Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp Quân lúc này ý thức được anh đã phạm một sai lầm lớn, sai lầm này có thể hủy diệt tiền đồ của anh. Nhiếp Quân lo lắng nhất chính là chuyển ngành trước, nếu như anh rời khỏi bộ đội đặc chủng “Lang Nha” đến bộ đội khác đảm nhiệm chức vụ giáo quan hoặc trưởng doanh, trong lòng Nhiếp Quân hiện vẫn có thể chấp nhận, nhưng anh lo lắng vừa rồi bản thân làm cho Bành Hiểu Lộ tức giận, Bành Hiểu Lộ khiến anh không thể tiếp tục ở lại trong quân đội, điều đó dễ như trở bàn tay.

Bành Hiểu Lộ một hơi chạy về ký túc xá của cô, đóng sầm cửa lại, nhào lên giường cô, vai run run, nức nở. Bành Hiểu Lộ cảm thấy bản thân chịu uất ức to bằng trời, cô luôn kính trọng Nhiếp Quân, cảm giác đối với Nhiếp Quân chỉ là kính trọng, lại không ngờ lại khiến cho Nhiếp Quân hiểu lầm. Nhất là khi Nhiếp Quân nói ra những lời thăng tiến đó, khiến cho hình tượng của Nhiếp Quân trong lòng Bành Hiểu Lộ hoàn toàn vỡ nát, Bành Hiểu Lộ không ngờ Nhiếp Quân là người như vậy.

Cô cảm thấy rất uất ức, kết quả không nhịn được, chạy về ký túc xá khóc nức nở.

Chính lúc Bành Hiểu Lộ nằm trên giường nức nở, thì nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên. Bành Hiểu Lộ nghe thấy tiếng bước chân, cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trên mặt còn có nước mắt, hướng về cửa phòng hét lên:

- Ai cho anh vào, mau ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ người nào!

Người đi vào chính là Diệp Lăng Phi, lúc này Diệp Lăng Phi đã đẩy cửa đi vào. Sau khi nghe thấy tiếng của Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi ngược lại cười nói:

- Ai bảo cô không đóng cửa phòng, chuyện này không thể trách tôi. Cô xem tôi cũng đã vào rồi, cô còn bảo tôi đi ra, chuyện này không tốt lắm chăng!

Bành Hiểu Lộ đang đau lòng, mặt cô còn nước mắt, vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi giở trò vô lại, Bành Hiểu Lộ lại tức giận, đứng dậy, hai tay đẩy Diệp Lăng Phi, muốn đẩy Diệp Lăng Phi ra ngoài. Nhưng Diệp Lăng Phi lại không chịu rời khỏi, Bành Hiểu Lộ đẩy như vậy, chẳng những không đẩy Diệp Lăng Phi ra, ngược lại bị Diệp Lăng Phi ôm vào lòng.

- Thả tôi ra, anh mau thả tôi ra!

Lần này, âm thanh của Bành Hiểu Lộ rất lớn, không phải tranh cãi với Diệp Lăng Phi, mà là trong lòng cô cũng muốn Diệp Lăng Phi thả cô ra. Nhưng Diệp Lăng Phi lại không chịu thả tay ra, ngược lại, còn ôm rất chặt.

Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Diệp Lăng Phi ôm cô chặt như vậy, dùng sức đẩy cũng đẩy không ra, tức đến nỗi Bành Hiểu Lộ mở miệng ra, cắn vai Diệp Lăng Phi. Con gái thông thường đều dùng chiêu này, cho dù với người con gái đã qua huấn luyện như Bành Hiểu Lộ, sau khi gặp tình huống như vậy, Bành Hiểu Lộ cũng sẽ dùng ra chiêu này.

Thật ra, chiêu này không chỉ phụ nữ có thể dùng, ngay cả đàn ông cũng sẽ dùng. Hơn nữa, còn là đàn ông mạnh khỏe. Nhớ năm xưa Quyền Vương được gọi là đàn ông khỏe mạnh, chẳng phải một cắn làm cho thế giới kinh động, lưu danh thiên sử sao?

Sau khi Bành Hiểu Lộ lại dùng chiêu này, cắn mạnh vào vai Diệp Lăng Phi. Đây cũng là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay, Bành Hiểu Lộ cắn vai đàn ông, cảm giác đó khiến Bành Hiểu Lộ thấy kỳ lạ khác thường. Bành Hiểu Lộ đem cơn tức đối với Nhiếp Quân trút lên người Diệp Lăng Phi, cắn xuống một cái, tuy không thể nói là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, nhưng ít nhất cũng là sắc bén mà cắn xuống, nếu như cho một hàm răng sắc bén như dã thú cho Bành Hiểu Lộ, vai của Diệp Lăng Phi sẽ bị cắn nát.

- Con bé này, cắn cũng mạnh thật!

Diệp Lăng Phi cau mày, trong lòng thầm nghĩ. Diệp Lăng Phi không ngờ Bành Hiểu Lộ cắn người lại mạnh như vậy, nhưng đây là do hắn tự tìm lấy, ai bảo Diệp Lăng Phi tự gây sự, dâng đến nơi cho Bành Hiểu Lộ cắn. Hai tay Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy eo của Bành Hiểu Lộ, mặc kệ, cứ để Bành Hiểu Lộ cắn cho đã, theo Diệp Lăng Phi, sớm muộn cũng sẽ có lúc Bành Hiểu Lộ cắn xong.

Quả nhiên như vậy, sau khi Bành Hiểu Lộ cắn thật mạnh, cuối cùng đã mở miệng ra. Cô ngẩng đầu lên, trên mặt còn mang theo vệt nước mắt, nhìn Diệp Lăng Phi. Căn cứ theo kinh nghiệm của Diệp Lăng Phi, con gái lúc này thường sẽ nói xin lỗi với hắn, thậm chí sẽ chủ động nhìn xem vết thương trên vai hắn, nói không chừng, còn sẽ cảm thấy áy náy, cho hắn một chút an ủi, ví dụ hành động thân mật đại khái như hôn hoặc liếm liếm.

Diệp Lăng Phi thấy Bành Hiểu Lộ ngẩng đầu lên, nhìn hắn, hắn đợi Bành Hiểu Lộ xin lỗi. Diệp Lăng Phi không ngờ lúc này, Bành Hiểu Lộ lại nói:

- Đổi vai khác, cái vai đó tôi không muốn cắn nữa, sợ cắn vai anh bị thương quá nặng!

Diệp Lăng Phi căn bản không ngờ lại có người con gái như Bành Hiểu Lộ, không ngờ lại ngoài dự đoán muốn cắn bên vai còn lại của Diệp Lăng Phi. Tuy nhiên, Diệp Lăng Phi cũng không có cách, đành phải tùy Bành Hiểu Lộ cắn. Bành Hiểu Lộ cũng không khách sáo, quả thật mở miệng, cắn xuống.

Đến nửa ngày, Bành Hiểu Lộ mới thả tay ra, cũng không nức nở nữa. Ngẩng mặt lên, đưa tay lau nước mắt, nói:

- Háo sắc, mau thả tôi ra!

Diệp Lăng Phi thả tay ra, Bành Hiểu Lộ nói:

- Háo sắc, tuy rằng tôi vừa mới cắn anh hai cái, nhưng mà, cũng đã để anh ôm lâu như thế, hai người chúng ta huề!

- Cái gì, hai bên huề, Hiểu Lộ cô có nhầm lẫn hay không!

Diệp Lăng Phi mắt thấy Bành Hiểu Lộ không nức nở, hắn mới nói:

- Bằng không hai người chúng ta đổi một chút, để tôi cắn cô hai cái, cô ôm tôi, sao hả?

- Anh muốn sàm sỡ tôi, có tin không, tôi lấy súng bắn chết anh!

Bành Hiểu Lộ nói.



- Đừng động chút là lấy súng!

Diệp Lăng Phi hừ lạnh một câu nói

- Ở đâu giống lời nói của con gái!

- Tôi chưa bao giờ coi mình là con gái, sao hả?

Bành Hiểu Lộ hỏi ngược lại.

- Thôi đi, tôi chẳng muốn tranh biện với cô!

Diệp Lăng Phi nhếch môi, nói:

- Thời buổi này lòng tốt không được báo đáp, tôi vốn lo lắng cô có chuyện gì, mới qua đây xem sao, kết quả thì sao, lại bị cô cắn hai cái, bây giờ tôi chẳng hơi sức đâu tán gẫu với cô, tôi vẫn là đi tìm một nơi để xem vai của tôi!

Diệp Lăng Phi nói xong, liền dự tính quay lưng rời khỏi phòng của Bành Hiểu Lộ, nhưng bị Bành Hiểu Lộ gọi lại nói:

- Anh đợi đã!

Diệp Lăng Phi không có di chuyển, nhìn Bành Hiểu Lộ, nói:

- Sao hả, cảm thấy chưa cắn đủ, muốn cắn thêm mấy cái sao?

- Anh nói bậy gì thế!

Bành Hiểu Lộ hừ lạnh một câu nói:

- Anh ngồi lên giường trước, tôi đi rửa mặt, đợi tôi trở về xem vết thương của anh thế nào!

Bành Hiểu Lộ nói xong, đi đến bên bồn nước, rửa mặt, sau khi dùng khăn lông lau đi những giọt nước trên mặt, lại quay trở về bên giường. Cô thấy Diệp Lăng Phi ngồi trên giường không có bất kỳ hành động gì, Bành Hiểu Lộ thúc giục nói:

- Anh làm gì vậy, mau cởi áo ra, để tôi xem vết thương của anh thế nào?

- Hiểu Lộ, làm vậy không tốt lắm!

Diệp Lăng Phi nói.

Bành Hiểu Lộ còn tưởng rằng Diệp Lăng Phi lo lắng cởi áo ở trong phòng cô, sẽ đem đến rắc rối gì cho cô, cô nói:

- Có gì không tốt, chẳng lẽ anh thật sự nghĩ tôi làm gì anh, anh đừng có nằm mơ, vừa rồi đâu phải anh không nghe thấy những gì tôi nói, ông xã tôi sau này chắc chắn là có bối cảnh quân đội, anh còn chưa có tư cách, hơn nữa, anh còn là đàn ông đã kết hôn, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không yêu anh!

Bành Hiểu Lộ nói xong liền cởi cúc áo của Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ này phong cách làm việc như phong ba bão táp, căn bản không suy nghĩ chuyện gì khác. Diệp Lăng Phi cũng không nói gì, đợi Bành Hiểu Lộ cởi xong cúc áo của Diệp Lăng Phi, lộ ra vai của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi mới nói:

- Hiểu Lộ, nếu như cô muốn cởi áo tôi, tôi cũng không dám phản kháng, cô muốn làm gì cứ làm, nhưng mà, cô phải chịu trách nhiệm với tôi!

- Đi chết đi, tên háo sắc, nói chuyện không thể đàng hoàng chút sao!

Bành Hiểu Lộ suýt chút bị Diệp Lăng Phi chọc cười, cô cố nhịn cười, nhìn nơi cô cắn qua, nếu không phải là cách lớp áo, vai của Diệp Lăng Phi nhất định sẽ bị Bành Hiểu Lộ cắn rách, Bành Hiểu Lộ giờ đây mới biết cô cắn mạnh thế nào. Tuy nhiên, vai của Diệp Lăng Phi không sao, Bành Hiểu Lộ cũng yên tâm, để Diệp Lăng Phi mặc áo vào.

- Hiểu Lộ, quả thật cô muốn Nhiếp Quân rời khỏi đây?

Diệp Lăng Phi vừa mặc áo, vừa hỏi.

Bành Hiểu Lộ gật đầu, nói:



- Tâm tư của Nhiếp Quân không ở đây, tại sao phải để anh ta ở lại đây, tôi dự định nói với ba, cứ nói ở đây không cần giáo quan, để ba tôi điều Nhiếp Quân đến bộ đội khác. Con người anh ta năng lực không tệ, có lẽ không ở đây làm giáo quan đối với anh ta mà nói sẽ tốt hơn!

- Đây là lời nói trong lòng cô?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Sao hả?

Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

Diệp Lăng Phi cười lắc đầu, nói:

- Không phải có vấn đề, tôi chỉ là nhìn thấy bộ dạng tức giận vừa rồi của cô, tôi còn tưởng rằng cô sẽ nói với ba cô đuổi Nhiếp Quân ra khỏi quân đội chứ, ví dụ như cho Nhiếp Quân chuyển ngành trước thời hạn!

Bành Hiểu Lộ hừ lạnh một câu nói:

- Anh cho rằng tôi giống anh sao, những người sống trong xã hội như các anh luôn thích trả thù người khác như vậy, trả thù qua lại, có ý nghĩa sao? Đây cũng là nguyên nhân tôi thích sống trong quân đội, cuộc sống quân đội rất đơn giản, người và người sống chung cũng rất đơn giản, không cần suy nghĩ quá nhiều, tôi chẳng có nhiều tâm kế giống anh, tôi chỉ cần để cho Nhiếp Quân rời khỏi bộ đội đặc chủng là được!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Xem ra, Hiểu Lộ cô còn là một người rất chí công vô tư, ừ, không tệ!

Diệp Lăng Phi nói xong đứng dậy, xem bộ dạng là muốn đi ra ngoài. Bành Hiểu Lộ hỏi:

- Anh đi đâu?

- Đương nhiên tôi phải đi, chẳng lẽ cô muốn tôi ngủ ở đây, chúng ta nói rồi, ban đêm tôi ngủ thích ngáy đó!

- Đi, anh nằm mơ!

Bành Hiểu Lộ phất tay, nói:

- Anh mau đi đi, tôi chẳng muốn bị anh làm phiền!

Diệp Lăng Phi cười đi đến cửa, khi chân phải của hắn vừa bước ra ngoài, đột nhiên, Diệp Lăng Phi quay lưng lại, nói với Bành Hiểu lộ:

- Hiểu Lộ, cái tát đó của cô đánh quá đẹp!

- Đi, đi, tên háo sắc như anh đi mau!


Trên mặt Bành Hiểu Lộ tươi cười, cười nói với Diệp Lăng Phi:


- Nếu như anh không biến mất ở trước mặt tôi, có tin tôi cho anh một cái tát tai hay không!


- Cái đó thì thôi đi!


Diệp Lăng Phi cười cười


- Tôi chẳng muốn bị tát tai.


Diệp Lăng Phi xem bộ dạng là muốn đi, đột nhiên lại nói:


- Ê, Hiểu Lộ, tôi hỏi cô một vấn đề, rốt cuộc cô thích đàn ông thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK