Sau khi cúp điện thoại của Tần Dao, Đình Đình cau mày, quay trở về lòng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm Vu Đình Đình như ôm thân thể một cô bé mới sinh trắng hồng, mềm mại. Ân cần hỏi:
- Đình Đình, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Tần Dao xảy ra chuyện sao?
- Nãy Tần Dao gọi điện bảo, có một nữ sinh ở trường em bị người ta giết hại!
Thế là, Vu Đình Đình liền đem câu chuyện mà Tần Dao kể thuật lại cho Diệp Lăng Phi nghe. Diệp Lăng Phi nghe xong liền gật đầu nói:
- Tần Dao nói đúng đó. Sau này em không nên ra ngoài một mình. Quá nguy hiểm. Anh thấy hay thế này đi. Sau này em muốn đi học buổi tối thì cứ gọi cho anh. Anh sẽ đưa đón em. Dù sao anh cũng có nhiều thời gian. Không sao cả.
- Không cần đâu!
Vu Đình Đình nói.
- Đã sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, số tiết học trong trường cùng sắp kết thúc rồi. Thầy cô giáo chỉ nói cho bọn em một số trọng điểm trong kỳ thi thôi. Còn về việc học tối thì em không muốn đi nữa. Ở nhà ôn là được rồi.
- Ừm, thế cũng tốt!
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Tốt nhất, em nên giảm thiểu số lần ra ngoài vào ban đêm đi!
Vu Đình Đình bỗng nghĩ tới chuyện gì đó. Cô nhìn Diệp Lăng Phi, nhẩn từ từ nói:
- Diệp đại ca, em có một chuyện không biết có nên nói với anh không.
Diệp Lăng Phi đưa tay nhéo mông Vu Đình Đình một cái. Cười nói:
- Giữa em và anh còn cần tới kiểu này nữa sao. Mau nói anh nghe nào, chỉ cần là việc anh có thể làm được anh nhất định sẽ làm. Mà dù không làm được đi nữa thì anh cùng sẽ nghĩ đủ mọi cách để làm.
Câu này của Diệp Lăng Phi khiến lòng Vu Đình Đình rạo rực hẳn lên. Cô khẽ dán chặt người vào lòng Diệp Lăng Phi, tận hưởng sự ấm áp từ thân thể Diệp Lăng Phi toát ra, khiến Vu Đình Đình cảm thấy cô là cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian này. Trước khi nói. Cô khẽ thơm Diệp Lăng Phi một cái, sau mới dịu dàng nói:
- Diệp đại ca, em nghĩ tới Tần Dao. Anh cũng biết. Tần Dao giờ ở một mình bên ngoài. Cô ấy một mình về nhà sẽ rất nguy hiểm.
Lúc nói câu này. Vu Đình Đình trộm nhìn Diệp Lăng Phi một cái. Thấy Diệp Lăng Phi đang chăm chú lắng nghe, cô nói tiếp:
- Diệp đại ca, thật ra em có chuyện luôn muốn nói với anh. Chính là quan hệ giữa Tần Dao và Diệp đại ca. Em...
Vu Đình Đình còn chưa nói hết câu đã bị Diệp Lăng Phi cắt ngang nói:
- Đình Đình, có phải em luôn cảm thấy có lỗi với Tần Dao không. Đúng, anh quen Tần Dao sớm nhất song điều đó không có nghĩa là quan hệ giữa anh và Tần Dao là do em gây nên. Đình Đình, Tần Dao cô gái này anh đã từng nói với em, chỉ có thể là bạn bình thường. Cô ấy rất tham lam vụn vặt. Hơn nữa, cô gái này không giống em. Anh chỉ có thể làm bạn bình thường với cô ấy mà thôi.
Vu Đình Đình thấy Diệp Lăng Phi dường như đã có cách nghĩ của hắn về Tần Dao. Cô định giúp Tần Dao nói vài câu tốt đẹp. Dù sao lần trước cô cũng đã nói với Tần Dao sẽ đứng giữa làm trung gian hòa giải giữa Diệp Lăng Phi và Tần Dao, chỉ là Vu Đình Đình không tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện nay với Diệp Lăng Phi. Hôm nay vừa may gặp phải cơ hội tốt thế này. Theo Vu Đình Đình thấy, nếu cô bỏ lỡ dịp này, sau sẽ khó mà kiếm được cơ hội.
Vu Đình Đình nhỏ giọng nói:
- Diệp đại ca, em biết tính của Tần Dao. Nhưng, đó không thể trách Tần Dao được. Gia đình Tần Dao ở trên núi. Trong nhà rất nghèo. Còn có một cậu em trai. Trong môi trường sống như vậy. Chẳng trách Tần Dao lại tham lam vặt. Song tính tình cô ấy rất tốt. Luôn đối xử tốt với em. Nếu Diệp đại ca không lo cho Tần Dao. Sau này có thể cô ấy sẽ bị kẻ khác lừa. Em không muốn Tần Dao bị người khác lừa. Em mong cuộc sống của Tần Dao sẽ tốt hơn một chút.
Diệp Lăng Phi dùng tay khè nâng cặp mông của Vu Đình Đình lên. Nhân cơ hội đó tay phải liền đặt vào giữa cặp mông nõn nà của cô. Ngón tay hắn mân mê vùng lõm giữa mông của Vu Đình Đình. Vu Đình Đình vốn là một cô gái rất nết na. Trước khi gặp Diệp Lăng Phi, cô không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cô sẽ để người khác sờ nơi đó của cô. Đó là nơi mà những người khác khó có thể tiếp cận được. Song từ khi yêu Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình tựa như đem tất cả những gì cô có trao cho Diệp Lăng Phi. Thậm chí cả những chuyện mà cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, song vì Diệp Lăng Phi muốn. Vu Đình Đình cùng sẽ đồng ý.
Giờ chính là như thế, Vu Đình Đình bị Diệp Lăng Phi sờ mó, mân mê nới đó song cô chỉ khẽ chuyển động cặp mông của mình. Tuyệt nhiên không hề có ý nghĩ sẽ rút tay Diệp Lăng Phi ra khỏi đó. Như thế càng khiến Diệp Lăng Phi thấy kích thích. Hạ bộ của hắn cứng cả lên rồi.
Nhưng, Diệp Lăng Phi biết thân thể yếu mềm của Vu Đình Đình không thể chịu đựng được nữa rồi. Thế nên hắn hề có ý định sẽ cùng Vu Đình Đình làm chuyến nữa. Hắn chỉ đơn thuần ngồi tận hưởng cảm giác kích thích. Hắn nhìn Vu Đình Đình, mở miệng nói:
- Đình Đình, được thôi, em nói đi. Anh phải aiúp Tần Dao thế nào đây. Anh nói lại một lần nữa. Anh làm chỉ vì em thôi. Không vì bất kể mục đích nào khác.
Vu Đình Đình nghe thấy vậy liền vui vẻ cười nói:
- Diệp đại ca, em biết anh là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này mà. Em nhìn quả không sai!
Vừa nói, hai tàu cô vừa ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi. Tặng hắn một chiếc hôn nồng thắm. Diệp Lăng Phi tận hưởng nụ hôn ngọt ngào của Vu Đình Đình. Chờ Vu Đình Đình hôn xong, hắn mới nói:
- Đừng có thổi anh lên nữa, có gì thì em cứ nói luôn đi!
- Dạ, Diệp đại ca. Em muốn để chị Tần Dao qua đây ở cùng em.
Vu Đình Đinh nói tiếp:
- Giờ ở đây có em và chị Hiểu Uyển, nếu có chị Tần Dao ở cùng nữa, chắc chắn sẽ vui lắm. Ba người bọn em có thể cùng nhau vui chơi. Tốt biết bao nhiêu!
- Nếu Hiểu Uyển đồng ý thì để Tần Dao chuyển tới được thôi.
Diệp Lăng Phi nói.
- Thật ạ?
Vu Đình Đình hưng phấn nói.
- Giờ em sẽ gọi điện hỏi chị Hiểu Uyển luôn!
Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình chạy về phía giường cầm điện thoại thì khẽ lắc đầu. Thực ra, hắn không muốn để Tần Dao một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời hắn. Hiện giờ mọi chuyện đã đủ phiền phức lắm rồi. Còn Tần Dao, cô gái này không ngây thơ và trong trắng giống như Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển. Ai biết liệu Tần Dao có mang lại phiền phức cho mình hay không. Diệp Lăng Phi lại không muốn Vu Đình Đình không vui. Hắn chỉ đành đồng ý như vậy mà thôi.
Vu Đình Đình gọi điện thoại cho Đường Hiểu Uyển xong liền sung sướng nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, chị Hiểu Uyển đồng ý rồi. Giờ em gọi điện cho Tần Dao nhé!
- Đừng vội!
Tới lúc này Diệp Lăng Phi mới lên tiếng. Hắn đứng dậy. Nói với Vu Đình Đình:
- Trước tiên chúng ta nên kiếm gì lót dạ cái đã. Đợi đến tối chúng ta sẽ đi tìm Tần Dao. Cũng phải hỏi xem ý kiến của Tần Dao thế nào đã chứ. Nhỡ Tần Dao không muốn chuyến tới đây thì sao. Em nói có đúng không nào?
Vu Đình Đình gật đầu, nói:
- Diệp đại ca, anh nói rất đúng. Chúng ta phải trực tiếp gặp chị Tần Dao đế nói là tốt nhất.
Trong lòng Vu Đình Đình rất rõ. Tần Dao nhất định rất muốn chuyển qua. Cô rất hiểu tính cách của Tần Dao. Thậm chí còn hiểu hơn cả chính cô ấy. Vu Đình Đình vốn chỉ muốn để Diệp Lăng Phi tiếp nhận Tần Dao. Song cô nhận thấy thái độ rất kiên quyết của Diệp Lăng Phi. Cô chỉ đành để Tần Dao cũng chuyển tới đây. Hy vọng Diệp Lăng Phi sau này sẽ tiếp xúc thật nhiều với Tần Dao và có thể thay đổi suy nghĩ đó.
Vu Đình Đình không sao diễn ta được tâm trạng hiện nay của cô. Một mặt, cô rất mong cuộc sống của Tần Dao sẽ tốt hơn, mặt khác, Vu Đình Đình cũng nhận thấy Diệp Lăng Phi nói đúng. Cô không nên ép buộc Diệp Lăng Phi phải tiếp nhận Tần Dao.
Vu Đình Đình tạm thời gạt bỏ suy nghì mâu thuẫn này qua một bên. Cô nghe thấy Diệp Lăng Phi kêu đói bụng liên vội vàng mặc quần áo nhỏ vào đi làm cơm. Vu Đình Đình hoàn toàn quên mất lời nói lúc này của Diệp Lăng Phi, ở trong biệt thự cô không được mặc quần áo.
Vu Đình Đình trực tiếp xuống bếp. Nấu hai món ăn mang lên. Diệp Lăng Phi và cô vừa ăn vừa đùa. Đợi ăn xong, cùng đã là hai giờ chiều rồi. Vu Đình Đình biết chiều nay Tần Dao có hai tiết học. Nên chắc phải tới ba giờ chiều mới rời khỏi trường. Vu Đình Đình liền cùng Diệp Lăng Phi xem phim trong phòng khách, giết thời gian tới tầm bốn giờ. Đình Đình mới gọi điện thoại cho Tần Dao, kết quả điện thoại của Tần Dao tắt máy.
- Diệp đại ca, điện thoại của Tần Dao tắt rồi. Làm thế nào đày?
- Giờ cùng gần bốn rưỡi rồi. Cũng sần tới giờ ăn tối rồi. Anh thấy đợi Hiểu Uyển tan ca, chúng ta cùng đi tìm chỗ nào ăn nhé!
Vu Đình Đình nghĩ một lúc, nói:
- Diệp đại ca, hay tối nay chúng ta tới tìm Tần Dao đi. Em muốn Tần Dao sớm chuyển qua đây, Cô ấy ở một mình em không yên tàm.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thì thấy bộ dạng đầy hy vọng Tần Dao sớm chuyển qua ngày nào tốt ngày đó của Vu Đình Đình. Diệp Lăng Phi cũùng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu. Nói:
- Được thôi. Vậy thế này đi. Chúng ta cùng đợi Hiểu Uyển đi làm về, sau đó tìm chỗ nào để ăn. Ăn cơm xong mới đi tìm Tần Dao. Em thấy thế có được không?
Vu Đình Đình gật đầu. Ngay sau đó, cô lại nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp đại ca, anh không giận em đó chứ!
- Cô bé ngốc, anh giận em làm gì chứ!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa tay nhéo mũi Vu Đình Đình, cười nói:
- Tiểu nha đầu, suốt ngày chỉ lo anh giận. Anh nói lại một lần nữa. Giữa em và anh không cần thiết phải thế đâu. Em có chuyện gì thì cứ nói ngay với anh. Biết chưa hả?
Vu Đình Đình cười hì hì nói:
- Dạ, biết rồi ạ!
Diệp Lăng Phi gọi điện cho Đường Hiểu Uyển, hẹn Đường Hiểu Uyển ăn cơm ở quán ăn gần khu vực nhà Tần Dao ở. Hãn muốn Đường Hiểu Uyển tan ca xong thì tới ngay chỗ đó.
Quán ăn đó sát ngay cổng khu phố nhà Tần Dao ở, ở đó ăn cơm, có thể chú ý tới lúc nào Tần Dao về. Diệp Lăng Phi không muốn đứng đợi cách ngốc nghếch dưới nhà Tần Dao. Ai biết lúc nào Tần Dao mới về chứ.
Ba người ngồi ăn rất chậm. Vừa ăn vừa nói chuyện, còn Vu Đình Đình chốc chốc lại để ý tới chiếc cổng khu nhà ở của Tần Dao.
Cứ thế đợi cho tới hơn tám giờ tối cùng không thấy Tần Dao xuất hiện.
Diệp Lăng Phi thấy ăn cũng nhiều rồi. Liền gọi Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển nói:
- Chúng ta đi thôi. Tới nhà Tần Dao xem thế nào. Xem cô ấy đã về hay chưa. Nếu giờ này mà Tần Dao còn chưa về thì chúng ta sẽ về nhà. Đình Đình, ngày mai em nói lại với Tần Dao một tiếng nhé!
Vu Đình Đình gật đầu. Ba người vừa đứng dậy liền thấy Tần Dao cùng một thanh niên mặc véc, đeo chiếc kính gọng vàng xuất hiện tại cổng khu phố Tần Dao ở.