Diệp Lăng Phi phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đã né được cái ghế. Diệp Lăng Phi tính rằng sau khi làm cho Chu Hân Mính nguôi giận thì có thể thở một hơi. Chu Hân Mính lúc này đã tới bên bàn làm việc của Diệp Lăng Phi, cầm lấy đủ loại dụng cụ trên đó đánh về phía hắn.
Trong lòng Diệp Lăng Phi không ngừng kêu khổ trong lòng.
Hắn bây giờ đã biết Chu Hân Mính trở lại cương vị của cảnh sát, vừa rồi màn thân mật lúc nãy đã khiến cho Chu Hân Mính cảm thấy xấu hổ, mình lại thuận tiện trêu chọc cho nên bão tố đã nổi ra.
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính, tránh qua trái rồi tránh qua phải trong lòng biết mình đuối lý, Chu Hân Mính nổi bão tổ, đem tất cả những thứ trên bàn của Diệp Lăng Phi ném xuống, lại nhìn Diệp Lăng Phi núp ở góc tường, Chu Hân Mính không hiểu tại sao mình lại tức giận lớn như vậy, nàng cầm lấy cái máy tính của Diệp Lăng Phi đập bể.
Những mảnh vỡ của chiếc máy tính văng ra, Chu Hân Mính sau đó liền cảm thấy hối hận, Diệp Lăng Phi theo bản năng né tránh, bỗng nhiên choang một tiếng, chiếc máy tính đã vỡ nát trên mặt đất.
Thấy chiếc máy tính đã bị vỡ nát, Chu Hân Mính cũng tỉnh táo trở lại, nàng đứng trước bàn làm việc, trong lúc nhất thời không nói gì.
- Hân Mính, đã hết tức giận chưa?
Diệp Lăng Phi hoàn toàn không để ý tới Chu Hân Mính nữa, chiếc máy tính hắn cũng không thèm quan tâm. Hắn đi tới trước mặt nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé, ân cần hỏi:
- Hân Mính, em có mệt không, nếu như mệt thì nên nằm nghỉ một chút, chờ khi em hết mệt rồi tiếp tục đánh anh.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa xoa xoa trán Chu Hân Mính.
- Anh, anh chính là một tên đại lưu manh.
Chu Hân Mính không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói như vậy với mình, cho dù là một nữ hài tàn bạo cũng không khỏi cảm thấy hệt giận với hắn. Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi trêu chọc khiến cho phải bật cười, nàng đưa tay dịch truyển khỏi chỗ cũ, cười cười nói:
- Anh thật là, trách không được Tình Đình không có biện pháp với anh.
Thấy Chu Hân Mính không tức giận, Diệp Lăng Phi lúc này mới khẽ khàng thở ra, trong lòng hắn thầm nhắc nhở mình phải chú ý cách nói chuyện, nếu nói sai một câu thì sẽ tiếp tục gây ra bão tố.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hân Mính chúng ta ra ngoài dạo đi.
Chu Hân Minh đứng lên nói:
- Em làm vỡ nhiều đồ của anh như vậy, anh có tức giận không, nói đi, hết bao nhiêu tiền em sẽ trả.
- Đống đồ này thì đáng gì, nếu như em còn tức giận thì cứ tiếp tục đập bể, cho dù em có đập bể cả tòa cao ốc này anh cũng không bắt em phải bồi thường.
Khuôn mặt Chu Hân Mính trắng bệch, liếc nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Miệng thì ăn nói ngon ngọt, được rồi, anh không nói cho em biết, em đi đây, anh cẩn thận đó.
Chu Hân Mính bước ra trước cửa, nhìn thấy một đoàn thanh niên nam nữ ở ngoài đó.
Cửa vừa mở ra, Chu Hân Mính cũng không nói gì mà cất bước đi.
Lúc Chu Hân Mính vừa rời đi xong, những nữ nhân viên đi tới nhìn thảm trạng ở trong văn phòng, các nàng đều lộ vẻ ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Lăng Phi cười không ra tiếng, văn phòng của mình hôm nay tại sao lại trở thành chỗ triển lãm như vậy.
- Các cô đều không có chuyện gì phải không? Tôi cảnh cáo các cô, hôm nay trước khi tan sở phải làm xong công tác, nếu không tôi sẽ phạt một tháng tiền lương.
Lời hù dọa này của Diệp Lăng Phi đã khiến các nữ nhân viên kia sợ phải chạy mất, trong nháy mắt đã biến mất không còn một ai. Diệp Lăng Phi đi ra khỏi văn phòng, bước vào trong phòng làm việc, thanh lý mọi thứ, tổn thất tất cả đều do hắn gánh chịu.
Diệp Lăng Phi sau khi phân phó xong bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lục Tuyết Hoa nàng vừa tới văn phòng của Trần Ngọc Đình, nhìn dáng vẻ thì tựa như muốn gõ cửa, Diệp Lăng Phi nhanh chóng đến trước mặt Lục Tuyết Hoa, ân cần hỏi thăm:
- Tuyết Hoa, cô có chuyện gì ư?
- Tôi muốn đi làm trở lại.
Lục Tuyết Hoa nở ra một nụ cười, cố gắng tạo ra một giọng nói nhẹ nhàng:
- Tôi không sao đâu.
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Lục Tuyết Hoa nói:
- Ở tập đoàn Tân Á có gì ủy khuất cứ nói với tôi.
- Giám đốc Diệp, cảm ơn anh.
Lục Tuyết Hoa cười nói.
Lúc hai người nói chuyện, Trần Ngọc Đình đột nhiên mở cửa ra, nàng thoạt tiên lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Phi sau đó đưa mắt nhìn về phía Lục Tuyết Hoa, cười cười nói:
- Tuyết Hoa, tại sao cô lại tới đây?
- Tôi muốn đi làm.
Tuyết Hoa nói.
- Tại sao lại sốt ruột đi làm vậy, cô nghỉ ngơi hai ngày cũng được mà. Tôi đã cùng với người ở bộ tài nguyên nói chuyện, các cô ấy sẽ không làm khó cô nữa. Bây giờ chuyện quan trọng là phải ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.
- Phó tổng, tôi….
Lục Tuyết Hoa tự dưng muốn nói điều gì với Trần Ngọc Đình, tuy nhiên nàng không dám nói, Trần Ngọc Đình thấy vậy thì cười cười:
- Được rồi, cô hiện tại hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi buổi tối tôi sẽ cùng cô tâm sự.
Diệp Lăng Phi cũng biết Trần Ngọc Đình nể mặt mình, hắn xem như đã đắc tội triệt để với nàng, hắn cảm giác đứng bên cạnh nói chuyện với hai nữ nhân này thật là không có hứng thú, hắn đang định rời khỏi thì đột nhiên điện thoại reo lên, Diệp Lăng Phi nhìn màn hìn thì biết rằng Dã Thú gọi tới. Diệp Lăng Phi cũng không nghe ngay mà đi ra vài mét mới nhận điện thoại.
- Lão đại cái tên Mạnh Học Trí khốn kiếp kia em tìm không thấy.
Thanh âm Dã Thú trở nên hổn hển truyền từ trong điện thoại tới, Diệp Lăng Phi hơi chau mày, không vui nói:
- Chẳng lẽ một người mà ngươi cũng không tìm thấy ư?
- Lão đại tên tiểu tử khốn kiếp kia không biết đã chạy đi đâu.
Dã Thú nói:
- Đêm qua em tìm tên tiểu tử kia, không ngờ lại trông thấy mấy người lạ lẫm ở trong phòng, hóa ra bọn họ đến lấy phòng, Mạnh Học Trí đã bán căn phòng đó với giá thấp hơn giá thị trường 10 vạn.
Diệp Lăng Phi nghe xong thì chau mày, hắn không ngờ tên Mạnh Học Trí này lại như vậy, mặc kệ Lục Tuyết Hoa lại còn bán cả phòng của Lục Tuyết Hoa đi, vừa nghĩ tới việc Lục Tuyết Hoa phải lập tức trở về nhà, nếu như biết nhà mình bị bán với giá thấp thì không biết sẽ tỏ ra như thế nào nữa.
- Dã Thú, mày phải giải quyết mọi việc cho tao, cho dù có đào sâu ba thước thành phố Vọng Hải này cũng phải bắt được tên tiểu tử đó.
Diệp Lăng Phi oán hận nói:
- Tao muốn đích thân lột da hắn.
- Lão đại, anh cứ yên tâm, em vẫn cho rằng mình là một tên khốn kiếp nhưng vẫn không khốn kiếp bằng tên gia hỏa đó, em ít nhất sẽ không làm chuyện như vậy.
Dã Thú rõ ràng đang rất tức giận, hắn gầm nhẹ nói:
- Em cho dù tốn một trăm vạn để truy tra cũng phải tìm được tung tích của tên tiểu tử đó.
- Còn nữa, không được để cho Lục Tuyết Hoa biết chuyện này.
Lục Tuyết Hoa lúc này đang ngồi trên xe taxi, hai mắt nhắm lại, giờ phút này nàng cảm thấy hơi mệt mỏi, vô luận là tình cảm hay là cuộc sống, đối với nàng lại bắt đầu một lần nữa.
Nàng phát hiện ra đối với nam nhân lúc này mình đã hết hi vọng.
Lục Tuyết Hoa trở về phòng của mình, khẽ mở ra, phát hiện thấy Mạnh Học Trí không có ở trong đó, chỉ còn đồ đạc của mình, Lục Tuyết Hoa cười cười nói:
- Đi, tốt nhất là đi đi, để ta không còn phiền não nữa.