Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình đi vào bên trong biệt thự. Vừa mới đi vài bước. Trương Vân đã đứng ở cửa nghênh tiếp Diệp Lăng Phi, sắc mặt Trương Vân hồng nhuận hơn rất nhiều so với trước khi Diệp Lăng Phi đi, thân hình cô cũng có vẻ đầy đặn hơn, vừa nhìn đã biết trong khoảng thời gian này sinh hoạt rất thoải mái, vì ăn ngon, ngủ tốt, tự nhiên sẽ có béo ra một ít. Trương Vân tuy là người giúp việc trong nhà Diệp Lăng Phi, nhưng dù là Diệp Lăng Phi hay Bạch Tình Đình cũng không coi Trương Vân như là người giúp việc, tìm được những chủ nhân tốt như vậy, Trương Vân tự nhiên là sẽ trông phúc hậu hơn rồi.
Trương Vân thấy Diệp Lăng Phi đi tới, cô vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, ngài đã về!
Vừa nói, cô vừa xách hành lý giúp cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười cười với Trương Vân:
- Trương Vân, cô không cần khách khí với tôi như vậy, cô cứ đi lo việc của mình đi, để tôi tự mình mang chúng lên gác cũng được!
Diệp Lăng Phi cởi áo khoác ra cầm trong tay, ánh mắt đảo qua phòng khách, thấy trong phòng khách có ba người đang ngồi, một ông già khoảng chừng đã trên 70 tuổi, tóc đã hoa râm, tay ông ta cầm một cây quải trượng, nhìn khí thế của ông già hẳn là một ông lão rất có bối phận, được người khác tôn kính quen rồi, đôi khi không tự chủ lộ ra một chút ngạo khí. Ngồi bên trái lão già là một thiếu phụ trên dưới 30 tuổi, người thiếu phụ này làm tóc quăn, trên mặt đánh phấn trang điểm rất dày, môi cũng tô hồng đậm, kẻ mắt. Thân hình của thiếu phụ cực kì đầy đặn quyến rũ, bộ ngực cao vút nhô lên không hề thua kém Trần Ngọc Đình.
Người thiếu phụ diễm lệ này sở hữu một đôi mắt biết cười khiến người ta hồn xiêu phách lạc, tuy người thiếu phụ chỉ hơi đánh mắt với Diệp Lăng Phi nhưng cũng khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy sau lưng nổi da gà, tựa hồ ả thiếu phụ này đang cố ý dùng ánh mắt câu hồn để quyến rũ Diệp Lăng Phi vậy. Diệp Lăng Phi cũng không thích cái loại ánh mắt mê hồn này, hắn có chút phản cảm với nó. Nếu như nhắc tới cái ánh mắt hớp hồn, thiếu phụ này còn kém xa so với Angel. Angel biết rõ Diệp Lăng Phi rất phản cảm với loại ánh mắt này nên trước mặt Diệp Lăng Phi mới không dám nhìn hắn bằng cái loại ánh mắt đó.
Bên trái thiếu phụ là một đứa bé trai khoảng chừng 5, 6 tuổi, đứa bé trai trời sinh có một đôi mắt gian tà, lúc nhìn mọi người con ngươi cứ đảo lia lịa. Không phải đứa bé nào cũng đáng yêu, có một số đứa trẻ người khác vừa nhìn thấy đã cảm thấy đứa trẻ đó rất đáng ghét. Muốn nói chỗ nào khiến người ta chán ghét thì không thê nói rõ được, chỉ là cảm thấy đứa bé đáng ghét mà thôi. Diệp Lăng Phi vừa nhìn đã không thích đứa bé trai này, thậm chí còn cảm thấy nó hơi đáng ghét.
Người thiếu phụ kia nhìn thấy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi thân mật đi vào, lập tức đoán đó là chồng của Bạch Tình Đình, cô ta vội vàng đứng lên khỏi ghế salon, vừa định nói gì đó, chợt nghe Bạch Tình Đình nói:
- Thím, thím cứ ngồi đi, không cần đứng lên!
Người thiếu phụ liền ngồi xuống, Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, đây là mấy người bà con mà em thường nói đó!
- À, ra vậy!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói với ba người đang ngồi trong phòng khách.
- Tôi vừa mới trở về, phải đi tắm đã, chờ lát nữa tôi sẽ xuống hàn huyên với mấy vị. Tình Đình, em theo anh lên gác một lát!
Bạch Tình Đình gật đầu, cùng Diệp Lăng Phi đi lên tầng hai. Diệp Lăng Phi xách hành lý vào trong phòng, Bạch Tình Đình đi theo sau Diệp Lăng Phi vào phòng, vừa vào đến nơi. Bạch Tình Đình lập tức khóa cửa phòng lại. Diệp Lăng Phi để hành lý xuống, hắn cởi áo khoác ra, nói:
- Bà xã, ba người bà con của em quả thực khiến anh bất ngờ, nhất là vừa rồi em lại xưng hô với người phụ nữ kia là thím, có vẻ như là không hợp với địa vị tuổi tác cho lắm!
Bạch Tình Đình cất áo khoác cho Diệp Lăng Phi, cô ngồi xổm xuống, mở vali đồ của Diệp Lăng Phi ra, vừa lấy từ vali ra cái gì đó, vừa nói với Điệp Lăng Phi:
- Em cũng có muốn gọi như vậy đâu, không biết vì sạo em thấy rất phản cảm với người phụ nữ này. Ông xã, em đã nói rồi, em không hề quen biết bọn họ, nhưng mà cha em lại yêu cầu em phải xưng hộ với bọn họ như vậy, nhất là ông già kia đó, cha em đã nhắc đi nhắc lại là em nhất định phải tôn kính với ông ấy, hình như là năm đó cha em đã nhận ân tình của nhà người ta. Ừm, em cũng không biết nữa, nói chung là em phải gọi là ông, về phần ông xã, anh cứ thoải mái đi, anh thích gọi thì gọi, nếu như anh không muốn xưng hô như vậy thì em cũng không ép anh, em biết anh cũng không thích những người này mà!
Diệp Lăng Phi đang cởi cúc áo sơmi, nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn ngừng tay, cười nói:
- Bà xã, em nói cái gì thế, sao em biết anh không thích bọn họ?
- Điều đó em có thể nhìn ra mà, bằng không sao em có thể làm bà xã của anh được chứ!
Bạch Tình Đình xếp những bộ quần áo đã giặt giũ của Diệp Lăng Phi vào với nhau, ôm lấy đống quần áo ra trước tủ. Bạch Tình Đình không biết những bộ quần áo đã được giặt sạch này đều là do Bành Hiểu Lộ làm giúp cho Diệp Lăng Phi, trước khi Diệp Lăng Phi rời khỏi căn cứ quân sự. Bành Hiểu Lộ đã giặt giũ toàn bộ quần áo của Diệp Lăng Phi rồi sắp xếp cẩn thận cho hắn. Bạch Tình Đình còn tưởng rằng những bộ này là do Diệp Lăng Phi giặt, sau khi thu dọn xong xuôi. Bạch Tình Đình còn hỏi:
- Ông xã. Ở bên đó có máy giặt à?
- Máy giặt ư?
Diệp Lăng Phi cởi áo sơmi để lộ ra phần thân trên tráng kiện. Trong hai tháng này ngày nào Diệp Lăng Phi cũng rèn luyện thân thể, cả cơ thể trở nên vô cùng săn chắc, tuy tố chất thân thể không thể khôi phục đến trình độ như khi Diệp Lăng Phi vừa mới đến thành phố Vọng Hải nhưng cũng đã rất cường tráng rồi. Hắn xoay người lại đối diện với Bạch Tình Đình, cười nói:
- Em làm gì mà lại hỏi như vậy?
- Em nghĩ là nếu như ở đó không có máy giặt thì số quần áo này của anh nhất định là do anh giặt tay rồi, em rất muốn ca ngợi ông xã rất giỏi giang đó!
Bạch Tình Đình cười cười đi về phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ôm chiếc eo thon của Bạch Tình Đình, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt thế của cô, cười xấu xa nói:
- Bà xã, ở trên giường anh cũng rất giỏi giang đấy, em có muốn khích lệ anh tiếp không!
- Đừng mà anh, bên dưới còn có người đó, ông xã, anh đừng làm bậy!
Bạch Tình Đình vươn những ngón tay thon dài vuốt ve khuôn ngực cường tráng của Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:
- Ông xã, không phải là anh muốn đi tắm sao, sao anh còn chưa đi chứ?
Vừa nói Bạch Tình Đình vừa cố ý ghé mũi vào ngực của Diệp Lăng Phi hít hít mấy hơi. Cô cau mày, nói:
- Ông xã, trên người anh toàn là mùi mồ hôi thôi, anh mau đi tắm đi!
- Không phải chứ, tối qua trong khách sạn anh đã tắm rồi cơ mà, hôm nay cũng không vận động nhiều, sao lại có mùi mồ hôi được nhỉ?
Diệp Lăng Phi tin là thật, lẩm bẩm trong miệng. Bạch Tình Đình bật cười, mặt như hoa đào, đôi môi kiều diễm hơi hé mở, cất tiếng cười vui vẻ như tiếng chuông bạc ngân lên lảnh lót. Lúc đó Diệp Lăng Phi mới biết mình bị Bạch Tình Đình đùa giỡn, hắn không nhịn được dùng hai tay bóp mông Bạch Tình Đình một cái, làm bộ tức giận nói:
- Được lắm, hai tháng không gặp em cũng học được cách trêu chọc ông xã của em rồi, xem ra anh không giáo huấn em một trận thì không được!
Diệp Lăng Phi vừa nói hai tay ôm eo Bạch Tình Đình, cúi đầu xuống hôn Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình cũng không lảng tránh, cô và Diệp Lăng Phi hôn nhau say đắm. Diệp Lăng Phi vừa hôn Bạch Tình Đình vừa ôm cô đi về phía giường. Tới bên giường, Diệp Lăng Phi thoáng cái đẩy Bạch Tình Đình ngã ra giường, môi của hắn lướt từ trên môi Bạch Tình Đình dần dần xuống tới cổ của cô. Bạch Tình Đình nhắm mắt lại, miệng anh đào khẽ mở phát ra những tiếng thở dốc dồn dập. Bàn tay to bè của Diệp Lăng Phi vừa mới vuốt ve ** của Bạch Tình Đình, điện thoại di động của Bạch Tình Đình bỗng đổ chuông. Bạch Tình Đình vừa nghe thấy tiếng chuông, vội vàng nói:
- Ông xã, là điện thoại của cha em!
Vừa nghe Bạch Tình Đình nói là điện thoại do Bạch Cảnh Sùng gọi tới, Diệp Lăng Phi vội vàng trở mình rời khỏi người Bạch Tình Đình, nằm ngửa trên giường, kêu một tiếng đầy khó chịu. Bạch Tình Đình cười nói:
- Ông xã, chờ lát nữa anh sẽ cùng với anh!
Vừa nói, Bạch Tình Đình vừa rời giường, đi tới bàn cầm lấy điện thoại di động.
Bạch Tình Đình đã thiết lập một kiểu chuông riêng cho số của Bạch Cảnh Sùng, chỉ cần vừa nghe thấy tiếng chuông này là biết ngay cha mình gọi đến, về phần nhạc chuông cho Diệp Lăng Phi thì đó là một bài khác, đó chính là ca khúc "Bà xã, bà xã, anh yêu em", chỉ cần nghe thấy nhạc chuông này, Bạch Tình Đình sẽ biết ngay đó là điện thoại của ông xã. Bạch Tình Đình bắt máy, ánh mắt cô nhìn về phía Diệp Lăng Phi đang nằm tiên giường, gương mặt mang theo một nụ cười tươi tắn rực rỡ, giọng điệu của cô cũng có vẻ cực kì vui sướng.
- Cha, sao lúc này cha lại gọi điện thoại đến vậy cha?
Những lời này của Bạch Tình Đình rõ ràng mang theo chút oán giận, chỉ là Bạch Cảnh Sùng ở đầu dây bên kia lại không nghe ra được gì. Lúc này Bạch Cảnh Sùng rất sốt ruột, lúc gọi điện thoại Bạch Tình Đình ông đang ở sân bay, sắp lên máy bay về nước rồi.
- Tình Đình, con đã đi đón ông Bạch nhà mình chưa?
Bạch Cảnh Sùng hỏi.
- Dạ, cha, cha yên tâm đi, con đã đón ông Bạch về rồi!
Bạch Tình Đình nói.
-Hiện giờ bọn họ đang ở trong nhà con đó!
- Ở chỗ của con à?
Bạch Cảnh Sùng hơi sửng sốt, nói:
- Con không thu xếp cho bọn họ ở khách sạn sao?
- Cha, cha không biết thời tiết ở đây rất xấu, hôm nay lúc con đón họ từ nhà ga về nhà, lộ trình vốn chỉ 30 phút lại thành ra hơn 2 tiếng đồng hồ, nếu như con còn lái xe đi tìm khách sạn cho họ nữa thì không biết bao giờ con mới về được nhà đây!
Bạch Tình Đình nói với giọng hơi bực tức.
- Cha à, bọn họ tới ngày nào không tới lại đúng vào ngày hôm nay. Chiều nay vốn là con phải đi đón chồng con, tối hôm qua bọn con đã bàn bạc cả rồi, kết quả là vì bọn họ tới mà con không đi đón ông xã được. Cha à, không phải cha không biết con và chồng con đã hơn hai tháng không được gặp nhau rồi, con muốn ở cùng chồng con một lát, cứ để ông Bạch nhà mình ở lại chỗ này đi. Dù sao thì nhà con cũng rộng rãi, so với khách sạn còn tốt hơn nhiều. Ngày mai cha về thì tới thẳng nhà con là được, như vậy rất thuận tiện mà!
- Tình Đình, con vừa nói cái gì, con nói lại lần nữa xem nào!
Bạch Cảnh Sùng bỗng nhiên thốt lên.
Bạch Tình Đình hơi sửng sốt, đáp:
- Con nói ngày mai cha quay về thì tới thẳng nhà của con, như vậy rất tiện!
- Không phải là câu này!
Bạch Cảnh Sùng có vẻ mùng rỡ, ngữ khí hơi kích động, nói:
- Con vừa nói hôm nay phải đi đón Tiểu Diệp, có phải là hôm nay Tiểu Diệp sẽ trở về không?
Bạch Tình Đình thấy hơi kỳ lạ, không biết vì sao khi cha mình nghe chuyện này lại hưng phấn như vậy. Cô "vâng" một tiếng, nói rằng:
- Anh ấy đã về rồi, còn đang ngồi ngay bên cạnh con này!
- Thật là tốt quá!
Bạch Cảnh Sùng không kiềm chế được sự hung phấn trong giọng nói, vội vàng bảo:
- Tình Đình, con mau đưa điện thoại cho Tiểu Diệp đi, cha tìm nó có việc gấp!
-o0o-