- Bất kể thế nào, chúng ta đều phải chạy ra, chỉ có ra ngoài chúng ta mới có thể xem như an toàn một chút!
- Chân Cơ, cô giúp chúng tôi như vậy mà không suy nghĩ đến hậu quả sao, bà chủ muốn chúng ta bảo vệ Nagy, nhưng…!
Thanh Nhi còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy Chân Cơ cười lạnh nói:
- Lúc này mà cô còn nhắc đến bà chủ nữa à, tôi nghĩ bà chủ của chúng ta đã sớm không quan tâm đến sự sống chết của chúng ta rồi, nhiệm vụ của chúng ta đã thất bại, đối với bà chủ mà nói, chúng ta đã là những kẻ vô dụng rồi! Tôi làm vậy không chỉ là giúp các cô, cũng là đang tự giúp chính bản thân mình, tôi không muốn sống cuộc sống như thế này nữa, tôi muốn đi nơi khác!
Trong lúc Chân Cơ đang nói, cừa thang máy mở ra, nằm ngoài dự liệu của bọn họ, trong đại sảnh ở tầng một không có ai cả, cửa cũng đã mở sẵn, ba người các cô rất dễ dàng chạy ra ngoài, ngay lúc ba người chạy ra ngoài, Nagy cũng đã dẫn người truy đuổi. Một chiếc xe con chạy đến trước mặt ba người các cô, Trác Việt mở cửa xe ra, hướng về phía ba người Chân Cơ, Thanh Nhi và Tử Nhi, hô lớn:
- Các cô còn chờ gì nữa, mau lên xe đi!
Sau khi thấy người tới là Trác Việt, Chân Cơ bỗng nhiên bật cười, cô ta mở cửa xe ra, trực tiếp ngồi vào ghế lái phụ, còn hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi thì ngồi ở hàng ghế phía sau. Trác Việt lập tức đem lái xe đi thẳng. Chân Cơ lắc lắc mái tóc của mình, để khẩu súng trong tay xuống, hỏi:
- Trác Việt, có thuốc lá không?
Trác Việt liền lấy một bao thuốc trong hộp đựng chỗ tay lái, ném cả bảo cho Chân Cơ, lãnh đạm hỏi:
- Chẳng lẽ trên người cô không mang theo thuốc lá sao?
- Ném ở trong phòng Nagy cả rồi!
Chân Cơ rút một điếu thuốc ra, đưa lên miệng, cô ta lấy ra bật lửa của mình, sau khi châm lửa, cô ta lại ném lại bao thuốc đến trước mặt Trác Việt, cười nói:
- Thật không ngờ là Trác Việt anhcũng có thể làm như vậy, anh khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ đấy, tôi luôn cho rằng anh là thuộc hạ trung thành nhất của bà chủ, nhưng xem ra là tôi đã nhìn lầm người rồi, anh không phải là người trung thành nhất, trái lại, anh lại là kẻ không trung thành nhất, Sáng ngày mai bà chủ sẽ trở về, vậy mà bây giờ anh lại chạy, chẳng lẽ là anh sợ bà chủ truy cứu trách nhiệm của mình cho nên mới chạy trốn, ừm, hoặc có thể là anh đã chán bà chủ rồi, muốn tìm đến một một cô gái khác trẻ trung xinh đẹp hơn, có đúng vậy không?
- Tùy cô nghĩ thế nào thì nghĩ!
Trác Việt chỉ lo lái xe, anh ta tỏ vẻ không hề để tâm đến những gì Chân Cơ châm chọc, lạnh nhạt nói:
- Chân Cơ, chẳng lẽ cô không ý thức được rằng, từ trước tới giờ chẳng phải cô luôn sắm vai một người song tính luyến ái, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sống cuộc sống của một người đơn tính luyến sao?
- Tại sao tôi phải cuộc sống như vậy chứ, Trác Việt, chẳng lẽ anh có ý tứ với tôi, nếu như vậy, tôi tình nguyện làm một người vợ hiền đảm đang! Thế nào, cưới tôi chứ như vậy thì tôi không cần ra ngoài làm việc nữa, công việc này rất gian nan đấy, tôi không biết lúc nào mình sẽ bỏ mạng trong lúc đi nào, ngẫm lại thì vẫn cần một người đàn ông đáng tin cậy làm chỗ dựa thì tốt hơn. Trác Việt, thế nào, cân nhắc lời đề nghị của tôi chứ, tôi sẽ thỏa mãn anh mà!
Trác Việt lạnh nhạt nói:
- Chân Cơ, người khác không biết lai lịch của cô, chẳng lẽ tôi lại không biết hay sao, tôi luôn là một người đàn ông rất truyền thống đó!
Trác Việt vừa nói ra câu này Chân Cơ trái lại bật cười, cô ta cầm thuốc lá, quơ quơ tay, nói:
- Trác Việt à, anh có thể không nói những câu như vậy với tôi không, tôi chẳng cảm thấy hay ho gì cả, từ lúc nào thì anh biến thành một người đàn ông truyền thống nam nhân chứ, nếu anh truyền thống thì cũng không......!
Cô ta vừa mới nói tới đấy, chợt nghe thấy ở hàng ghế sau Thanh Nhi kêu lên một tiếng đau đớn, Chân Cơ không nói tiếp câu trước nữa, bảo:
- Thanh Nhi bị thương rồi, đưa cô ấy đến bệnh viện băng bó một chút!
- Không cần đâu!
Thanh Nhi nói,
- Tôi không sao đâu, vết đâm đó với tôi mà nói chẳng nhằm nhò gì cả, chúng ta không thể đến bệnh viện được, nếu đến bệnh viện thì sẽ làm bại lộ hành tung của mọi người, tôi không muốn làm liên lụy đến mọi người. Thế này đi, mọi người cứ bỏ tôi lại, tôi sẽ tự biết phải đi nơi nào, cám ơn hai người, tôi không biết phải làm sao để cảm ơn hai người, nếu trước kia tôi có gì đắc tôi thì mong hai người hãy bỏ quá cho tôi!
Trác Việt lãnh đạm nói:
- Thanh Nhi, đừng nói với tôi những lời này, đúng như những gì cô từng nói, chúng ta đều là người nghe theo mệnh lệnh của kẻ khác mà làm việc, tôi cũng rất mệt mỏi, muốn tìm đến một phương thức sống mới. Thật ra tôi làm như vậy cũng là vì mình, ngày mai khi bà chủ về tới nơi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của tôi, phải biết rằng chuyện này xảy ra sơ suất, bà chủ sẽ cho rằng năng lực của tôi không đủ, cho nên tôi làm như vậy không phải là vì các cô, mà là vì bản thân mình thôi, tôi hi vọng các cô có thể hiểu được điều đó, không nên suy nghĩ đến những thứ khác!
Thanh Nhi không ngốc, sao có thể không hiểu Trác Việt nói như vậy chỉ vì muốn làm cho cô an tâm, cũng giống như những gì mà Chân Cơ vừa mới nói vậy, bọn họ đều muốn an ủi Thanh Nhi, không muốn để Thanh Nhi cảm thấy gánh nặng trong lòng, nhưng Trác Việt càng nói như vậy, càng khiến cho Thanh Nhi cảm thấy lòng mình bất an, cô nói:
- Tôi không muốn liên lụy đến mọi người, hiện giờ thành phố Vọng Hải nhất định toàn là cảnh sát, dù sao chúng ta đã cho nổ biệt thự của Diệp Lăng Phi, tôi tin rằng cảnh sát nhất định sẽ không từ bỏ ý định truy tìm, dựa theo cá tính của Diệp Lăng Phi, anh ta nhất định sẽ trả thù, đến lúc đó tôi sợ là...!
Khi Thanh Nhi nói đến đây, Trác Việt lại bật cười, nói:
- Tôi nghĩ là tôi đã biết phải tìm ai để xin giúp đỡ rồi, Thanh Nhi, tôi đảm bảo với cô, có một người nhất định sẽ cứu được tính mạng của cô, có lẽ bây giờ chỉ có anh ta mới có thể cứu cô thôi!
Trác Việt vừa nói ra những câu này, Chân Cơ lập tức nói:
- Người anh muốn nói tới là Diệp Lăng Phi, có đúng vậy không?
- Chính là hắn!
Trác Việt nói,
- Tôi tin rằng Diệp Lăng Phi nhất định đang điều tra xem là ai làm, đối với chúng ta, Diệp Lăng Phi quan tâm hơn đến việc ai có năng lực ra tay với hắn, chúng ta chỉ là con tép nhỏ, không đáng để hắn ra tay, tất nhiên, không loại trừ khả năng hắn sẽ đưa chúng ta vào trong ngục. Thật ra thì ngồi tù cũng là một sự lựa chọn không tệ, so với việc ở bên ngoài bị bà chủ của chúng ta tìm được rồi bỏ mạng thì tốt hơn. À, đúng rồi, Chân Cơ, có phải cô vẫn còn đang bị cảnh sát truy nã không?
- Anh đừng có nhắc lại chuyện này với tôi nữa!
Chân Cơ nghe Trác Việt nói như vậy, cô ta cười bảo:
- Ai bảo lúc trước tôi muốn giết viên cảnh sát đó chứ, à, tôi nhớ ra rồi, cái tay cảnh sát đó bây giờ đã là đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở thành phố này rồi đấy, tôi nghĩ nếu tôi vào trong tay họ nhất định sẽ trừng phạt tôi. Nhớ hôm đó, thật sự là thiếu chút nữa đã đắc thủ rồi, tay cảnh sát đó khiến tôi rất nể phục, trong tình huống đó mà vẫn có được phản ứng như vậy!
- Chính vì thế cho nên hai người không thể xuất hiện được!
Thanh Nhi cố nén đau đớn, nói:
- Tôi không muốn hai người vì tôi mà bị liên lụy, chuyện này cứ để tôi xử lý đi, làm phiền hai người chiếu cố cho em gái tôi!
Tử Nhi nghe chị mình nói như vậy lập tức thút thít nói:
- Chị, em không muốn rời xa chị đâu, chúng ta phải ở bên cạnh nhau, bất kể thế nào chúng ta cũng luôn ở cùng với nhau, em sẽ không rời xa chị đâu!
Trác Việt cười nói:
- Thanh Nhi, cô có biết không, tuổi của tôi lớn cô, ở trước mặt tôi chỉ chỉ là một đứa bé mà thôi, có chuyện gì thì phải để người lớn làm chủ thì mới được, cho nên những chuyện này nên để tôi đứng ra làm chủ chứ không phải do cô quyết định, bây giờ thì cô đã rõ rồi chứ, có quyết định gì thì cũng phải do tôi quyết mới được!
Trác Việt nói xong lại nhìn thoáng qua Chân Cơ, nói:
- Chân Cơ, cô có thể lựa chọn con đường của mình, tôi có thể thả cô ở ngã tư phía trước, như vậy thì cô sẽ bị cảnh sát bắt!
Chân Cơ lại hút một hơi thuốc, cười nói:
- Coi như hết đi, nếu tôi xuống xe thì có thể đi chỗ nào được chứ, bây giờ trời sắp sáng rồi, chi bằng đến cục cảnh sát ngồi còn tốt, nói không chừng còn có thể ngủ một giấc thật ngon ấy chứ? À, đúng rồi, Trác Việt, anh bảo nếu tương lai tôi bị tống vào trại giam thì có phải sẽ bị đưa vào trại giam dành cho nữ không, đến lúc đó chẳng phải tôi sẽ có rất nhiều người để bầu bạn sao?