Lúc này căn biệt thự lớn chỉ còn mình hắn, không biết tại sao hắn lại có cảm giác vô cùng trống rỗng mà trước giờ chưa từng cảm nhận qua, hắn không biết tự lúc nào đã quen cái cảm giác có Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính bên cạnh, đột nhiên lúc này ngoài hắn ra lại chẳng có một ai, trong lòng hắn trào dâng cảm một cảm giác rất hụt hẫng.
Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại, hồi tưởng lại cảnh tượng cùng Bạch Tình Đình yêu kiều của hắn tối qua. Đây coi như màn diễn tập trước khi kết hôn của hai người, hắn sắp không đợi được nữa mà chỉ muốn nhanh chóng tổ chức xong hôn lễ giữa hắn và Bạch Tình Đình, vừa nghĩ đến khoái cảm mãnh liệt khi được vào trong cô, hắn đã cảm thấy hạ thân cứng lên khác thường.
Tắm xong, Diệp Lăng Phi lại trở về phòng ngủ. Vừa vào trong phòng hắn đã thấy điện thoại báo hiệu một cuộc gọi nhỡ, nhìn vào màn hình hiển thị hắn không nhịn được mà bật cười.
Đó là cuộc gọi đến của Paul, hắn nghĩ nhất định tên Paul định báo cáo thành quả. Đúng như dự đoán, khi hắn quay số gọi lại cho tên này thì nghe giọng nói lẫn tiếng cười của Paul:
- Satan, tôi có một tin tốt và một tin xấu, không biết anh muốn nghe tin nào trước.
- Nói tin xấu trước đi!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Tin xấu là cho đến hôm nay tôi vẫn chưa thể khiến cái tên anh nói lần trước khuynh gia bại sản.
Paul nói,
- Tin tốt nữa ?
- Tin tốt là tên đó dạo gần đây bị tổn thất rất nhiều tiền, hơn nữa sắp chịu một kết cục bi thảm cho tất cả mọi việc.
Paul đáp:
- Tôi ước tính có khi hắn ta phải thua lỗ trên thị trường cổ phiếu ít nhất là mười triệu tệ, anh có định tha cho hắn không?
- Không!
Diệp Lăng Phi không chút do dự nói:
- Paul, cứ để đấy tôi xử lý hắn ta, tôi muốn bức hắn khổ sở đến không còn một xu dính túi, hắn ta phải bị phá sản.
- Được tôi sẽ làm như anh muốn.
Paul nói.
Nói chuyện điện thoại xong với Paul, Diệp Lăng Phi nằm lên giường, nhìn đồng hồ rồi mới thong thả rời khỏi biệt thự, phóng thẳng đến bến cảng.
Bến cảng hôm nay khác hắn với ngày thường. Còn khoảng một km nữa là đến bến, Diệp Lăng Phi hắn đã nhìn thấy xe của quân đội đỗ ở gần đấy. Càng lúc càng thấy bóng quân nhân xuất hiện ngày càng nhiều. Khi xe chỉ còn cách khoảng nửa mét, thì lại có vành đai phong tỏa.
Một anh lính chặn xe của Diệp Lăng Phi lại. Anh lính lịch sự nói:
- Thưa tiên sinh, xin lỗi. Khu vực này tạm thời bị phong tỏa.
Diệp Lăng Phi thăm dò nói:
- Tôi tên là Diệp Lăng Phi. Xin anh báo lại với tư lệnh Trương Dược một tiếng. Tôi tin sau khi nghe anh báo cáo ông ấy sẽ cho tôi vào trong thôi.
Anh lính kia ngạc nhiên, anh ta không ngờ Diệp Lăng Phi lại có thể gọi thẳng tên của tư lệnh ra. Anh không dám chậm chễ, vội vàng chạy vào bên trong báo cáo.
Không lâu sau đó, anh ta quay lại, hành lễ chuẩn mực kiểu nhà binh với Diệp Lăng Phi, giọng mang ý xin lỗi nói:
- Diệp tiên sinh, xin lỗi!
- Không có gì.
Diệp Lăng Phi khởi động lại xe vượt qua chướng ngại vật, lao thẳng đến bến cảng. Hắn vừa xuống xe, vài viên quan chức đeo quân hàm không nhỏ trên vai đã đứng ở đó chờ hắn từ rất lâu rồi, vừa nhìn thấy sự xuất hiện của Diệp Lăng Phi, đám người đó vội đi đến, dẫn Diệp Lăng Phi đến thẳng chỗ cập cảng của tàu bè của bến cảng này.
Khi đến đó, chỉ thấy một chiếc tàu hạng lớn đỗ ở bến. Từng chiếc cầu cẩu bốc xếp từng thùng container hạng lớn từ thuyền lên bờ. Những người ngồi trong khoang điều khiển cần cẩu đều mặc sắc phục màu xanh quân đội, mọi hành động của họ đều hết sức quy củ, cẩn thận. Trước mỗi thùng container được mở ra là một đám người mặc quận phục bao quanh, trong đó cũng có vài người mặc quần áo bình thường.
Diệp Lăng Phi vừa xuất hiện đã thu hút ngay lập tức ánh mắt của đám người đang bâu quanh thùng hàng sắp mở, Dã Thú lên tiếng trước tiên:
- Lão đại, anh đến rồi ạ, em vừa nói với Tiêm Đao là sao giờ này anh vẫn chưa tới.
Diệp Lăng Phi chỉ gật đầu với Dã Thú rồi nói:
- Tao đến muộn một chút, không ngờ hàng đã đến nhanh như vậy.
Hắn cũng không nhiều lời thêm mà trực tiếp đi đến chỗ đám chiến hữu thân thiết ngày xưa của hắn, dang tay ôm thay cho lờ chào gặp mặt.
Những kẻ đã vào sinh ra tử cùng nhau không cần phải nhiều lời, tình bạn của Diệp Lăng Phi và đám chiến hữu của hắn đã được gắn kết và thử thách trong vô vàn những trận chiến máu lửa sống chết có nhau trong quá khứ.
Sau những cái ôm chặt, Diệp Lăng Phi hắn mới bước đến trước thùng container, Trương Dược và lão già đang chăm chú đánh giá những thứ vũ khí tối tân hiện đại mang từ nước ngoài về, thấy Diệp Lăng Phi bước đến, lão già cất tiếng trước:
- Tiểu Diệp, thật chỉ có cậu mới làm được như vậy, xem ra những thứ vũ khí này đều là loại hạng nhất của Châu Âu.
Diệp Lăng Phi quét mắt, nhàn nhạt nói:
- Đều là những thứ trang bị vũ khí rất đơn giản, không có gì đặc thù cả.
Nói xong, hắn quay về phía Tiêm Đao, nói:
- Tiêm Đao, lần trước trong đơn đặt hàng mày có nhắc đến mô hình vũ khí HAARP, nó đâu rồi?
Nghe Diệp Lăng Phi hỏi, hắn chỉ ngay đến chỗ thùng hàng chưa mở đến, nói:
- Ở đằng kia kìa, vũ khí điện từ HAARP của Mỹ thuộc về cơ mật quân sự cấp cao, bọn em thông qua đủ các kênh tìm kiếm, cũng không cách nào lấy được tư liệu cũng như các bộ phận về nó, nên chỉ có thể lấy được cái mô hình vũ khí điện từ ban đầu của HAARP mà bọn Mỹ nó chế tạo, trong đó nguyên lý hoạt động giống như cái thứ mà Mỹ đang làm, bọn em cũng đã dốc hết sức rồi.
Diệp Lăng Phi giơ tay vỗ lưng Tiêm Đao, nói:
- Tiêm Đao, làm tốt lắm, có cái thứ này là đủ rồi, tao cũng đang tưởng tượng bọn mày phải mất bao nhiêu công sức cho cái thứ này.
Nói xong, hắn quay sang phía lão già và Trương Dược nói:
- Loại vũ khí này tôi nghĩ không cần phải giới thiệu, các ông cũng đều rõ cả, tôi tin mặc dù chỉ là mô hình kỹ thuật nhưng cũng đủ để các ông khích lệ ủng hộ sự tận tâm của Lang Nha chứ? Nhất định các ông sẽ không bạc đãi đúng không?
HAARP mà loại vũ khí khí tượng mà Mỹ đưa vào nghiên cứu từ năm 2003. Loại vũ khí này có thể thông qua các phản ứng vật lý, hóa học thay đổi nhiệt độ, độ ẩm của không khí, đạt được mục đích sau cùng là biến đổi khí hậu, có thể cải biến thiên nhiên theo ý muốn chủ quan của con người, “hô mưa gọi gió”. Đến cả bão lũ, động đất đều phải phục tùng mệnh lệnh, tùy lúc phát sinh. Đây là vũ khí tuyệt mật, lão già và Trương Dược khi nhận được hóa đơn liệt kê các loại vũ khí mà Diệp Lăng Phi đưa thì đã để ý ngay đến mô hình HAARP, bọn họ ban đầu không tin tổ chức Lang Nha lại có thực lực đến vậy, nhưng bây giờ họ không thể không tin đó là sự thật.
Tận cho đến lúc mở nắp container, HAARP được bày ra trước mắt họ, họ vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cả hai mắt thao láo nhìn thứ mô hình của loại vũ khí tối tân tuyệt mật kia mà không dám tin đây chính là thứ mà Mỹ tốn bao công sức bảo mật với các nước. Chỉ cần có được mô hình của HAARP, là có thể từ từ nghiên cứu. Tất nhiên việc nghiên cứu phải đòi hỏi một lượng lớn chuyên gia quân sự phân tích làm sáng tỏ nguyên lý hoạt động cũng như cách thức vận hành rồi từ đó Trung Quốc sẽ có thể chế ra HAARP của riêng nước mình.
Nhưng thứ đáng ngạc nhiên hơn còn ở phía sau, Diệp Lăng Phi bảo Tiêm Đao dẫn mình đến trước thùng container có ghi : “dự án quản lý dũng sỹ chiến binh”, khi mở container ra, khi hắn giơ tay lấy một bộ áo chống đạn “dũng sĩ trên không”, thích thú nâng lên vuốt, rồi cười nói:
- Quả nhiên Mỹ luôn đứng đầu trong việc chế tạo áo chống đạn, tao còn nhớ năm đó bộ áo này mới chỉ đang trong giai đoạn nghiên cứu chế tạo, thế mà giờ đã bắt đầu được sử dụng trong quân dội rồi.
- Satan, anh rời tổ chức cũng đã hơn năm rồi, có thể anh không biết áo chống đạn này đã được sử dụng trong một bộ phận quân sự Mỹ, chuyên dùng cho hệ thống dũng sỹ trên không.
Phi Hổ nói:
- Cũng không lâu nữa đâu, toàn bộ quân nhân Mỹ sẽ được trang bị thiết bị này.
- Tao vẫn nhớ khi tao rời đi hệ thống dũng sĩ trên không vẫn chưa chuẩn bị xong, bọn Mỹ có tốc độ làm việc sáng chế ứng dụng thật đáng kinh ngạc.
Diệp Lăng Phi nói,
- Hiện nay hệ thống tác chiến đơn lẻ cho binh sỹ đã dùng được áp dụng trong chiến tranh với Afghanistan, nhưng Mỹ mới chỉ dùng cho một bộ phận nhỏ, có điều lúc đó chủ yếu vẫn là hệ thống dũng sỹ trên bộ, hiện nay quân sự Mỹ đã phát huy dự án quản lý dũng sỹ chiến sỹ đến cực điểm, trang bị vũ khí cho từng chiến sỹ đơn lẻ, rất có thể sẽ phối hợp nhóm tác chiến với loại thiết bị này.
- Ồ, hóa ra là như vậy.
Diệp Lăng Phi gật đầu, quay người nói với lão già:
- Lão già, tôi nghĩ mình không cần phải giới thiệu nhiều, loại trang bị vũ khí chiến đấu đơn lẻ này là thức mà các ông đang cần, bây giờ nó đang ở trước mặt các ông, các ông sau này có thể cải tiến nó. Năm đó tôi từng phân tách hệ thống dũng sỹ trên bộ đem bán, nghĩa là chỉ bản lẻ áo chống đạn, áo chiến đấu, trang bị vũ khí, v.v, tóm lại muốn lấy được toàn bộ trang bị dũng sỹ trên bộ rất khó , lần này Lang Nha quả thật đã rất liều mạng, tôi cũng không nói những lời thừa thãi nữa, lão già, à, còn cả tư lệnh Trương Dược nữa, các loại vũ khí khác các ông tự mình xem đi, tôi tin hôm nay các ông mời rất nhiều chuyên gia quân sự tới đây, không cần tôi phải giới thiệu nữa, giờ tôi sẽ cùng các huynh đệ của tôi dạo một vòng.
Nói đến đây, hắn không quên nhắc nhở:
- Lão già, đừng quên việc ông từng hứa với tôi!
Lão già và tư lệnh Trương Dược sớm đã bị hoa mắt trước hàng kiện container trước mặt, nghe Diệp Lăng Phi nói thế, ông không bận lòng mà vỗ ngực nói:
- Tiểu Diệp, cậu yên tâm đi, tôi đã hứa với cậu những gì tôi nhất định sẽ thực hiện, à, tiện thể tôi muốn nhắc cậu một câu, cậu đã cân nhắc đến lời đề nghị của tôi chưa?
- Đề nghị của ông? Sao tôi lại không nhớ gì về việc ông đã tùng nói với tôi về một lời đề nghị nào đó nhỉ?
Diệp Lăng Phi cảm thấy lạ lùng hỏi,
- Ông đã đề nghị tôi làm gì?
Trương Dược nghe vậy, tiếp lời:
- Chẳng nhẽ cháu quên lời đề nghị tối qua mà ta đề cập với cháu à? Đó chính là đề nghị của lão già.
- Việc này…việc này nói sau đi!
Diệp Lăng Phi đương nhiên vẫn còn nhớ lời đề nghị tổ chức Lang Nha phục vụ cho quân đội Trung Quốc mà Trương Dược nhắc đến hôm qua, chỉ là hắn không ngờ ý tưởng đó lại xuất phát từ lão già, còn Trương Dược chỉ là người truyền đạt lại. Diệp Lăng Phi không hề muốn tiếp nhận đề nghị này, trước đó hắn đã nhận được lời hứa từ phía lão già rằng sẽ tìm một chỗ an toàn có thể bảo vệ cho người của tổ chức Lang Nha, sau này có chuyện gì xảy ra, bọn hắn có thể trốn ở đó.
Lão già không muốn ép Diệp Lăng Phi. Ban đầu chính vì không muốn đôi bên đều cảm thấy ngượng ngùng nên lão mới không trực tiếp nói với Diệp Lăng Phi mà để Trương Dược chuyển lời cho ông, nhìn từ góc độ của lão già thì đương nhiên ông ta rất muốn tổ chức Lang Nha cống hiến sức lực cho quân đội, nhưng từ phía Lang Nha thì họ không hề muốn, họ từ lâu đã quen với cuộc sống đầy thử thách như vậy rồi, có sự bảo vệ của quân đội nhưng cũng đồng nghĩa với việc gánh vác trách nhiệm chính trị trên lưng, nhũng kẻ trước nay luôn tự do tự tại hoạt động độc lập, phóng khoáng này đương nhiên không hề khoái mọi kiểu ràng buộc.
Chỉ vì lợi ích kinh tế chính là quy tắc quan trọng nhất cho sự tồn tại của tổ chức Lang Nha từ trước đến nay. Nếu không thì bọn hắn đã rất dễ chịu sự áp chế của các thế lực khác rồi.
Lão già và Diệp Lăng Phi đều hiểu rõ điều này, nên có lẽ như hiện nay là tốt nhất.