Tiêu Vũ Văn ra sức gật đầu, cô khẳng định nói :
- Vốn dĩ tình hình ở bên Trường Phong ông nội không cho phép tôi đi. Ở đó rất loạn, nhưng hôm đó vừa khớp tôi gặp mấy bạn học ở đó, kết quả là vào đó chơi. Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Tống gia gia… Tống Thi cũng ở đó. Tôi nhìn thấy Tống Thi và Trường Phong bước vào phòng bao, tôi liền đi theo và đã nghe thấy Tống Thi nói chuyện chất độc gì gì đó, tên khốn nạn Trường Phong nói muốn trừ khử ông nội tôi….
- Bọn họ có phát hiện ra cô không?
Diệp Lăng Phi hỏi. Tiêu Vũ Văn lắc đầu nói:
- Có thể bọn họ không ngờ rằng tôi sẽ xuất hiện ở đó, tôi lén chuồn ra khỏi đó, vốn dĩ là sợ ông nội tôi phát hiện ra tôi xuất hiện ở sàn disco của Trường Phong, lại không dám nói thân phận của tôi. Trong khu của Trường Phong đều có mấy người mới gia nhập bang hội không lâu, nên không hề biết thân phận của tôi. Tôi chỉ nghe được một lúc cũng không dám lên tiếng nữa, len lén chạy ra ngoài.
- Tại sao Tống Thi muốn thay thế ông nội cô, theo như cách nói của cô, lúc đầu Tống Thi và ông nội cô cùng nhau xây dựng nên bang Búa Rìu, dựa theo đạo lý thông thường thì tình cảm phải là rất sâu sắc, hơn nữa đã bao nhiêu năm rồi, Tống Thi chẳng phải là cánh tay phải của ông nội cô sao, sao lúc này hắn có thể muốn thay thế ông nội cô được, điều này nói không thông được!
Diệp Lăng Phi lẩm nhẩm nói một mình.
- Chẳng lẽ ở bên trong còn ẩn chứa điều gì khác?
- Tôi không biết!
Tiêu Vũ Văn nói:
- Tôi không dám nói với bất kỳ người nào khác trong bang hội, sợ có người biết được, ngay cả Tôn thúc thúc tôi cũng không nói.
- Điều này tạm thời không nên nói với người khác, tôi thấy có những việc hoặc không giống như cô tưởng tượng thế đâu, huống hồ cô không tận tai nghe chính Tống Thi nói muốn thay thế ông của cô, hơn nữa, ông nội cô lại là đại ca của bang Búa Rìu, nếu như có điều bất trắc, bang Búa Rìu chắc chắn sẽ loạn cả lên, tôi nghĩ tên Tống Thi này cũng không ngốc đến mức đó đâu. Cô đừng có nghĩ nhiều quá, đi, bây giờ tôi đưa cô về nhà.
- Vậy là xong rồi, ngộ nhỡ ông nội tôi có mệnh hệ gì thì sẽ làm sao đây. Tôi không tin Tống Thi không có âm mưu.
Tiêu Vũ Văn vừa thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy liền chặn Diệp Lăng Phi lại, chậm rãi nói:
- Anh nên giúp tôi chứ, chẳng lẽ anh lại thấy hối hận rồi?
- Tôi chỉ nói đưa ra kiến nghị cho cô, vốn không hề nói tôi đích thân nhúng tay vào. Hơn nữa, chỉ dựa vào mấy câu nói lúc nãy của cô, chẳng lẽ có thể phán đoán được Tống Thi muốn giết ông nội cô, tôi tin rằng không chỉ tôi mà ngay cả ông nội cô đều sẽ không tin. Tiểu nha đâu, trong lòng ông nội cô đều đã tính toán hết cả rồi, việc này không cần cô bận tâm đến.
Diệp Lăng Phi không phí lời với Tiêu Vũ Văn, ôm eo của Tiêu Vũ Văn bồng cô vào trong xe.
- Anh là đồ lừa đảo, anh là đồ xấu xa!
Tiêu Vũ Văn cảm giác mình bị lừa rồi, cô nhớ lại lúc ở trong phòng KTV mình đã bị Diệp Lăng Phi lợi dụng, trong lòng nổi nóng lên, đưa tay ra bấu lấy cánh tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười nhạt một tiếng. Nhìn thấy đôi tay Tiêu Vũ Văn thò về phía mình, hai tay hắn nhanh như chớp chộp lấy cánh tay của Tiêu Vũ Văn, thuận thế kéo Tiêu Vũ Văn đến trước mặt mình, nhấc tay phải lên cho một cái tát vào mông Tiêu Vũ Văn, bốp một tiếng, cái mông của Tiêu Vũ Văn bị đả kích mạnh, Tiêu Vũ Văn có cảm giác giống như điện giật toàn thân run lẩy bẩy.
- Anh là đồ khốn nạn, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Tiêu Vũ Văn há miệng hét lớn lên, hai dòng nước mắt long lanh trong suốt chảy ra. Cô đặt hy vọng ở Diệp Lăng Phi quá nhiều, hầu như toàn bộ hy vọng đều ủy thác trên người Diệp Lăng Phi. Tiêu Vũ Văn nghe Tôn Hồng nhắc đến chuyện Diệp Lăng Phi, dưới sự tường thuật của Tôn Hồng, Diệp Lăng Phi chính là người không có gì là không thể. Trong lòng Tiêu Vũ Văn cho rằng chỉ cần Diệp Lăng Phi chịu ra tay, việc này nhất định có thể giải quyết dễ dàng.
Để có thể khiến cho ông nội mình bình an, Tiêu Vũ Văn nguyện trả bất cứ giá nào. Cô muốn dùng cả thân thể mình để trao đổi với Diệp Lăng Phi, chỉ cần Diệp Lăng Phi có thể giết được Tống Thi, vậy cô sẽ trao có Diệp Lăng Phi lần đầu tiên của mình coi như báo đáp. Nhưng không ngờ tên tiểu tử Diệp Lăng Phi lại lừa Tiêu Vũ Văn đến lúc cô hiến bộ vị quý báu nhất của cô ra lại không chịu làm việc.
Tiêu Vũ Văn đâu có chịu thế, đương nhiên sẽ không tha cho Diệp Lăng Phi, ngược lại còn bị Diệp Lăng Phi đánh nữa. Trong lòng cô biết mình không thể đánh lại, vừa xấu hổ vừa tức giận. Nước mắt không khuất phục tuôn ra.
Diệp Lăng Phi buông lỏng cánh tay của Tiêu Vũ Văn ra, Tiêu Vũ Văn đột nhiên đẩy cửa xe. Sau khi xuống xe, chạy thục mạng ra bãi biển. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tiêu Vũ Văn chạy ra bãi biển bất giác khẽ lắc đầu, nghĩ bụng:
- Tiểu nha đầu này vẫn có chút cá tính, có điều nói qua cũng nói lại, nếu như thật sự có chuyện không may vẫn là mình phải ra tay xử lý thôi!
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ đành xuống xe đuổi theo.
Tiêu Vũ Văn chạy thẳng ra biển, ngay cả tiếng gọi Tiêu Vũ Văn của Diệp Lăng Phi ở đằng sau cũng không gọi được Tiêu Vũ Văn. Lúc Diệp Lăng Phi đuổi theo tới bờ biển, đã thấy nước biển vẫn chưa đến đùi của Tiêu Vũ Văn.
- Tiểu nha đầu, cũng là một cô gái khá bướng bỉnh đấy, lúc nãy tôi đã chẳng làm gì cả, hừ, cô nói xem tôi đây chẳng là bị hiềm khích lớn rồi đó sao, không có việc gì đi trêu ghẹo cô làm gì chứ, ngay lập tức đã chuốc lấy phiền phức rồi.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn bộ dạng như vậy, cũng không còn cách nào cả, đành phải bước xuống biển đuổi theo.
Trong lúc nước biển vẫn chưa đến bụng của Tiêu Vũ Văn. Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng đã đuổi kịp Tiêu Vũ Văn. Hắn ôm chặt Tiêu Vũ Văn, không thèm quan tâm tam nhất nhị thập nhất, cưỡng ép ôm Tiêu Vũ Văn đi trở vào.
Đến bờ biển, Diệp Lăng Phi tức giận ném Tiêu Vũ Văn xuống bãi biển, toàn thân hắn ướt như chuột lột, nhìn Tiêu Vũ Văn nằm trên bãi biển nói:
- Cô làm gì thế, muốn nhảy xuống biển tự tử phải không, tôi lại không làm gì cô, có đáng phải như vậy không?
Tiêu Vũ Văn cũng không nói gì mà chỉ nằm trên bãi biển mặc cho Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi nói một hơi mới phát hiện ra Tiêu Vũ Văn không nói gì với mình cả, hắn cũng chẳng có hứng thú gì cả, trong lòng hắn thật sự cũng chẳng còn cách gì với cô gái Tiêu Vũ Văn này cả. Đành ngồi trên bãi biển không lên tiếng nữa. Diệp Lăng Phi không nói nữa Tiêu Vũ Văn mới chịu ngồi dậy.
Cô vẫn chưa ngồi ổn định, vừa ngồi lên Diệp Lăng Phi vừa khớp nhìn thấy quần áo bị ướt đẫm của Tiêu Vũ Văn dán chặt trên người cô, những đường cong cơ thể lại hiện ra khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác khí huyết trào dâng.
Chỉ nhìn thấy chiếc T-shirt của Tiêu Vũ Văn dán chặt trên cơ thể, bộ ngực nhô lại lộ ra. Tuy bộ ngực của Tiêu Vũ Văn vẫn chưa hoàn toàn phát dục nhưng vẫn là cao cao nhô lên.
Diệp Lăng Phi nuốt nước miếng cái ực, hắn chẳng phải Liễu Hạ Huệ gì gì đó, nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta phải hộc máu như vậy sap Diệp Lăng Phi không thể cuồn cuộn khí huyết cho được chứ. Nhưng mà Diệp Lăng Phi cũng biết mình không đụng đến cô Tiêu Vũ Văn này được, nếu là một cô gái bình thường lại rất dễ đối phó, nhưng cô Tiêu Vũ Văn này lại là một bông hồng có gai, nếu đụng đến sẽ không tránh khỏi bị chích thương.
- Vào trong xe trước rồi hẵn nói, quần áo của chúng ta đã bị ướt hết rồi, nếu như ngồi bên bờ biển, không tránh khỏi việc bị cảm đó.
Giọng của Diệp Lăng Phi ấm dịu hơn, đề nghị.
Đúng vào lúc này Tiêu Vũ Văn hắc xì một cái. Tiêu Vũ Văn yếu ớt nhìn Diệp Lăng Phi, không nói gì đứng lên đi về phía xe. Diệp Lăng Phi cũng đứng lên, lại thở dài một hơi, hắn cứ lắc đầu mãi, bản thân hắn lần này xem như thảm trong tay cô gái này. Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy lúc này Tiêu Vũ Văn nhảy xuống biển là cô đã tính chắc hắn sẽ đi cứu cô nên cố ý làm như vậy.
- Chẳng lẽ cô gái này lại thật sự đáng sợ đến như vậy?
Diệp Lăng Phi bắt đầu đánh trống trong bụng. Lúc này, hắn mới phát hiện tất cả những gì Tiêu Vũ Văn làm giống như có kim châm như vậy, thậm chí cõ những việc đã tính kỹ trước đó cả rồi. Ví dụ như chuyện của Tiêu Hồng Vũ, Tiêu Vũ Văn nhất định đã tính chắc là mình sẽ vì Tiêu Hồng Vũ mà đến tìm cô ta, nếu như vậy, cho dù Diệp Lăng Phi có không muốn nói chuyện với cô cũng bị ép phải gặp mặt với Tiêu Vũ Văn. Có thể nói, Tiêu Vũ Văn vốn không định lợi dùng Tiêu Hồng Vũ để uy hiếp mình, mà định lợi dụng Tiêu Hồng Vũ để thu hút sự chú ý của mình.
Đợi đến bên bờ biển, Tiêu Vũ Văn lại cố ý mượn việc nhảy xuống biển để nắm chắc quyền chủ động sẽ nằm trong tay cô. Lại nghĩ đến việc Tiêu Vũ Văn chỉ dựa vào mấy câu nói sơ sài đó liền quả đoán rằng Tống Thi uy hiếp ông nội cô. Diệp Lăng Phi cho rằng Tiêu Vũ Văn rất không đơn giản, nếu mình xử lý không được thỏa đáng lắm sẽ tránh không khỏi phiền phức lớn.
Vì thế, vừa trở vào xe, cho dù đối mặt với cảnh hương diễm khiến cho đàn ông hộc máu, Diệp Lăng Phi cũng nhịn sự bốc đồng trong lòng, không nhìn về phía Tiêu Vũ Văn.
Tiêu Vũ Văn cởi đồ mình ra, ngồi ở ghế sau, cô ở trong xe ra sức vắt nước trong quần áo.
- Chẳng lẽ cô không sợ tôi giở trò háo sắc?
Diệp Lăng Phi tích cực tránh nhìn cảnh hương diễm đó, đối lưng với Tiêu Vũ Văn cười nói.
- Tôi còn cách gì chứ, lúc nãy đã như vậy, tôi cả đời này xem như đã xong.
Tiêu Vũ Văn với bộ mặt oán trời trách người, vắt nước biển trên đồ cô, trên người chỉ còn lại chiếc áo ngực màu đen, bên dưới là chiếc quần lót. Cô nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi nói:
- Nếu như anh muốn cùng tôi …., tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng. Nhưng anh phải suy nghĩ kĩ đến hậu quả của nó. Anh phải giúp tôi giết Tống Thi.
- Hừ, xem như tôi sợ cô rồi. Tiêu Vũ Văn, cô là một cô gái rất lợi hại.
Diệp Lăng Phi thở dài một hơi, nói:
- Bây giờ tôi mới hiểu, tôi đã mắc lừa cô. Thôi, hai chúng ta sẽ chơi ván bài lật ngửa, cô đừng có câu dẫn tôi như vậy nữ, tôi rất rõ bông hồng này của cô rất đẹp nhưng không thể ngắt được, nếu như tôi thật sự bị cô mê hoặc rồi, vậy những khổ cực ngày tháng sau này của tôi sẽ đến rồi.
- Biết là được rồi.
Trên khóe miệng Tiêu Vũ Văn hiện lên một nụ cười không thể phát giác được, đó là nụ cười của kẻ chiến thắng.
- Tôi sẽ tìm ông nội cô, tôi nghĩ việc này không đơn giản như cô nghĩ thế đâu.
- Đừng, anh đừng nói với ông nội tôi.
Tiêu Vũ Văn vừa nghe Diệp Lăng Phi nói đến chuyện đi tìm Tiêu Triều Dương liền vội vàng nói:
- Nếu ông nội tôi mà biết tôi đi đến bên Trường Phong chơi sẽ rất giận giữ đấy.
- Tôi biết sẽ nói thế nào, việc còn lại không cần cô lo.
Diệp Lăng Phi nói:
- Tiện thể nhắc luôn cô một câu, lần sau đừng có câu dẫn tôi nữa, hừ, là một người đàn ông nhìn thấy tiểu cô nương như cô đều sẽ động lòng đấy.
- Ha ha, nếu như anh đồng ý sớm hơn, tôi cũng không cần phải phí sức lớn như thế.
Cuối cùng Tiêu Vũ Văn cũng cười ha ha nói:
- Thẳng thắn mà nói, tôi không có hứng thú với những đàn ông già như anh đâu.
Đến lúc Diệp Lăng Phi dừng xe trước cổng khu biệt thự của Tiêu Triều Dương, quần áo trên người hai người vẫn còn ươn ướt.
Tiêu Triều Dương thật không ngờ cháu gái mình và Diệp Lăng Phi sẽ xuất hiện ở nhà mình vào nửa đêm, Tiêu Vũ Văn vốn không ở cùng với Tiêu Triều Dương, điều này chủ yếu xuất phát từ góc độ bảo vệ Tiêu Vũ Văn.
Tiêu Triều Dương rõ bản thân mình là đại ca của hắc bang, kẻ thù vô số kể, ông không muốn cháu gái bảo bối của mình xảy chuyện. Nhưng hôm nay nhìn thấy Tiêu Vũ Văn và Diệp Lăng Phi cùng xuất hiện, Tiêu Triều Dương vẫn nhận thức được đã có chuyện xảy ra.
Tiêu Vũ Văn đi thay quần áo, còn hai người Diệp Lăng Phi và Tiêu Triều Dương ngồi ở phòng khách. Xem ra Diệp Lăng Phi đặc biệt tiễn Tiêu Vũ Văn qua đây, hắn cười ha ha nói:
- Bang chủ, ông đừng hiểu nhầm, tôi và cháu gái bảo bối của ông không có quan hệ gì đâu.
Tiêu Triều Dương mỉm cười nói:
- Diệp tiên sinh, tôi chưa từng nghĩ qua, cậu không cần phải giải thích.
- Hừ, tôi chẳng phải là sợ ông hiểu nhầm đó sao?
Mắt của Diệp Lăng Phi lướt nhìn mấy vệ sĩ đứng trong phòng khách đột nhiên hỏi:
- Bang chủ, tôi có thể nói chuyện riêng với ông được chứ?
- Đương nhiên có thể!
Tiêu Triều Dương đứng lên nói với Diệp Lăng Phi:
- Chúng ta có thể đi thư phòng, tiện thể cho cậu xem thư pháp của tôi như thế nào.
Tiêu Triều Dương tâm đắc nhất chính là thư pháp của mình, thường lấy thư pháp của mình viết tặng cho các thuộc hạ của ông.
Vốn dĩ mấy vệ sĩ trong phòng khách còn muốn đi theo Tiêu Triều Dương liền bị Tiêu Triều Dương chặn lại, ra hiệu những người này hãy đợi ở phòng khách.
Vừa bước vào thư phòng Diệp Lăng Phi liền đóng cửa phòng lại, hắn nói toạc móng heo luôn, hỏi:
- Bang chủ, tối nay tôi đến tìm ông là có việc!
- Ồ, ngồi xuống trước rồi hẵn nói.
Tiêu Triều Dương không vội vàng, vừa cầm bút lông lên vừa bảo Diệp Lăng Phi ngồi xuống.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dạng không mấy sốt ruột của Tiêu Triều Dương, trong lòng nhịn không được thầm bái phục:
- Quả nhiền là lão giang hồ, bất luận việc gì cũng giữ được sự bình tĩnh.
Nhìn thấy phong độ đó của Tiêu Triều Dương, Diệp Lăng Phi trong lòng nhụt xuống, lúc hắn đến còn nghĩ nếu thật sự giống nha đầu Tiêu Vũ Văn nói, thân là một bang chủ bang Búa Rìu sao Tiêu Triều Dương lại có thể không biết tí gì chứ. Bây giờ nhìn bộ dạng của Tiêu Triều Dương, Diệp Lăng Phi mới rõ xem ra mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
- Diệp tiên sinh, cậu xem chữ này tôi viết trước đã.
Tiêu Triều Dương vừa viết xong chữ “nan” liền gọi Diệp Lăng Phi qua xem. Diệp Lăng Phi chẳng hiểu gì cả, hắn không hề có nghiên cứu về mảng thư pháp này cũng chỉ có thể khen là viết đẹp.
- Diệp tiên sinh, chẳng phải lúc nãy cậu nói là có việc sao, không biết là việc gì?
Tiêu Triều Dương tiếp tục viết chữ, hắn vừa viết vừa hỏi.
Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế nhìn Tiêu Triều Dương. Trong lòng do dự không quyết. Nếu hắn nói việc này với Tiêu Triều Dương, trong vô hình mình cũng dính líu đến. Hắn lại không hề muốn dính líu đến chuyện của xã hội đen. Nhưng lúc nãy đã đồng ý với Tiêu Vũ Văn rồi, Diệp Lăng Phi do dự hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
- Bang chủ, tôi nghe nói thuộc hạ của ông có … có người đang tính kế một số chuyện.
Diệp Lăng Phi ấp a ấp úng, tự mắng trong lòng:
- Mẹ kiếp, tối nay mình xem như là bị oan rồi, việc này lại chẳng phải do mình nhìn thấy, sao mình có thể nói được chứ, chẳng lẽ mình nói người mà ông ta tín nhiệm nhất là Tống Thi muốn giết ông ta.
- Thế sao?
Sau khi Tiêu Triều Dương nghe xong vốn không có sự ngạc nhiên quá mức. Ông ta vẫn đang viết chữ, miệng nói:
- Cũng có thể có người bất mãn với tôi, đây cũng là điều bình thường.
- Nếu như người mà ông tín nhiệm nhất bán đứng ông, ông sẽ làm thế nào?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Tiêu Triều Dương cười ha ha nói:
- Vậy chỉ có thể nói rõ ràng tôi xui xẻo, đã tin nhầm người.
Nói đến đây Tiêu Triều Dương đã viết xong chữ, ông ta đặt bút lông ngay ngắn bảo Diệp Lăng Phi lại xem. Diệp Lăng Phi bước lại xem chỉ thấy bốn chữ lớn: Hồ đồ hiếm có.
- Diệp tiên sinh, cậu thấy bốn chữ này thế nào?
Miệng Tiêu Triều Dương kèm theo nụ cười, hỏi với hàm ý sâu sắc.
- Hồ đồ hiếm có!
Diệp Lăng Phi đọc.
- Tôi chủ là không hiểu bang chủ nên hồ đồ tiếp như thế nào đây?
- Rất đơn giản, biết rõ có một số chuyện sắp xảy ra nhưng lại giả bộ hồ đồ.
Tiêu Triều Dương cười nói.
- Chẳng phải có một câu nói, trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường sao, nếu tôi là người ngoài cuộc, không chỉ có thể như bàn tay nắm chắc thắng lợi trong tay đó sao?
- Bang chủ, theo như câu nói này của ông trong lòng ông đã rất rõ rồi, cũng đã biết điều tôi muốn nói?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Nếu một mình Diệp tiên sinh đến tìm tôi, có thể tôi không biết rõ được, nhưng Diệp tiên sinh lại đi cùng Tiêu Vũ Văn đến tôi liền biết là chuyện gì rồi.
Tiêu Triều Dương ra hiệu cho Diệp Lăng Phi ngồi xuống, ông ta thấp giọng nói:
- Tôn Hồng Tăng đã nhắc chuyện Tiêu Vũ Văn hỏi thăm tỉ mỉ chuyện của Diệp tiên sinh cho tôi nghe rồi, tôi phát hiện con bé Tiêu Vũ Văn này sẽ đến tìm cậu. Diệp tiên sinh, tôi nghĩ có một số chuyện tạm thời không nên khuấy động, cần phải từ từ xem. Mà những lời này tôi lại không thể nói với con bé Tiêu Vũ Văn được, vậy phiền tiên sinh giúp đỡ, bảo con bé Vũ Văn đừng có nhúng tay vào.
- Bang chủ, có một số việc tôi không hiểu, tại sao bang Búa Rìu đang yên đang lành lại xảy ra chuyện như thế này. Ồ, ý tôi nói là dù sao bang Búa Rìu các ông thành lập khá lâu rồi, hầu như không cần thiết phải tiếp tục làm cuộc tranh giành trong nội bộ bang hội.
- Chỉ một chữ, tiền!
Tiêu Triều Dương cười nói:
- Cái thứ tiền này không phải ai cũng đều cự tuyệt sự mê hoặc của nó được, tôi vốn dĩ cũng cho rằng tội chọn con đường này cho bang hội là chính xác nhất, nhưng gần đây mới nhận thức được có thể sự lựa chọn của tôi có chút bất trắc rồi, xét cho cùng người trong bang hội không thể nghĩ giống như tôi, rửa tay gác kiếm chẳng qua là sự tình nguyện của một mình tôi mà thôi. Nhưng việc đã đến nước này thì tất cả đã quá muộn rồi. Diệp tiên sinh, tôi đã điều tra qua nội tình của cậu, biết được cậu có quan hệ mật thiết với cảnh sát, tôi có thể vẫn cần sự giúp đỡ của Diệp tiên sinh.
- Giúp đỡ, giúp đỡ thế nào?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Cái này đến lúc đó hãy nói đi, tôi đương nhiên không hy vọng tự tay mình hủy diệt bang hội, nhưng đến phút cuối tôi chủ có thể chọn con đường này thôi.
Tiêu Triều Dương khẽ thở dài nói.
- Diệp tiên sinh, phiền cậu chăm sóc Vũ Văn với, tôi không muốn nhìn thấy nó dính vào chuyện này.
- Cái này, ha ha, e rằng tôi không có bổn sự đó, cháu gái này của ông không phải là nhân vật dễ lừa gạt.
Tiêu Triều Dương cười cười, nói:
- Con bé Vũ Văn này nếu được nuôi dạy tốt, không hẳn không phải là người kế thừa duy nhất của tôi.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Lăng Phi, Tiêu Triều Dương lại cười nói:
- Tôi chỉ đùa thôi, được rồi, Diệp tiên sinh. Bất luận thế nào, tôi cũng cảm ơn cậu đã báo việc này cho tôi biết.
Từ đầu chí cuối Diệp Lăng Phi cũng không nói ra sự tình cụ thể. Diệp Lăng Phi bất giác bái phục những lão giang hồ này, hắn thầm tính trong bụng, nếu mình làm đối thủ với những lão giang hồ này có thể mình sẽ không thấy được khả năng đấu nhau của những người này sắp thành các lão già thành tinh rồi.
Diệp Lăng Phi đứng lên đang chuẩn bị rời khỏi lại nghe Tiêu Triều Dương nói:
- Diệp tiên sinh, tôi nói cho cậu một chuyện, có thể nói với người bạn cảnh sát đó của cậu, có thể sẽ có một đám buôn thuốc phiện tới thành phố Vọng Hải. Có thể lần này không chỉ là 3K, ngay cả bang hội của chúng tôi cũng có thể liên quan đến thuốc phiện.
Tuy Tiêu Triều Dương không nói rõ nhưng trong lòng Diệp Lăng Phi rất rõ. Lợi nhuận khổng lồ mà cái thứ thuốc phiện này mang đến bất kỳ người nào cũng không thể kháng cự được, nếu thật giống như lời Tiêu Triều Dương đã nói. Một khi có người cung cấp đủ thuốc phiện, đó không chỉ có mỗi 3K mà ngay cả bang Búa Rìu cũng không có cách nào kháng cự lại sự mê hoặc này.
Tuy Tiêu Triều Dương phản đối bang Búa Rìu đi vào con đường hắc đạo, nhưng muốn rửa tay gác kiếm là điều không thể nào đơn giản thế được. Diệp Lăng Phi giờ mới hiểu tại sao Tiêu Triều Dương lại viết bốn chữ “hồ đồ hiếm có”. Trong lòng Tiêu Triều Dương lúc này rõ hơn ai hết, chỉ là ông ta có thể giả đò hồ đồ. Có thể ông ta làm như vậy để bảo toàn chính mình hoặc cũng có thể đang đợi cơ hội, nhưng bất luận là thế nào, Diệp Lăng Phi cũng rõ được việc này không đơn giản giết Tống Thi là có thể giải quyết được, nguy cơ của bang Búa Rìu chính là người của bang hội vì món lợi nhuận khổng lồ mà dấn thân vào con đường nguy hiểm.
Lúc Diệp Lăng Phi rời khỏi khu biệt thự của Tiêu Triều Dương vốn không chào Tiêu Vũ Văn. Hắn trên đường trở về biệt thự mới gọi điện cho Tiêu Vũ Văn. Trong điện thoại hắn nói việc này Tiêu Vũ Văn không cần lo lắng, bảo cô yên tâm học tập, tiểu nha đầu Tiêu Vũ Văn này rất thông minh, từ trong ngữ điệu lời nói của Diệp Lăng Phi cũng nghe ra được việc này chí ít thì ông nội mình cũng đã biết rồi.
Diệp Lăng Phi vừa lái xe vừa thầm tính trong bụng có nên nói việc này với Chu Hân Minh hay không, dựa theo những lời Tiêu Triều Dương nói, tên trùm buôn bán thuốc phiện sẽ đến thành phố Vọng Hải, vậy thuốc phiện ở thành phố Vọng Hải sẽ lộng hành, nghĩ tất Chu Hân Minh cũng rất quan tâm đến chuyện này.
Lúc hắn lái xe về đến biệt thự đã nhìn thấy hai người Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh đang ngồi trong phòng khách nói chuyện, hình như hai người đó nói chuyện gì mà rất vui vẻ, cười ngặt nghẽo.
Nhìn thấy Diệp Lăng Phi về, Bạch Tình Đình thu lại nụ cười cố ý lạnh mặt hỏi:
- Bây giờ là mấy giờ rồi mới chịu về nhà?
- Anh đã gọi điện báo trước rồi đó chi.
Diệp Lăng Phi oan ức nói.
- Bà xã, anh đã báo cáo cho em biết anh sẽ về muộn rồi mà.
- Sao em lại không biết, có căn cứ không.
Bạch Tình Đình nháy mắt nói.
- Em…!
Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình nói cứng họng luôn, hắn cũng không tiếp tục đấu võ mồm với Bạch Tình Đình nữa mà trực tiếp đi lên lầu.
- Hân Minh, không ổn rồi, tiểu tử này hôm nay sao cảm thấy kì kì vậy!
Bạch Tình Đình không dám tin Diệp Lăng Phi như vậy là xong rồi, liền sát mặt lại gần Chu Hân Minh, kì lạ nói:
- Tiểu tử này buổi chiều vẫn còn đang yên đang lành mà, sao tối lại thấy không ổn rồi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Chu Hân Minh cũng nhìn thấy Diệp Lăng Phi không ổn rồi, trước lúc Diệp Lăng Phi còn chưa trở về, Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh còn tính đợi Diệp Lăng Phi về hai người sẽ làm thế nào để trêu Diệp Lăng Phi. Nhưng không nhờ sau khi Diệp Lăng Phi về lại không thèm đấu với bọn họ. Nếu như vậy thì mấy cách mà hai cô đã nghĩ xong xuôi từ trước đã không còn tác dụng rồi, hai người cực kì thất vọng.
Diệp Lăng Phi trở về phòng ngủ, cởi hết quần áo trên người ra, cởi sạch sành sanh chỉ mặc chiếc áo ngủ, quần ngủ liền đi tắm.
Lúc nãy Diệp Lăng Phi không có tâm trạng đấu võ mồm với Bạch Tình Đình, khắp người cảm thấy khó chịu, sau khi trở về chỉ muốn tắm một trận cho sảng khoái, đợi sau khi vào phòng tắm vặn vòi nước để cho những dòng ấm chảy xuống ướt hết cơ thể, Diệp Lăng Phi mới cảm thấy thoải mái hẳn ra.
- Hừ, dám chơi anh trò này à, đợi anh tắm xong xem anh thu thập hai người như thế nào.
Diệp Lăng Phi ở trong phòng tắm thầm tính trong bụng, dưới lầu Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh cũng chẳng biết rốt cuộc là đã xảy chuyện gì.
Chu Hân Minh và Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi không thèm đấu với bọn họ thì thấy vô vị. Bạch Tình Đình đề nghị lên sân thượng ở lầu ba ngắm sao, Chu Hân Minh gật đầu, hai người lấy ra hai chai nước suối trong tủ lạnh đi lên lầu ba.
Sau khi Diệp Lăng Phi tắm xong, mặc chiếc áo ngủ, quần ngủ rộng thùng bước xuống lầu. Hắn vốn tưởng Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh vẫn còn ở dưới phòng khách, nhưng vừa tới phòng khách đã chẳng thấy hai người đó đâu. Diệp Lăng Phi quay người đến trước phòng ngủ của bọn họ, cũng chẳng thể tìm thấy hai người đó.
- Chẳng lẽ ra bể bơi rồi sao?
Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến đây trong đầu hứng phấn lên. Chỉ cần nhìn thấy hai người đẹp mặc áo bơi, quần bơi bơi trong bể bơi là một việc khiến hắn hung phấn đến mức nào rồi.
Diệp Lăng Phi vội chạy lên lầu ba, hắn định đứng ở sân thượng nhìn xuống bể bơi, như vậy còn có thể không bị Chu Hân Minh và Bạch Tình Đình phát hiện.
Khi Diệp Lăng Phi lắc lư cái mông chạy lên đến tầng ba liền phát hiện ra Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh đang ngồi trên chiếc ghế buôn chuyện.
- Sao các em lại ở đây?
Diệp Lăng Phi vừa lên tới, vẻ mặt thất vọng khiến hắn chen vào ngồi giữa hai người. Cầm chai nước suối còn một nửa trên bàn uống một hơi.
Đó chính là chai nước suối Bạch Tình Đình đã uống một nửa, nhìn thấy Diệp Lăng Phi vừa lên đã uống chai nước suối của mình. Bạch Tình Đình không hài lòng nói:
- Tại sao tụi em không thể ở đây được?
- Anh tưởng tụi em đi bơi, anh thấy hôm nay thời tiết nóng. Tại sao hai người không đi bơi?
Bộ mặt dày đó của Diệp Lăng Phi dùng kim đâm cũng không thọc vô được, vô liêm sỉ đưa ra kiến nghị hai người đi bơi.
Bạch Tình Đình vừa nghe đã hiểu dự tính của Diệp Lăng Phi, cô cố ý nói với Chu Hân Minh:
- Hân Minh, có người bản chúng ta đi bơi kìa, hay chúng ta cởi sạch áo quần đi bơi đi. Như thế người nào đó sẽ thấy càng rõ hơn.
Chu Hân Minh cố nhịn cười phối hợp nói theo:
- Được thôi. Vậy bây giờ chúng ta đi bơi đi.
Nói xong hai người bọn họ quả nhiên đứng lên.
Diệp Lăng Phi tin thật, trong lòng vô cùng thú vị, thầm nghĩ:
- Đợi tụi em đi bơi, anh sẽ chạy về lấy cái DV ra chụp tụi em.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh đã đi qua bên người Diệp Lăng Phi, Chu Hân Minh đột nhiên thò tay ra ôm chặt vai Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cũng qua hai tay thọt lét Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Tiểu tử anh, em sẽ khiến cho anh nghĩ đến những thứ xấu xa đó.
Diệp Lăng Phi đâu có ngờ mình bị đánh lén, không kịp phòng bị đã bị Chu Hân Minh khống chế. Nếu hắn dùng lực thì Chu Hân Minh cũng chẳng giữ nổi hắn, nhưng Diệp Lăng Phi lại lo mình dùng lực quá mạnh sẽ thương đến Chu Hân Minh, bất đắc dĩ, đành phải nhịn thôi. Nhân trong lúc Chu Hân Minh lơ là ngay lập tức Diệp Lăng Phi thoát ra.
Chu Hân Minh và Bạch Tình Đình thấy không xong rồi vội vàng chạy vào phòng ngủ. Diệp Lăng Phi cũng đuổi theo, linh hoạt cơ thể một cái đã chặn hai người ở dưới lầu. Chu Hân Minh và Bạch Tình Đình không còn cách nào khác đành trốn vào phòng lớn – căn phòng cưới của Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình định khóa cửa nhưng Diệp Lăng Phi đã nắm được cửa. Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh hai người bọ họ đâu có sức mạnh hơn Diệp Lăng Phi đành thả tay ra núp vào trong phòng.
Diệp Lăng Phi chặn ở cửa không cho hai người này chạy ra, hắn cố ý lướt mắt trên hai người bọn họ, học bộ dạng nhởn nhơ nói:
- Hắc hắc, để anh xem hai tụi em chạy đằng trời.
- Tụi em đều là nữ nhi, chẳng lẽ một đại nam nhân như anh lại đi bắt nạt tụi em?
Bạch Tình Đình thấy bọ dạng đó của Diệp Lăng Phi, cô giả vẻ yếu ớt mỏng manh nói:
- Tụi em biết sai rồi, tha cho tụi em nha!
- Đúng thế, Diệp Lăng Phi, sao anh có thể không biết ngượng mà đi bắt nạt hai bọn em.
Chu Hân Minh cũng nói.
- Việc này coi như em sai, được rồi, như vậy xong nghe!
Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh vừa nói vừa sát lại gần Diệp Lăng Phi, trong khoảnh khắc hai người sát lại gần, hai người nháy mắt nhau, kết quả hai người mỗi người ôm một cánh tay Diệp Lăng Phi, định lật ngược ra sau. Điều này lúc nãy Chu Hân Minh đã dạy cho Bạch Tình Đình với mục đích là hai người có thể dưới trường hợp này chế ngự được Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi đã có sự phòng bị từ sớm, một tay một cái túm chặt hai người, kéo đến bên giường đẩy hai người ngã xuống giường.
Diệp Lăng Phi bổ người xuống, Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh nhanh chóng tránh ra, lợi dụng nhanh chóng tay chân của hai người quậy tơi bời trên giường với Diệp Lăng Phi.
Nếu Diệp Lăng Phi thật sự muốn chế ngự hai người thì việc dễ như trở bàn tay, nhưng Diệp Lăng Phi nghĩ đến việc đụng thương hai cô, cuối cùng lật ngược bị hai người đè lên giường. Bạch Tình Đình ngồi trên người Diệp Lăng Phi, hai tay ra sức thọt lét Diệp Lăng Phi.
Đột nhiên Bạch Tình Đình ngừng lại đỏ mặt. Bàn tay bé nhỏ của cô không cẩn thận sờ phải hạ thân của Diệp Lăng Phi, cái chỗ đang giương cao lên.
Bạch Tình Đình lập tức bước xuống người Diệp Lăng Phi, Chu Hân Minh cũng nhìn thấy, cô và Bạch Tình Đình phản ứng giống nhau.
Nhân lúc hai người đỏ mặt, Diệp Lăng Phi từ trên giường ngồi dậy, ôm chặt ep hai người, bên phải một người, bên trái một người nói:
- Tiếp theo hai người phục rồi nhé!
- Khó coi chết đi được!
Bạch Tình Đình đỏ mặt nói:
- Em không chơi với anh nữa.
Nói xong cố thoát khỏi cánh tay Diệp Lăng Phi đang ôm, nhỏ giọng nói:
- Em… em phải về rồi, để…. Để Hân Minh chơi với anh đi!
Nói xong vội vàng chạy ra khỏi phòng.
- Để Hân Minh bồi anh?
Đầu tiên là Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, tiếp theo lại vui vẻ muốn hôn Hân Minh, nhưng bị Chu Hân Minh dùng tay chặn môi của Diệp Lăng Phi lại nói:
- Không chơi nữa, em phải về phòng ngủ đây, tiểu tử anh ngủ một mình đi!
Nhìn thấy Chu Hân Minh cũng ra khỏi phòng. Diệp Lăng Phi sầu não lầm bầm nói:
- Rõ ràng là Tình Đình bảo em bồi anh cơ mà!
Nói xong, Diệp Lăng Phi lại cười, hắn biết mình chỉ cần thêm chút sức lực, để cho Chu Hân Minh và Bạch Tình Đình cùng đến vốn không phải là chuyện khó khăn gì.