Ba năm trước, khi Bạch Tình Đình còn là sinh viên đại học Vọng Hải, đã từng có người tung ra bức ảnh của nàng với một chàng trai anh tuấn, ngay lập tức tin tức đó trở thành tin nóng của cả thành phố. Thế nhưng rất nhanh sau đó, bức ảnh đã được chứng thực là bị người khác dùng thủ pháp chuyên nghiệp để chỉnh sửa. Chàng trai trong bức ảnh là bạn học cùng lớp với Bạch Tình Đình, còn ảnh Bạch Tình Đình thì được lấy ra trong bức ảnh nàng chụp chung với cả lớp.
Từ trước đến này Bạch Tình Đình vẫn cho rằng chồng của nàng nhất định phải là người có tài năng xuất chúng, hơn nữa tướng mạo lại càng phải anh tuấn. Phù hợp với những tiêu chí này thì cũng có không ít người đàn ông. Chỉ tiếc rằng Bạch Tình Đình đều không hài lòng với bọn họ. Nếu không phải là người quá giả dối thì cũng là người quá khôn ngoan, tất cả đều không vừa mắt nàng.
Nàng với Diệp Lăng Phi đúng là không đánh không quen. Ngay từ lúc mới gặp nhau, lúc nào hai người cũng xảy ra mâu thuẫn. Thậm chí đến lúc nàng đồng ý kết hôn cùng Diệp Lăng Phi, hai người cũng vẫn cãi nhau ầm ĩ.
Cũng may đó chỉ là đùa giỡn, chính sự đùa giỡn này vô tình khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy hứng thú với Diệp Lăng Phi. Kiểu hứng thú này tiếp tục phát triển sẽ trở thành sự lãng mạn. Trong đêm đó, Bạch Tình Đình giống như một cô bé ngây thơ, xuân tâm bắt đầu dao động. Tuy rằng nàng không chịu thừa nhận điều đó thế nhưng nàng lại không thể trốn tránh được cảm giác ghen khi biết Diệp Lăng Phi có cô gái khác bên ngoài.
Lần gặp Lý Khả Hân khiến nàng giận đến tím mặt, thế nhưng nàng vẫn không chịu thừa nhận mình đã yêu Diệp Lăng Phi. Nàng không thể tin được rằng vì Lý Khả Hân mà mình ghen, nhưng đó là sự thật, nàng không thể thay đổi được sự thật đó. Từ đó trở đi, Bạch Tình Đình phát hiện ra mối tình đầu của nàng.
Bạch Tình Đình tha thiết ôm cổ Diệp Lăng Phi. Bộ ngực cao vút của nàng kề sát vào người Diệp Lăng Phi khiến nàng cảm thấy rất phấn chấn. Hai chân nàng kẹp vàp hai bên hông Diệp Lăng Phi, toàn bộ thân thể dường như nằm trọn trong lòng hắn.
Nếu như là người bình thường thì khó có thể duy trì được trạng thái này quá lâu, thế nhưng Diệp Lăng Phi thì lại khác. Mùi hương trên thân thể mềm mại của Bạch Tình Đình truyền đến mũi hắn, hắn vừa hôn nàng vừa hưởng thụ cảm giác sung sướng khi bộ ngực nàng cọ xát vào người hắn.
Hai nhân viên biết ý nên cũng tránh sang một bên, không muốn quấy rầy hai người. Thường ngày có rất nhiều đôi tình nhân đến đây để thân mật với nhau thế nên những nhân viên ở đây cũng quen rồi, họ cũng không cảm thấy bất ngờ gì về hai người này.
Sau khi Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi trao cho nhau nụ hôn nồng cháy thì cuối cùng môi họ cũng tách ra. Khuôn mặt Bạch Tình Đình đỏ hồng, nàng dịu dàng nói:
- Buông ra đi.
Diệp Lăng Phi liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tình Đình hắn nhịn không được hôn lên một cái. Bạch Tình Đình khẽ mở mắt ra, nàng nói:
- Không nên làm như vậy, buông em ra.
Dường như Bạch Tình Đình đang cầu xin Diệp Lăng Phi. Nàng giống như con chim nhỏ nép sát vào người mình yêu, không còn là một cô gái ương bướng như lúc trước nữa.
Rốt cuộc thì Diệp Lăng Phi cũng buông tay ra. Cặp đùi thon thả của nàng vô tình chạm vào chỗ ấy của Diệp Lăng Phi, nàng vội vàng cúi đầu, chỉnh sửa lại quần áo của nàng, khuôn mặt ửng đỏ đã kéo dài xuống chiếc cổ trắng ngần của nàng.
Diệp Lăng Phi thầm nuốt nước bọt, hắn định sau khi trở về sẽ hưởng thụ thân thể kiều diễm này của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình vừa bị Diệp Lăng Phi hôn, đây là lần đầu tiên thế nên nàng không hề có một kỹ xảo nào. Còn đối với Diệp Lăng Phi thì hắn lại rất sành sỏi về việc này. Nụ hôn nồng nhiệt đó đối với tình cảm của Diệp Lăng Phi chỉ là trống rỗng. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy cơ thể, hai chân nàng như hai con rắn, quấn chặt lấy hai bên hông của Diệp Lăng Phi.
Trên người Bạch Tình Đình toát ra khí chất khác với những cô gái bình thường. Đó là do từ nhỏ nàng đã được giáo dục rất cẩn thận, chứ không phải như bây giờ, cô gái nào muốn gả cho kẻ có tiền đều phải đi đào tạo cấp tốc một khóa để nâng cao khí chất. Thế nhưng khí chất cao quý phải xuất phát từ bên trong, không thể nghi ngờ gì được, Bạch Tình Đình chính là người như vậy. Bạch Tình Đình quả thực là một cô gái cực phẩm, thật không có biết bao nhiêu người mơ ước có được nàng. Thế nhưng, bây giờ cô gái cực phẩm này lại nằm trong tay Diệp Lăng Phi, điều này sao có thể không khiến cho hắn mừng thầm được.
Diệp Lăng Phi đi tới phía sau Bạch Tình Đình, tay phải hắn nhẹ nhàng khoác lên bờ vai mềm mại của nàng, hắn khẽ nói:
- Lão bà, bây giờ anh nói cho em biết một điều. Anh cảm thấy mình là người may mắn khi gặp được em, mặc kệ sau này có bao nhiêu sóng gió, anh tin rằng chúng ta có thể cùng nhau vượt qua được.
Mấy lời yêu thương này của Diệp Lăng Phi khiến cho tâm trạng của Bạch Tình Đình xao động, thân thể mềm mại gần như vô lực của nàng dựa sát vào người Diệp Lăng Phi. Tuy rằng Diệp Lăng Phi đã chiếm được trái tim của Bạch Tình Đình thế nhưng nàng cũng không định để Diệp Lăng Phi chinh phục dễ dàng như vậy. nàng dùng hết khí lực để đẩy Diệp Lăng Phi ra, rồi khẽ nói:
- Thật không?
Nghe câu này của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cảm thấy hối hận. Nếu biết trước như vậy hắn đã mang một số kim cương Châu Phi bên người thì lúc này có thể lấy ra để tặng cho Bạch Tình Đình. Thế nhưng bây giờ thì kiếm đâu ra kim cương, tất cả những kim cương, hồng ngọc hay lam ngọc hắn đều để tại ngân hàng bảo hiểm Thụy Sĩ, những viên mang theo bên người hắn cũng để trong két sắt rồi.
Diệp Lăng Phi là người nhạy bén, hắn vừa nhìn thấy phía dưới là biển rộng liền nảy ra một chủ ý. Hắn khoác vai Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng nói:
- Lão bà, anh có thể chứng minh cho em thấy, dù trong bất kỳ tình huống nào anh cũng sẽ không buông em ra.
Nói xong Diệp Lăng Phi chỉ tay xuống biển xanh thăm thẳm phía dưới.
- Anh muốn chọn một cách không giống ai để bày tỏ tình yêu với em.
Bạch Tình Đình đã hiểu ý của Diệp Lăng Phi, hắn muốn nhảy cầu từ trên này xuống. Nếu chơi nhảy cầu từ trên độ cao này xuống Bạch Tình Đình cũng hơi sợ thế nhưng vì xung động nhất thời nên nàng mới lên đây, bây giờ nàng lại cảm thấy hối hận. Nhảy từ trên cao như thế này cần phải có đủ dũng khí. Thế nhưng Bạch Tình Đình được chiều chuộng từ nhỏ, cho dù có muốn bày tỏ tình cảm thì cũng không cần Diệp Lăng Phi phải nhảy từ trên này xuống như vậy.
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình sợ hãi, hắn xoa bờ vai mềm mại của nàng, khích lệ nàng:
- Lão bà, anh nói rồi, tuyệt đối anh sẽ không buông em ra đâu. Tin anh đi, ở giữa không trung anh sẽ nói cho em biết anh yêu em như thế nào.
Nghe Diệp Lăng Phi khích lệ như vậy, Bạch Tình Đình cắn chặt môi, cố gắng gật đầu. Diệp Lăng Phi để cho Bạch Tình Đình đứng nguyên chỗ đó, hắn tiến về phía trước vài bước, để cho mấy nhân viên buộc lưng hắn vào. Nếu như nói Diệp Lăng Phi không lo lắng thì là sai, nhảy từ đây xuống nếu như xảy ra chuyện gì thì cho dù Diệp Lăng Phi có lợi hại đến đâu cũng không có cách nào. Diệp Lăng Phi cũng không muốn chết một cách vớ vẩn như vậy, hắn còn rất nhiều chuyện chưa làm được. Bên ngoài thì có vẻ tùy tiện nhưng thực ra Diệp Lăng Phi lại rất cẩn thận. Hắn để cho các nhân viên kiểm tra dây an toàn, sau khi xác định không có vấn đề gì hắn mới quay trở lại, ôm Bạch Tình Đình đi lên cầu nhảy.
Gió lạnh không ngừng táp vào mặt Bạch Tình Đình, khiến cho mái tóc che hết mắt nàng. Diệp Lăng Phi lấy tay vén mái tóc nàng ra, khích lệ nàng.
- Lão bà, tin anh đi.
Bạch Tình Đình cố sức gật đầu, hai tay nàng ôm chặt Diệp Lăng Phi. Nàng nhắm mắt lại, ghé đầu vào vai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng ôm lấy thắt lưng Bạch Tình Đình, hắn ôm rất chặt để không khiến cho nàng có cảm giác bất an. Ngay cả như vậy thì hắn vẫn cảm giác thân thể Bạch Tình Đình khẽ run, nội tâm nàng vẫn còn có chút bất an.
Hai nhân viên bắt đầu làm công việc của họ, họ cẩn thận buộc hai người vào với nhau. Sau khi kiểm tra một lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì thì một nhân viên đi tới mở cánh cửa bảo vệ.
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình đi tới trước cửa, từ chỗ này chỉ cần khẽ nhảy một cái là hai người sẽ rơi xuống.
- Lão bà, anh sẽ mãi mãi ôm em, sẽ không bao giờ buông tay ra.
Diệp Lăng Phi ghé sát môi vào tai Bạch Tình Đình, hắn cắn nhẹ vào tai nàng một cái rồi nói:
- Lão bà, anh đưa em đi bay.
Bỗng nhiên Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình nhảy xuống. Bạch Tình Đình cảm thấy sợ hãi, nàng không nhịn được, hét lên một tiếng chói tai.
- Lão bà, anh yêu em. Cho dù sông cạn đá mòn,, anh cũng sẽ mãi mãi ôm chặt lấy em, sẽ không bao giờ buông tay ra.
Diệp Lăng Phi khẽ nói những lời yêu thương vào tai Bạch Tình Đình. Nói xong những câu này, hắn cảm thấy buồn nôn, hắn không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như vậy.
Bạch Tình Đình tuy rằng hết sức sợ hãi nhưng sau khi nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, nàng cảm giác trong người nàng có một dòng nước ấm đang chảy. Nàng chậm rãi mở mắt ra, thấy Diệp Lăng Phi đang chăm chú nhìn vào mình.
- Lão bà, chúng ta đang bay.
Diệp Lăng Phi cười nói.
Đúng lúc Bạch Tình Đình định nói thì bọn họ đã rơi xuống đến điểm thấp nhất. Cái cảm giác kích thích hưng phấn này khiến Bạch Tình Đình không nhịn được mà kêu lên.
Hạ xuống, bay lên, hạ xuống, hai người cảm giác mình như những con chim đang bay lượn trong không trung. Bạch Tình Đình lớn như vậy nhưng chưa bao giờ nàng chơi trò nào kích thích như thế này. Lại nghe Diệp Lăng Phi nói những lời yêu thương, nàng cảm giác như mình đang nằm mơ.
- Nếu như đúng là nằm m mơ, thì đừng cho mình tỉnh lại nhanh như vậy.
Bạch Tình Đình nhắm mắt lại, nàng cảm giác chỉ cần có Diệp Lăng Phi bên cạnh thì nàng sẽ không phải bận tâm đến cái gì hết, Diệp Lăng Phi có thể khiến nàng có cảm giác an toàn.