Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói:

- Ông xã, em muốn dán chặt vào anh hơn nữa cơ!

Diệp Lăng Phi ôm lấy vai của Bạch Tình Đình, cười nói:

- Tình Đình, lẽ nào bây giờ hai chúng ta còn chưa đủ dính chặt vào nhau hay sao?

- Ông xã, em không phải là có ý này!

Bạch Tình Đình biết Diệp Lăng Phi đang nói đùa với mình, cô cười ha ha nói:

- Ý của em là muốn gắn chặt trái tim của em và của ông xã thêm chút nữa. Em muốn biết ông xã đang nghĩ gì, để sau này em sẽ gửi gắm hết tâm tư tình cảm lên người anh. Ông xã, em đã nghĩ kĩ rồi, sau này em sẽ học thêm nghệ thuật nấu ăn, học thêm về dinh dưỡng, có thời gian thì đi học massage, em còn muốn....!

- Được rồi! Bà xã, anh biết là được rồi!

Diệp Lăng Phi ngắt lời Bạch Tình Đình, hắn nhìn Bạch Tình Đình, cười nói:

- Anh không yêu cầu bà xã anh phải làm những việc như vậy đâu. Chỉ cần em yêu anh nhiều nhiều, thì anh đã mãn nguyện lắm rồi. Còn về những chuyện khác, chúng ta có thể để Trương Vân đi làm mà!

- Ông xã, những chuyện như vậy em có thể làm mà!

Bạch Tình Đình nói:

- Em muốn làm một người vợ đảm đang hiền thục, ông xã, em dẫn anh đi gặp cái cô gái tên Phương Linh đi. Cô gái Phương Linh đó là đồng nghiệp của anh. Ông xã, anh nên đi gặp cô ấy một chút, quan tâm tới người ta một chút!

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, không chắc chắn hỏi lại:

- Bà xã, em thật sự muốn anh làm như vậy à?

- Tất nhiên rồi, ông xã, lẽ nào anh cho rằng em đang đùa với anh à?

Bạch Tình Đình đứng dậy, nói:

- Ông xã, bây giờ em đi thay quần áo, chúng ta ngay lập tức có thể đi ngay đây!

Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại, cầm điện thoại lên, gọi cho Phương Linh. Trong điện thoại, Diệp Lăng Phi nói với Phương Linh hắn sẽ tới thăm cô, nhưng Diệp Lăng Phi không hề nói tới việc Bạch Tình Đình cũng sẽ tới.

- Được, anh thật sự muốn tới sao?

Phương Linh đột nhiên tỏ ra vui mừng hơn cả mong đợi, cô không ngờ rằng chiều nay Diệp Lăng Phi sẽ tới. Diệp Lăng Phi đáp:

- Ừm, anh tới thăm em một chút! Nhưng mà đây là ý kiến của bà xã anh!

- Ý kiến của bà xã anh?

Phương Linh lặng người. Cô không hiểu Diệp Lăng Phi nói vậy là có ý gì. Diệp Lăng Phi không hề giải thích cho Phương Linh nghe. Diệp Lăng Phi chỉ hỏi rõ địa chỉ nhà của Phương Linh, sau đó cúp máy. Bạch Tình Đình thay xong quần áo, cầm theo túi xách xuất hiện trong văn phòng. Bạch Tình Đình mặc một chiếc váy bó sát người, làm lộ ra cặp mông căng tròn tự nhiên của cô. Cặp mông của cô khiến bao người phải say mê, nhất là Diệp Lăng Phi khi nhìn thấy thì không chịu được. Hắn đưa tay xoa xoa cặp mông của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nũng nịu nói:

- Ông xã, đừng có mà lưu lại vết tay của anh trên đó, như vậy khó coi lắm đó!

- Ai bảo em cố ý dụ dỗ anh!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Anh vừa nghĩ tới cặp mông căng mọng của vợ anh mà để trần ra, anh liền không nhịn được, bèn xoa một cái thôi mà!

- Ông xã, anh thật là, vừa nãy anh sờ chưa đủ chán à?

Bạch Tình Đình nhõng nhẹo:

- Buổi tối về nhà em phải xem cẩn thận chỗ đó của em, nếu mà em thấy chỗ đó còn có vết tay của ông xã anh, em sẽ nói với Hân Mính, để Hân Mính dạy dỗ anh!

- Bà xã, em mách Hân Mính cũng vô dụng thôi!

Diệp Lăng Phi cười dê già nói:

- Đợi tối về nhà, anh sẽ xoa chỗ đó của em và Hân Mính đến đỏ rực lên, xem hai người biết làm thế nào!

Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, anh dê quá, em không nói chuyện với anh nữa!

Bạch Tình Đình đi ra ngoài văn phòng làm việc. Diệp Lăng Phi cũng đi theo ra. Bạch Tình Đình đứng trước cửa văn phòng, dặn dò cô thư ký của mình:

- Nếu như ngày mai mà tôi không tới, thì gọi điện cho tôi!

- Em biết rồi!

Cô thư ký đáp. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, hai người tới bãi đỗ xe.

- Ông xã, em vừa nghĩ ra một chuyện!

Khi Bạch Tình Đình mở cửa xe, đột nhiên nói với Diệp Lăng Phi.

- Chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi cũng mở cửa xe ra. Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, anh có còn nhớ cái người đàn ông họ Đới đó không?

- Nhớ!

Diệp Lăng Phi đáp.

- Trưa nay, ông ta có sai người mang thiệp mời tới, muốn em tham gia bữa tiệc của tập đoàn IPA!

Bạch Tình Đình nói.

- Em đã đưa thư mời đó cho phó tổng rồi, để anh ta tham gia bữa tiệc của tập đoàn IPA!

- Ừm, anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Anh tin chuyện này có tới 10 phần là nguyên nhân do việc tư của Đới Vinh Cẩm. Bà xã, tạm thời không nói chuyện này, chiều mai chúng ta tới thành phố Đông Hải, ở thành phố Đông Hải ít cũng phải tới năm sau, những chuyện này sang năm rồi nói!

- Vâng!

Bạch Tình Đình trả lời.

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi lái xe tới nơi mà Phương Linh ở. Nơi này là mới đầu năm nay rao bán. Lúc đó Phương Linh đã mua một căn hộ ở đây. Xem ra bây giờ quyết định lúc đó của Phương Linh là sáng suốt. Nếu mà biết giá nhà đất của thành phố Vọng Hải tăng nhanh như vậy, chỉ trong vòng một năm, giá căn phòng này đã tăng lên hơn 4000 nhân dân tệ rồi. Hơn nữa cứ theo tình hình này, giá nhà đất của thành phố Vọng Hải sẽ còn tiếp tục tăng nữa. Bên trong khu nhà ở của Phương Linh không hề có bãi đỗ xe chuyên dụng, chỉ có thể đỗ xe ở bên cạnh đường. Sau khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình xuống xe. Diệp Lăng Phi đi xung quanh tìm căn hộ mà Phương Linh sinh sống.

- Ông xã, trước đây anh chưa từng tới đây sao?

Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi, hỏi nhỏ.

- Anh tất nhiên chưa từng tới qua rồi!

Diệp Lăng Phi nói:



- Anh và cái cô Phương Linh này chẳng qua là chỉ quen nhau tại công ty bảo hiểm, cùng lắm chỉ có thể coi là quan hệ đồng nghiệp, anh tới nhà cô ta làm cái gì cơ chứ!

- Em chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi mà!

Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, anh đừng hiểu lầm, em thật sự không có ý gì khác đâu. Thật đấy!

- Kể cả cứ cho là anh có tới đi, thì anh cũng không có cách gì nói chuyện nữa, đợi sau khi em gặp cái cô Phương Linh đó, em có thể hỏi cô ta rốt cuộc anh và cô ta có quan hệ gì!

Diệp Lăng Phi nói.

Bạch Tình Đình nhõng nhẽo:

- Ông xã, kể cả là có cũng chẳng sao cả mà, một người đàn ông vừa có sự nghiệp, lại đẹp trai ngời ngời như ông xã em, đàn bà vây quanh nhiều như vậy, thì cũng là bình thường mà, em....!

- Được rồi, được rồi. Tình Đình, chẳng biết hôm nay em làm sao thế không biết, cứ nói với anh mấy câu cổ quái như vậy!

Diệp Lăng Phi ngắt lời Bạch Tình Đình, nói:

- Nếu như thật sự anh và cái cô Phương Linh đó có quan hệ thì anh cũng sẽ không dẫn em tới nhà cô ta đúng không nào?

Bạch Tình Đình vội vàng nói:

- Ông xã, em không phải là có ý đó đâu, em chỉ là muốn quan hệ giữa em và ông xã gần nhau thêm chút nữa. Nhưng mà, em lại không biết nên nói như thế nào, vì vậy em mới nói ra những lời này, ông xã. Sau này em không nói như vậy nữa là được rồi, anh đừng giận nữa!

- Anh giận cái gì cơ chứ! Tình Đình, hôm nay thật sự em khác lắm, cứ nói ra mấy câu nghe kì lạ lắm!

Diệp Lăng Phi nói:

- Anh nói lại lần nữa, anh và Phương Linh không có quan hệ gì hết!

Cuối cùng thì Diệp Lăng Phi cũng tìm được căn hộ mà Phương Linh sinh sống. Phương Linh ở trên tầng ba của một tòa nhà cao tầng. Khi Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi tới nơi, thì Phương Linh đã mở cửa ra. Vừa nãy khi ở dưới lầu. Diệp Lăng Phi đã phải nói chuyện với Phương Linh qua cái chuông tự động, nếu không thì Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cũng không thể vào trong.

Khi Phương Linh nhìn thấy ngay đằng sau Diệp Lăng Phi là Bạch Tình Đình, ánh mắt thần sắc cô hiện ra một tia nhìn đầy thất vọng. Trước đó cô không hề biết Bạch Tình Đình cũng sẽ tới, còn cứ cho rằng chỉ có mình Diệp Lăng Phi tới thăm cô. Bây giờ tận mắt cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ở bên nhau cùng nhau tới. Phương Linh cảm thấy cô gọi Diệp Lăng Phi tới đúng là một sai lầm.

- Phương Linh, vị này là bà xã của tôi. Bạch Tình Đình!

Diệp Lăng Phi kéo tay Bạch Tình Đình đi vào trong phòng. Diệp Lăng Phi vừa giới thiệu. Bạch Tình Đình đưa tay ra bắt tay Phương Linh, nói:

- Chào cô!

- Chào cô!

Phương Linh hé môi cười gượng, sau đó vội nói:

- Bên trong nhà bừa bộn lắm, từ lần kết hôn trước....à, không nói nữa, hai người mau ngồi xuống đi!

Phương Linh mời Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách. Bạch Tình Đình vừa đặt mông xuống thì cảm thấy có cái gì không đúng, cô nhìn xuống đùi mình, trời ạ một đống bụi. Bạch Tình Đình nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ chắc là chiếc váy của mình cũng sẽ bám đầy bụi mất thôi. Bạch Tình Đình cảm thấy khó chịu, cô không thể tưởng tượng cái cô Phương Linh này lại lười như vậy, ngay cả nhà mình cũng không thèm dọn. Nhưng khi Bạch Tình Đình nghĩ lại, thì cô cũng có thể hiểu được tâm trạng của Bạch Tình Đình lúc này, bất cứ người đàn bà nào sao khi trải qua chuyện này, tâm trạng làm sao mà tốt lên được.

- Thật ngại quá! Nhà tôi chẳng có gì khác! Chỉ còn mỗi nước khoáng thôi!

Phương Linh cầm ra hai chai nước khoáng, đặt trên bàn đối diện nơi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ngồi. Phương Linh cảm thấy rất áy náy, bèn nói:

- Tôi chẳng mấy khi ra ngoài, cứ ở trong nhà suốt thôi!

- Phương Linh, vừa nãy tôi ở trong phòng làm việc của Bạch Tình Đình, tôi và Bạch Tình Đình vừa nói chuyện của cô xong!

Diệp Lăng Phi nói:

- Vốn dĩ Bạch Tình Đình có chuyện, nhưng mà Bạch Tình Đình vẫn cứ muốn tới đây thăm cô!

Phương Linh quay ra phía Bạch Tình Đình, nói:

- Cảm ơn Bạch tổng tài!

- Cô đừng gọi tôi là Bạch tổng tài nữa, cô và chồng tôi là đồng nghiệp. Chúng ta cũng không thể coi như người ngoài, cô cứ gọi tôi là Tình Đình là được rồi!

Bạch Tình Đình nói:

- Phương Linh, tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?

Phương Linh và Diệp Lăng Phi giật mình, không hiểu tại sao Bạch Tình Đình lại muốn nói chuyện riêng với Phương Linh. Hôm nay Diệp Lăng Phi đã cảm thấy Bạch Tình Đình có điều gì đó không bình thường, cứ nói mãi những lời cổ quái, bây giờ lại đưa ra những yêu cầu như vậy. Diệp Lăng Phi quả thật không hiểu bây giờ Bạch Tình Đình rốt cuộc định làm gì nữa. Phương Linh nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại nhìn Bạch Tình Đình, cô gật đầu, nói:

- Tất nhiên là được!

Bạch Tình Đình đứng dậy. Diệp Lăng Phi nhìn thấy dưới mông Bạch Tình Đình dính đầy bụi, hắn nghĩ chắc quần của mình chắc cũng dính bao nhiêu là bụi mất. Diệp Lăng Phi đưa tay xoa xoa mông của Bạch Tình Đình, hành động này lọt vào mắt của Phương Linh, khiến Phương Linh cảm thấy đỏ hết cả mặt. Từ trước đây rất lâu rồi cô đã không hề thụ dọn nhà cửa, vì tâm trạng cô luôn không tốt. Vừa nãy khi cô thấy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi tới nhà mình, cô chỉ quan tâm tới việc mời Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ngồi xuống ghế. Mà quên mất phòng khách nhà mình đã rất lâu rồi không được dọn dẹp, cả phòng khách toàn là bụi. Phương Linh bắt đầu cảm thấy ngại, không dám nhìn Bạch Tình Đình, vội vàng đi tới phòng ngủ của mình. Bạch Tình Đình đi theo ngay sau lưng Phương Linh, cô đi vào trong phòng ngủ của Phương Linh. Bạch Tình Đình đưa tay đóng cửa phòng lại.

- Làm cái gì vậy, lại còn đòi nói chuyện một mình nữa!

Diệp Lăng Phi vốn chẳng sợ chuyện Bạch Tình Đình và Phương Linh nói chuyện riêng với nhau. Người ta nói, không làm chuyện xấu thì sợ gì quỷ gõ cửa. Vốn dĩ giữa Diệp Lăng Phi và Phương Linh cũng chẳng có chuyện gì cả, nếu như nói hai người có ân ái với nhau một chút, thì đó cũng đã là chuyện trước đây rồi. Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi tới phía cửa sổ ở trong phòng khách. Hắn mở cửa sổ ra, cả người vươn ra ngoài, hắn rút ra một điếu thuốc, vừa châm thuốc, vừa đưa mắt nhìn cái khu nhà ở này, khi Phương Linh vào tới phòng ngủ, cô ngồi xuống giường, tỏ ra ngại ngùng, nói:

- Tâm trạng của tôi không tốt, nhà cửa cũng chẳng dọn dẹp gì, để cô cười rồi!

Bạch Tình Đình cười nói:

- Chuyện này rất bình thường, phụ nữ chúng ta đều rất trọng tình cảm, đâu có giống như bọn đàn ông kia, đi tới đâu là có gái bâu tới đó!

Bạch Tình Đình nói rồi tới chiếc bàn trong phòng ngủ của Phương Linh, nhìn thấy trên bàn bày một quyển album nhỏ. Bạch Tình Đình hỏi:

- Tôi có thể xem quyển album này không?

- À, tất nhiên là được rồi! Tôi vốn đã định đốt quyển album đó đi rồi, để tránh cứ nhìn thấy là lại phiền lòng. Nhưng mãi mà không có thời gian, nên cứ vứt ở đó!

Phương Linh nói.

Bạch Tình Đình cầm lấy quyến album, lật ra xem, đây chính là quyển albun cưới của Phương Linh và chồng cô ấy. Phàm là người đã kết hôn qua thì đều có một quyển album ảnh cưới như vậy. Sau khi Bạch Tình Đình xem xong, lại đặt xuống, miệng nói:

- Chồng của cô đẹp trai quá!

- Nói chính xác ra, chúng tôi chính thức cũng chỉ gặp nhau có vài lần!

Phương Linh cười đau khổ nói:

- Có phải là có cảm giác hay không quả thật tôi cũng không biết nữa. Tôi và anh ta cũng chỉ gặp nhau có 3 lần, thì đã quyết định kết hôn rồi. Cái gì cũng đã chuẩn bị xong hết, còn về quyển album ảnh cưới này, cũng đã chụp rồi, cũng đăng ký kết hôn rồi. Bây giờ nghĩ lại, thật là quá buồn cười, còn mọi chuyện khác chúng tôi toàn là gọi điện liên lạc. Kết quả là tôi lại ngu ngốc đi đăng ký kết hôn với anh ta! Hầy, không nói nữa!

Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Phương Linh, cô nắm lấy tay Phương Linh, đặt trong tay của mình, nói:

- Phương Linh, nói thế nào bây giờ nhỉ, chúng ta coi như cũng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng mà không hiểu vì sao lúc tôi nghe thấy ông xã tôi nhắc tới chuyện của cô, thì nhịn không nổi muốn tới đây thăm cô. Chúng ta đều là đàn bà, hiểu rõ lòng của đối phương, đừng nói cô, ngay cả tôi và chồng tôi quen biết nhau đã lâu như vậy. Tôi luôn cảm thấy dù ông xã tôi cách xa tôi một ngày thôi, tôi đã có cảm giác không an toàn rồi!

Phương Linh nghe thấy Bạch Tình Đình nói như vậy, cô liền ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Tình Đình, cô không hiểu, hỏi:

- Bạch tổng tài, à, không. Tình Đình à, câu nói này của em khiến chị không hiểu, chị thấy Diệp Lăng Phi rất là tốt đấy chứ! Tại sao em lại có cảm giác như vậy chứ! Đối với chị mà nói, anh ấy rất có trách nhiệm, có thể làm chỗ dựa cho phụ nữ cả đời mà!

- Lúc đầu em cũng đã nghĩ như vậy! Tất nhiên bây giờ cũng nghĩ như vậy. Tất nhiên anh ấy là người có trách nhiệm, đối với em cũng tốt nữa, nhưng bởi vì người đàn ông của em quá ưu tú, quá xuất sắc, và làm em có cảm giác sẽ có một ngày anh ấy rời xa em. Bên ngoài ông xã em có không ít phụ nữ, chuyện này em đều biết hết. Nhưng em lại không thể nói với ông xã của em. Em lo sợ nếu em nói như vậy, ngược lại sẽ làm cho ông xã em rời xa em!

Bạch Tình Đình thở dài, nói:



- Thật ra, chúng ta làm đàn bà cũng đâu có dễ dàng gì!

Phương Linh cảm thấy Bạch Tình Đình có vẻ rất đau khổ, cô liền vội vàng an ủi:

- Chị nghĩ Diệp Lăng Phi sẽ không làm ra những chuyện như vậy đâu! Ít nhất đối với chị, người đàn ông như Diệp Lăng Phi rất có thể đáng tin vậy để em dựa vào. Chị và Diệp Lăng Phi đã từng là đồng nghiệp, chị có thể cảm nhận được rằng Diệp Lăng Phi là một người đàn ông rất có trách nhiệm đối với gia đình. Anh ấy đã từng nhắc tới em Tình Đình à, chị có thể cảm nhận được rằng trong lòng anh ấy, em là duy nhất!

- Thật không ạ?

Bạch Tình Đình ngẩng đầu lên, cô nhìn Phương Linh, nói:

- Phương Linh, chị thật sự nghĩ như vậy sao?

- Ừm!

Phương Linh gật đầu, nói:

- Tất nhiên rồi!

Bạch Tình Đình nói:

- Phương Linh, nói thế nào bây giờ, chúng ta làm đàn bà thật không dễ dàng gì cả. Chị gặp phải chuyện như vậy, em cũng cảm thấy rất thông cảm. Hôm nay mặc dù là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng em lại cảm thấy chị và em rất có duyên với nhau, rất tâm đầu ý hợp. Nếu như sau này có bất kỳ chuyện gì phiền lòng, không vui đều có thể nói với em nhé. Em thích người nói chuyện thoáng và thẳng thắn như chị!

Phương Linh cảm thấy vô cùng kì lạ. Phương Linh là ai chứ, cùng lắm chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi, mặc dù cô là giám đốc của công ty bảo hiểm Dân An. Nhưng làm sao mà có thể so sánh với tổng tài của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ như Bạch Tình Đình cơ chứ. Bạch Tình Đình thì ở trên cao, những người bình thường muốn làm quen với người ta, người ta còn chưa chắc đã thèm để ý. Nhưng thật không ngờ ngày hôm nay Bạch Tình Đình lại nói với Phương Linh những lời nói đó, còn nói Phương Linh có duyện với cô. Phương Linh là người đàn bà đã trải qua bao nhiêu sương gió, lập tức hiểu được rằng đây chính là một cơ hội tốt. Ít nhất là sau này khi gặp bất kì ai khi cô ta tự giới thiệu về mình thì cũng có thể nói cô ta và Bạch Tình Đình là bạn tốt, như vậy có thể nâng cao giá trị bản thân cô ta. Phương Linh lập tức nói:

- Tôi cũng cảm thấy tôi và Bạch tổng tài, à, chị và em Tình Đình, chị.....!

Bạch Tình Đình và Phương Linh cứ ngồi trong phòng nói chuyện với nhau. Diệp Lăng Phi đợi bên ngoài phòng khách thì đã hút tới 4 điếu thuốc, vẫn còn chưa nhìn thấy Bạch Tình Đình và Phương Linh đi từ phòng ngủ đi ra. Diệp Lăng Phi bắt đầu suy nghĩ, không biết Bạch Tình Đình và Phương Linh nói những gì mà nói lâu như vậy. Diệp Lăng Phi lại đợi thêm một lúc nữa, mắt nhìn thấy Bạch Tình Đình vẫn chưa ra khỏi phòng ngủ của Phương Linh, hắn ta ngồi không vững nữa. Hắn đứng lên khỏi ghế sô pha, đi tới trước cửa phòng ngủ, đưa tay gõ cửa. Cửa phòng mở ra, thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đứng ngay trước cửa phòng ngủ.

- Bà xã, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về thôi!

Diệp Lăng Phi nói.

Bạch Tình Đình gật đầu, nói:

- Được rồi, em và Phương Linh nói xong chuyện cũng xong rồi, ông xã, chúng ta về nhà thôi!

Diệp Lăng Phi lại nhìn Phương Linh, thì nhìn thấy trên mặt Phương Linh hiện lên một nụ cười rạng rỡ. Nhìn khác hẳn so với Phương Linh vừa nãy mà Diệp Lăng Phi gặp, cứ như hai người vậy. Diệp Lăng Phi không biết rốt cuộc Bạch Tình Đình đã nói những gì với Phương Linh, nhưng mà ở đây lại không tiện hỏi, chỉ đành để mọi nghi vấn giấu trong lòng, đợi sau khi rời khỏi chỗ của Phương Linh, Diệp Lăng Phi sẽ hỏi Bạch Tình Đình.

Vừa nghe thấy Bạch Tình Đình muốn đi, Phương Linh vội vàng tiễn ra tận cửa. Lúc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình gần về. Phương Linh còn nói nhỏ với Diệp Lăng Phi:

- Diệp Lăng Phi, anh phải đối tốt với em Tình Đình, đừng có ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa! Em Tình Đình cũng không hạnh phúc gì đâu!

- Em Tình Đình?

Câu nói này của Phương Linh làm Diệp Lăng Phi lặng người. Từ khi nào, mà Bạch Tình Đình trở thành em của Phương Linh vậy. Diệp Lăng Phi gật đầu với Phương Linh, nói:

- Tôi biết rồi!

Nói xong, thì xuống dưới lầu. Sau khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi ra khỏi khu nhà. Diệp Lăng Phi mới hỏi Bạch Tình Đình:

- Bà xã, em đã nói với Phương Linh cái gì, anh cảm thấy Phương Linh cô ta dường như biến thành một người khác hẳn vậy?

- Em đâu có nói gì đâu! Em chỉ là nói với Phương Linh, chúng em làm đàn bà đều không dễ dàng gì!

Bạch Tình Đình cười, nói:

- Đàn bà chúng em đều bị đàn ông bắt nạt, ông xã, không phải em cũng bị anh bắt nạt đó sao?

- Bà xã, anh bắt nạt em khi nào cơ chứ?

Diệp Lăng Phi nói:

- Hình như từ trước tới nay, đều là em bắt nạt anh thì phải!

Bạch Tình Đình bĩu môi nói:

- Ông xã, anh lại đang bắt nạt em đấy!

- Anh đâu có bắt nạt em, là anh đang trao đổi vấn đề với em mà!

Diệp Lăng Phi ôm lấy eo mảnh mai của Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng nói:

- Bà xã, em nói với anh đi, rốt cuộc thì em đã nói gì với Phương Linh vậy?

Bạch Tình Đình cười, nói:

- Ông xã, vậy thì em càng không nói cho anh biết, vì đó là chuyện riêng giữa em và Phương Linh mà, chỉ có phụ nữ mới được nghe thôi, nhưng mà, điều em có thể nói với anh là, cái cô gái Phương Linh này cũng tốt đấy!

Bạch Tình Đình không giải thích tiếp, mà nhanh chóng đi về phía chiếc xe của mình. Cô mở cửa xe ra, và lên xe. Diệp Lăng Phi cũng lên xe. Nhưng mà hắn cứ luôn nghĩ không biết Bạch Tình Đình đã nói với Phương Linh những lời gì, thật ra Diệp Lăng Phi hoàn toàn không nghĩ tới một điểm, tấm lòng của phụ nữ thì chỉ có phụ nữ mới hiểu được. Bạch Tình Đình không công khai phản đối như trước nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là Bạch Tình Đình để im cho Diệp Lăng Phi muốn làm gì thì làm bên ngoài. Bạch Tình Đình chỉ là nói với Phương Linh về cảm giác của những người đàn bà, thì trong lòng Phương Linh này đã bắt đầu suy nghĩ. Trong lòng Phương Linh vốn cũng có chút cảm giác với Diệp Lăng Phi, nhưng sau khi nghe những lời nói của Bạch Tình Đình. Phương Linh càng không thể biểu hiện ra chút cảm giác ấy của cô với Diệp Lăng Phi nữa.

Bạch Tình Đình là một người đàn bà rất lợi hại. Chỉ là, khi đối diện với Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình hoàn toàn không có cơ hội để thể hiện rõ bản lĩnh của cô. Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình cùng nhau lái xe về biệt thự. Chu Hân Mính sớm đã ở biệt thự đợi Diệp Lăng Phi rồi. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi về. Chu Hân Mính vội chạy ra đón.

- Bố nói với em hôm nay anh bị người ta hành hung. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Chu Hân Mính sốt sắng hỏi.

Bạch Tình Đình hoàn toàn không biết chuyện này, khi Bạch Tình Đình nghe thấy Chu Hân Mính hỏi Diệp Lăng Phi như vậy, sắc mặt cô liền thay đổi ngay, vội vàng hỏi:

- Ông xã, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

- Không có gì, không có gì!

Diệp Lăng Phi ôm lấy eo của Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình, ba người cùng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Hắn kể chuyện ẩu đả giữa hắn và Tưởng Nhạc Dương cho Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nghe, hai người nghe xong, đều cảm thấy sợ. Nếu cái tên cầm súng đó thật sự bắn Diệp Lăng Phi, mà bắn trúng thì không biết hậu quả sẽ như thế nào? Diệp Lăng Phi làm ra vẻ chẳng có chuyện gì, nói với hai người:

- Anh nói với hai em, chẳng có gì phải lo lắng cả, chỉ là anh muốn chỉnh đốn ba cái tên khốn đó thôi, nhất là cái tên cháu của cục trưởng Chu!

- Ông xã, sau này anh phải cẩn thận một chút! Anh đừng có quên, bây giờ anh có tới hai bà vợ đấy!

Bạch Tình Đình nói.

- Anh biết rồi mà!

Diệp Lăng Phi đứng lên, nói:

- Bây giờ anh phải lên nhà thay quần áo, đợi chút nữa anh xuống ngay!


- Ừm!


Bạch Tình Đình nói.


Diệp Lăng Phi đứng dậy đi lên lầu, đợi sau khi Diệp Lăng Phi lên lầu. Bạch Tình Đình ghé sát miệng vào tai Chu Hân Mính nói:


- Hân Mính, hôm nay tớ đã biến một tình địch của chúng ta trở thành bạn của chúng ta rồi!


Chu Hân Mính thẫn thờ, không hiểu Bạch Tình Đình nói như vậy là có ý gì. Bạch Tình Đình kể hết chuyện hôm nay cô và Diệp Lăng Phi tới nhà Phương Linh cho Chu Hân Mính nghe. Sau khi nói xong. Bạch Tình Đình nói thêm:


- Tớ thấy cái cô Phương Linh đó chắc chắn đã thích Diệp Lăng Phi rồi, tớ cũng cảm nhận được. Nếu mà tớ không cho Diệp Lăng Phi quan hệ qua lại với đàn bà, thì đó cũng không phải một cách hay. Hân Mính, tớ muốn thay đổi cách làm một chút. Tiêu diệt kẻ địch, chi bằng biến kẻ địch thành bạn mình. Ví dụ như Lý Khả Hân, chúng ta có thể....!


Bạch Tình Đình thì thầm bên tai Chu Hân Mính. Chu Hân Mính cứ gật đầu, tỏ ra rất tán đồng với phương án của Bạch Tình Đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK