Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi nói chuyện một hồi thì điện thoại của Dã Lang reo lên, Dã Lang lấy điện thoại ra nhìn một cái và chậm rãi nói:

- Lại là một tin nhắn!

Diệp Lăng Phi đọc nội dung tin nhắn, tin nhắn viết:

- Rời khỏi Vọng Hải, đừng trở về, người của Khoa Nhung Hỏa Diễm đã đến Vọng Hải rồi!

Diệp Lăng Phi đọc xong tin nhắn thì nói:

- Dã Lang, là ai gửi tin nhắn này vậy?

- Em không rõ lắm!

Dã Lang nói.

Dã Lang cầm điện thoại gọi cho người đó nhưng không ngờ điện thoại của người đó đã bị khóa, dường như sau khi gửi tin nhắn cho Dã Lang thì đã khóa máy rồi. Dã Lang bỏ điện thoại xuống nhìn Diệp Lăng Phi và nói:

- Thật là kỳ lạ, rốt cuộc người này là ai?

- Bất luận là ai, tóm lại người này đang muốn nhắc nhở cậu đấy!

Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi qua đi lại mấy bước trước mặt Dã Lang, hắn lại dừng bước và nói:

- Xem ra chuyện này trở nên khó giải quyết thật rồi đây, từ tin tức này có thể thấy người của Khoa Nhung Hỏa Diễm đã đến thành phố Vọng Hải rồi, nhưng anh vẫn còn một nghi vấn, đối phương đã biết người của Khoa Nhung Hỏa Diễm đến Vọng Hải vậy vì sao không thông báo cho cậu biết địa điểm cụ thể mà những người đó đang ở, như vậy sẽ diệt trừ những người này trước không phải là tốt hơn sao?

- Em cũng không rõ nữa, nhưng em nghĩ nhất định có vấn đề khác nữa!

Dã Lang nói.

Diệp Lăng Phi và Dã Lang đang nghĩ đến chuyện rốt cuộc người này có mục đích gì thì điện thoại của hắn reo lên. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nhìn thì thấy là Sean gọi đến, Diệp Lăng Phi nghe máy thì trong điện thoại vọng lại tiếng của Sean:

- Satan, có hứng thú không đến chỗ tôi ngồi tí đi!

- Đến chỗ ông ngồi à?

Diệp Lăng Phi nghe Sean nói câu đó thì hắn lạnh lùng nói:

- Có gì hay mà ngồi chứ, lẽ nào còn có chuyện hay gì muốn nói với tôi à?

- Có lẽ là có chuyện tốt đấy!

Sean nói,

- Nhưng, tôi không rõ lắm, chuyện này đối với tôi mà nói có lẽ là một chuyện tốt, nhưng đối với anh thì có thể chưa chắc là chuyện tốt, nếu anh thật sự muốn biết thì đến chỗ tôi đi!

Diệp Lăng Phi hơi do dự một chút rồi lập tức trả lời:

- Được rồi, Sean bây giờ tôi đến, tôi hy vọng ông không làm gì thất lễ với tôi, nếu vậy ông sẽ chết thảm lắm đấy!

- Sao lại thế, Satan, tối qua tôi bị trừng phạt rồi, Dã Thú hạ thủ cũng rất nặng đấy!

- Đó là do ông tự chuốc lấy thôi, không có liên quan gì đến tôi cả!

Diệp Lăng Phi nói,

- Sean, nếu Dã Thú không trả thù ông một chút thì trong lòng cậu ấy luôn khó chịu, nói không chừng một ngày nào đó sẽ lấy mạng ông đấy, bây giờ ông để cậu ta trút giận một chút, tất cả đều kết thúc, lẽ nào như vậy không tốt sao?

- Tôi biết, những người các anh sẽ không dễ dàng tha cho tôi đâu, ài da, thôi bỏ đi, vỗn dĩ cũng là tôi đề nghị tìm anh tham gia vào hành động này, xem ra những chuyện này đều là do chính tôi chọc ra, tôi cũng không trách người khác được. Satan, Dã Thú đã trả thù tôi rồi, ân oán giữa chúng ta coi như đã thanh toán xong rồi!

- Có lẽ là vậy!

Diệp Lăng Phi nói,

- Bởi vì tôi không rõ ông sẽ làm gì, ông đã nói là để tôi làm con mồi nhưng ông đã nghĩ qua chưa, ngộ nhỡ con mồi là tôi xảy ra chuyện thì sao, người của Lang Nha sẽ không tha cho ông đâu, Sean, ông cần nghĩ cho kỹ, thật ra tôi muốn tha cho ông nhưng không có nghĩa là người của tôi đều sẽ tha cho ông!

- Satan, tôi đương nhiên biết rõ rồi, cho nên tôi mới không dám gạt anh!



Sean nói,

- Càng không dám để anh xảy ra bất cứ chuyện gì cả, sao, anh có hứng thú đến nói chuyện với tôi không? À, đúng rồi, Mộ tiểu thư đang ở chỗ tôi, lẽ nào anh không muốn đến thăm Mộ tiểu thư à?

- Chuyện giữa các người tôi không có hứng thú để biết!

Diệp Lăng Phi nói một cách lạnh lùng,

- Tôi đã nói rồi, đối với đặc công tôi không có cảm tình gì cả. cô nữ đặc công đó đối với tôi mà nói chỉ là một kiểu người khó chơi, tôi vốn không thích có bất gì tiếp xúc gì với loại nữ đặc công đó cả, Sean, tôi cho rằng ông và cô nữ đặc công đó thật đẹp đôi đấy, đều là đặc công, lẽ nào không phải rất tốt sao? Sau này ông có thể bán đứng cô ta, cô ta cũng có thể bán đứng ông đấy!

- Satan, anh vẫn luôn hài hước như vậy!

Sean nghe Diệp Lăng Phi nói câu này thì ngượng ngùng cười nói:

- Satan, điều anh muốn nói đã nói xong rồi, tôi tin việc hợp tác giữa chúng ta nhất định sẽ rất vui vẻ, cứ tin tôi, lần này tuyệt đối là lần hợp tác vui vẻ nhất của chúng ta đấy!

- Tôi thà đi tin heo có thể trèo cây chứ cũng không muốn tin một tên đặc công!

Diệp Lăng Phi nói,

- Bây giờ tôi sẽ đi gặp ông, đồng thời để ông gặp một người, ông phải có sự chuẩn bị tốt đi để tránh lại bị tổn thương lần nữa!

Diệp Lăng Phi tắt điện thoại, hắn nói với Dã Lang đang ngồi cạnh hắn:

- Dã Lang, đi thôi, chúng ta đi gặp tên khốn nạn Sean thôi!

Dã Lang nở nụ cười, hắn nhìn Diệp Lăng Phi và nói:

- Satan, lẽ nào anh cho rằng em sẽ trả thù Sean giống như Dã Thú sao?

- Sao mà anh biết được chứ!

Diệp Lăng Phi nói,

- Có vẻ như cậu cũng không thích tên Sean, ai mà biết khi cậu gặp hắn cậu có làm giống như Dã Thú hay không, đương nhiên bất luận là cậu làm gì tôi cũng sẽ ủng hộ cậu, ở đây là địa bàn của chúng ta, cậu muốn làm gì cũng được, Sean dám chạy đến thành phố Vọng Hải không phải là cừu chạy vào hang cọp à? À, phải nói là cừu chạy vào hang của một bầy cọp chứ!

Diệp Lăng Phi nói xong thì cuời ha ha.

Sean ở khách sạn Quốc tế Vọng Hải, sau khi Diệp Lăng Phi và Dã Lang lái xe đến khách sạn Quốc tế Vọng Hải thì hai người bọn họ bước xuống xe. Diệp Lăng Phi bĩu môi và nói một cách lạnh lùng:

- Không biết vì sao, anh chẳng có cảm tình gì đối với khách sạn này, có thể là năm đó Cục trưởng cục tình báo CIA đã ở lại đây….!

Dã Lang chưa trải qua chuyện lần đó, lúc đó Dã Lang còn chưa đến Vọng Hải, hắn chỉ biết được một số chuyện sau đó.

Diệp Lăng Phi đi đến cửa phòng khách sạn, hắn đưa tay phải gõ gõ vào cửa phòng, miệng thì hét lớn:

- Sean, tên khốn nạn này, có ở đó không vậy?

Diệp Lăng Phi vừa nói ra thì cửa phòng liền mở, hắn nhìn thấySean và một người thanh niên Pháp đang đứng trước cửa, Diệp Lăng Phi nhìn vào trong phòng, hắn chỉ nhìn thấy Mộ Văn đang ngồi ở trên sofa trong phòng,. Mộ Văn đã thay quần áo, trên người mặc một chiếc áo ngắn màu vàng nhạt còn bên dưới thì mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, chân đi một đôi giày da đế thấp. Trong lòng Diệp Lăng Phi biết rõ đừng nhìn vẻ ngoài của Mộ Văn không mang bất kỳ thứ gì nhưng vũ khí của cô ta có thể đang được giấu bên trong người, cô ta là một nữ đặc công, vũ khí là thứ bất khả li thân, điều này đã trở thành thói quen của cô ấy rồi, giống như Sean vậy. Dựa vào sự hiểu biết của Diệp Lăng Phi thì tên Sean này chí ít đang giấu trong người hai khẩu súng lục, nhưng người bình thường sẽ không nhìn ra vũ khí đang cất giấu bên trong người hắn. Tên thanh niên người Pháp nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì bước sang một bên, Diệp Lăng Phi và Dã Lang đi vào trong phòng.

- Hoan nghênh anh, bạn của tôi, khi nãy tôi và Mộ Văn tiểu thư vừa nhắc đến anh xong!

Trên người Sean mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, hai chân đầy lông lộ ra ngoài, là một người Pháp lãng mạn thì rượu vang đỏ là thứ hắn thích nhất. Trong tay Sean đang cầm một ly rượu vang đỏ còn lại một nửa.

- Tôi không phải là bạn của anh!

Sau khi Diệp Lăng Phi đi vào thì ngồi lên ghế sofa bên cạnh Mộ Văn, hắn vắt chân phải lên, giơ tay móc từ trên người ra một điếu thuốc, không để ý đến người đang ngồi cạnh hắn là một cô gái, hắn châm lửa. Dã Lang đi vào theo sau Diệp Lăng Phi, Sean khi nãy chỉ nhìn thấy Diệp Lăng Phi mà không để ý gì đến Dã Lang, cho đến lúc này Sean mới nhìn thấy Dã Lang, Sean hơi ngạc nhiên, dường như hắn không ngờ lại có thể gặp Dã Lang ở đây, lập tức Sean dang rộng hai cánh tay tỏ vẻ như rất nhiệt tình hoan nghênh và nói:

- Dã Lang tiên sinh, tôi rất vui khi có thể gặp lại cậu ở nơi này, tôi thật sự rất bất ngờ, nghĩ không ra sao ở đây có thể gặp lại nhiều bạn bè như vậy, xem ra, lần này tôi đến thành phố này thật là đúng đắn, vì có thể gặp lại những người bạn cũ như các anh!

- Sean, chúng ta không phải là bạn, xin anh hãy nhớ rõ điều này, giữa chúng ta chẳng có bất kỳ mối quan hệ nào cả!

Dã Lang vẫn giữ nguyên sắc mặt như vậy, trước mặt người khác khuôn mặt của Dã Lang luôn không biểu hiện cảm xúc gì cả, rất dễ khiến người ta hiểu lầm Dã Lang là một tên máu lạnh, nhưng chỉ có bạn bè của Dã Lang mới hiểu được, Dã Lang bề ngoài có vẻ như một người máu lạnh nhưng kỳ thực bên trong nội tâm anh ta lại rất nhiệt huyết đối với mọi người.

Sean đã sớm nghĩ đến Dã Lang sẽ đối xử với hắn như vậy, hắ vốn không biểu hiện ra một chút xấu hổ nào cả, Sean thu hai tay lại và cười nói:

- Tôi biết những người các anh không có chút cảm tình gì đối với tôi cả, nghĩ cũng đúng, là một đặc công giữa tôi và các anh đã có những chuyện không thoải mái, nhưng mọi việc thì đều cũng đã qua cả rồi, bây giờ chúng ta có thể là bạn, không biết tôi nói câu này có đúng hay không?

Sean quay mặt về phía Diệp Lăng Phi nói với Diệp Lăng Phi thì thấy Diệp Lăng Phi lấy điếu thuốc trong miệng ra và kẹp giữa hai đầu ngón tay, hắn bĩu môi nói một cách lạnh lùng:



- Sean, câu nói này của ông thật không ra làm sao cả, cứ cho là ông không phải là đặc công thì chúng ta cũng sẽ không làm bạn của nhau được vì ông không là đặc công nhưng tính cách của ông vẫn vậy, bịa đặt đã trở thành thói quen của ông, làm bạn với một tên khốn nạn như ông tôi sợ tôi ngủ không yên đâu!

- Diệp tiên sinh, anh nói chuyện sao cứ luôn thẳng thắn như vậy!

Sean nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì hắn cầm ly rượu vang trong tay đi đến bên cạnh giường, đặt ly rượu vang lên trên bàn cạnh giường và nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh, tôi đi vào phòng thay quần áo đã, chúng ta còn phải nói với nhau vài chuyện chính nữa, tôi biết tôi và anh tiếp tục tranh luận thì cũng sẽ không có kết quả gì tốt cả, vì vậy chi bằng chúng ta cứ trao đổi về việc chính, tôi thất lễ một chút!

Sean nói rồi cất bước đi vào phòng, Dã Lang nhìn Sean một cái rồi hắn ngồi lên giường, quan sát cách bố trí trong căn phòng. Mộ Văn ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô không nói tiếng nào cả, thậm chí khi Diệp Lăng Phi và Sean nói chuyện Mộ Văn cũng không xen vào. Khi Sean rời khỏi, Mộ Văn xoay mặt sang Diệp Lăng Phi, trên mặt cô ta hiện rõ một nụ cười nhợt nhạt và nói:

- Diệp tiên sinh, tối qua không thể cùng anh uống rượu được, tôi thật sự cảm thấy rất tiếc, tôi hy vọng có thể cùng Diệp tiên sinh uống rượu nói chuyện phiếm, không biết khi nào Diệp tiên sinh mới có thời gian vậy, chúng ta có thể đi ra ngoài uống rượu nói chuyện được không?

Diệp Lăng Phi nhìn Mộ Văn một cái và khẽ nói:

- Sở dĩ tối qua tôi rời khỏi đó là tôi không muốn quấy rầy cuộc hẹn giữa cô và Sean tiên sinh, tôi hy vọng hai người có thể có một đêm thật tuyệt vời, Mộ tiểu thư, lẽ nào tối qua cô không cùng Sean tiên sinh trải qua một đêm tuyệt vời khiến người ta khó quên sao?

Mộ Văn khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô cười rồi lắc đầu nói:

- E là tôi không có duyên phận cùng Sean tiên sinh trải qua một đêm tuyệt vời, chuyện của tôi thực sự rất nhiều, sau khi Diệp tiên sinh rời khỏi thì tôi cũng đi, sở dĩ tôi đi bar là muốn cùng Diệp tiên sinh nói chuyện phiếm nhưng thật đáng tiếc Diệp tiên sinh lại không cho tôi cơ hội đó, phải nói rằng tối qua là một đêm hỏng bét của tôi, không có cơ hội được cùng Diệp tiên sinh giãi bày tâm sự!

- Mộ tiểu thư, cô dù sao cũng đừng nói như vậy, nếu cô nói như vậy trong lòng tôi sẽ cảm thấy rất áy náy!

Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói như vậy thì biểu lộ dáng vẻ lo sợ, hắn nói:

- Mộ tiểu thư, tôi nào có thể xứng để nói chuyện với cô được, cô là một đặc công khiến người khác kính nể còn tôi chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ, nhỏ đến mức không thể nào nhỏ hơn được nữa, nếu tôi cùng cô nhân vật lớn như vậy nói chuyện thì tôi sợ sau này tôi sống không nổi đâu, thực sự tôi không có diễm phúc mà được nói chuyện với nhân vật lớn như cô được, thật sự là đáng tiếc đấy!

- Sợ là so với ngài tôi đây còn kém nhiều lắm!

Mộ Văn thay đổi tư thế, cô nắm lấy chân và nói:

- Diệp tiên sinh, tôi xin nói thẳng với anh rằng, tôi đã điều tra về những tư liệu liên quan đến anh rồi, bây giờ ở Vọng Hải anh là một nhân vật rất lớn. Hiền nay là đại cổ đông của Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ và Tập đoàn Tân Á, hơn nữa còn có còn có cô vợ xinh đẹp là một tổng giám đốc nữa, à, nói chính xác là hai người chứ, tôi nghe nói Phó Cục trưởng Cục cảnh sát ỏ đây cũng là vợ của anh, thật là khiến người ta ngưỡng mộ đấy!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi có một chút không hiểu là cô là một người phụ nữ, ngưỡng mộ tôi cái gì, lẽ nào ngưỡng mộ tôi có hai người vợ, nhưng đây hình như không phải là suy nghĩ của cô, Mộ tiểu thư, cô rốt cuộc là ngưỡng mộ tôi điều gì vậy?

- Tôi ngưỡng mộ anh rất nhiều!

Mộ Văn nói,

- Điều chủ yếu mà tôi ngưỡng mộ là anh có thể có hai người vợ xinh đẹp như vậy nhưng theo tôi được biết điều này ở Trung Quốc không cho phép có hai vợ, không biết Diệp tiên sinh sao lại có thể có hai vợ một cách hợp pháp như vậy?

Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói như vậy thì hắn nhìn Mộ Văn như nhìn quái vật vậy. Lập tức Mộ Văn có vẻ không biết nên làm thế nào, theo Mộ Văn nghĩ thì sau khi mình nói những tư liệu đó ra thì Diệp Lăng Phi nhất định sẽ kinh ngạc, thậm chí không biết làm thế nào, như vậy Mộ Văn có thể chiếm thế thượng phong từ đó khiến cho khi Diệp Lăng Phi đối diện với cô sẽ không kiêu ngạo giống như tối qua nữa, nhưng Mộ Văn lại không ngờ sau khi Diệp Lăng Phi nghe cô nói như vậy thì lại không có chút kinh ngạc gì cả, ngược lại lại khiến cô cảm thấy mình đã nói sai ở đâu.

- Mộ tiểu thư, trước tiên tôi biểu thị sự cảm ơn chân thành đến cô về sự quan tâm đến tôi như vậy, tôi không biết cô quan tâm tôi là vì có mục đích gì nhưng tôi rất cảm ơn cô đã tiêu hao tâm trí nhiều để đi điều tra tư liệu về tôi. Kỳ thực vấn đề mấu chốt mà cô nói ra tôi làm sao có thể có hai vợ. Vấn đề này có lẽ theo cô thấy thì là một chuyện không có khả năng, nhưng cô lại quên một điểm, tôi vốn không phải là quốc tịch Trung Quốc, tôi có rất nhiều quốc tịch của các nước, mà trong quốc tịch của tôi lại có nhiều quốc gia cho phép đàn ông cưới nhiều vợ, như vậy tôi cưới bao nhiêu vợ cũng không làm người khác khó hiểu, quyền lực tôi có là như vậy không phải sao? Mộ tiểu thư, là một đặc công ưu tú tôi cho rằng cô nên nghĩ đến điều này, nhưng cô lại đem ra hỏi tôi, cô thật khiến tôi thất vọng, nếu đối tác tôi lựa chọn hợp tác thì tôi thà chọn tên khốn không đáng tin như Sean chứ cũng không chọn đặc công tay mơ cấp thấp mắc sai lầm như cô đâu, Mộ tiểu thư, không biết tôi biểu đạt như vậy cô đã rõ chưa?

Mộ Văn vốn muốn đi trước một bước với Diệp Lăng Phi nhưng không ngờ ngược lại bị Diệp Lăng Phi trả lại một đòn. Mộ Văn nhận được tư liệu tỉ mỉ có liên quan đến Diệp Lăng Phi từ tay Hoàng Việt thì cho rằng đã tìm thấy nhược điểm của Diệp Lăng Phi, nhưng Mộ Văn lại quên mất Diệp Lăng Phi vốn không phải là người Trung Quốc, nói cách khác không phải là nhược điểm đối với Diệp Lăng Phi. Trong lòng Mộ Văn thầm nghĩ cô nhất thời sơ ý, đã phạm phải một sai lầm cấp thấp, giống như những lời Diệp Lăng Phi vừa nói, đặc công phạm phải sai lầm cấp thấp thực sự không có khả năng được tín nhiệm.

Mộ Văn có chút xấu hổ, cô giơ tay cầm lấy ly trà đang đặt bên cạnh, rồi uống một ngụm hết một nửa số nước trà trong ly. Diệp Lăng Phi thấy Mộ Văn như vậy thì trong lòng đã biết cô nữ đặc công Mộ Văn trước mặt mình đã bị xuống thế hạ phong rồi, vốn dĩ nữ đặc công này muốn tìm ra nhược điểm của mình nhưng không ngờ không chỉ không tìm ra nhược điểm của mình mà ngược lại bị mình hóa giải. Đối với Mộ Văn Diệp Lăng Phi vốn không có sự đồng tình gì cả, theo Diệp Lăng Phi thấy Mộ Văn hoàn toàn là tự chuốc lấy nhục nhã thôi.

Sean ở trong phòng sau khi thay xong quần áo thì bước từ trong phòng ra. Hắn vừa đi ra thì nhìn thấy sắc mặt của Mộ Văn tỏ ra cực kỳ không tự nhiên, trong lòng Sean cười nhạt:

- Xem ra cô đặc công này và Satan đã giao thủ rồi đây!


Theo Sean thấy, Mộ Văn hoàn toàn là tự rước họa vào thân, Satan là người nào chứ, người bình thường vốn không phải là đối thủ của Satan. Khi Sean đối diện với Satan cũng phải có chỗ e dè, không thể tận lực giao chiến chính diện với Satan được. Sean ngồi trên ghế soía, hắn nhìn Diệp Lăng Phi và nói:


- Diệp tiên sinh, hôm nay tôi tìm anh là có chuyện quan trọng, chính là sáng nay tôi nhận được tin tình báo quan trọng, một bộ phận người của Khoa Nhung Hỏa Diễm đang ở ngoại ô thành phố Vọng Hải, tôi đã nhận được địa điểm chính xác rồi, nếu chúng ta hành động thì có thể sẽ bắt được lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm đấy. Đương nhiên ngoại trừ tin tốt ra thì cô còn có một tin xấu, Diệp tiên sinh, anh có muốn nghe tôi nói ra tin xấu không?


- Còn phải nói nữa sao?


Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.


- Nếu đã như vậy thì tôi nói tin xấu đó ra vậy!


Sean nhìn Diệp Lăng Phi và chậm rãi nói:


- Theo tin tình báo của tôi thì bọn họ đã triển khai hành động rồi, có lẽ là hôm nay hoặc ngày mai, Diệp tiên sinh sẽ bị tập kích đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK