Vu Đình Đình lên lầu thay đồ, Diệp Lăng Phi bước tới trước mặt Đường Hiểu Uyển, cúi lưng xuống, giật cái gối Đường Hiểu Uyển đang ôm ra, cười nói:
- Không phải em ngồi xem phim cả ngày đấy chứ!
- Đâu có, cả buổi sáng em nằm ngũ mà, buổi chiều em mới ngồi xem phim.
Đường Hiểu Uyển nói.
Diệp Lăng Phi ngồi xuống ghế, đưa tay ôm Đường Hiểu Uyển dậy, bế cô vào trong lòng, tay phải cởi cúc áo trên ngực Đường Hiểu Uyển ra, đưa tay nhét vào trong áo cô.
Đường Hiểu Uyển giãy dụa cặp mông hồng phấn của mình, ánh mắt liếc lên trên lầu, ghé môi khẽ nói ngọt ngào vào tai Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, Đình Đình đang ở nhà mà, anh đừng làm thế!
- Tiểu nha đầu, có phải em không thèm nhớ anh nữa không hà, lần trước anh tới em cũng chỉ ngồi xem phim thôi, không thèm để ý tới anh.
Diệp Lăng Phi vừa nói, tay phải hắn vừa nắm chặt lấy bộ ngực cao cao, dung túng của Đường Hiểu Uyển, ngón tay hắn sờ mó trái nho hồng phấn của Đường Hiểu Uyển, miệng khẽ nói:
- Tiểu nha đầu, xem ra anh phải dạy dỗ lại em cẩn thận mới được!
Khuông mặt Đường Hiểu Uyển lộ rõ nụ cười ngọt ngào, đôi má ửng hồng, bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào giữa hai chân, khẽ ngẩng mặt lên, cười sung sướng nói:
- Diệp đại ca, có lúc nào em không nhớ anh đâu!
Tay phải Diệp Lăng Phi từ từ cởi từng cúc từng cúc áo ngủ của Đường Hiểu Uyển, thân thể nhỏ nhắn, xinh xắn toát ra mùi thơm mê đắm lòng người của Đường Hiểu Uyền dần hiện ra trước mắt Diệp Lăng Phi. Tay phải Diệp Lăng Phi thuận theo khe giữa hai ngực của Đường Hiểu Uyển trượt thẳng vào trong quần ngủ của cô. Vừa sờ tới hạ bộ của Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi liền toét miệng cười, khẽ nói:
- Hiểu Uyển, có phải em biết hôm nay anh tới, nên cố ý không mặc quần nhỏ không, tiện cho anh làm việc hả!
Vừa nói, tay phải Diệp Lăng Phi vừa đặt giữa hai chân Đường Hiểu Uyển, sờ mó hai chân cô.
Thân thể mềm mại của Đường Hiều Uyển khẽ động đậy, khiêu khích Diệp Lăng Phi, cả người Đường Hiểu Uyền đều nóng rực lên, hai tay cô ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, đưa đôi môi nhỏ tiến tới.
Diệp Lăng Phi thô bạo hôn lên môi Đường Hiểu Uyền một cái, bỗng hai tay hắn ôm lấy eo Đường Hiểu Uyển, nhấc bổng cô lên, hắn khẽ nói mấy câu vào bên tai Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển lập tức đỏ bừng mặt lên, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển bước vào phòng ngủ trên lầu. Vừa bước vào, liền nhìn thấy Vu Đình Đình để trần người, cô đang định mặc đồ ngủ. Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển đặt lên giường, ngay sau đó cùng lên giường, đồng thời ôm cả Vu Đình Đình còn chưa mặc đồ ngủ lên giường, hung hăng hôn lên đôi môi của cô một hơi.
Diệp Lăng Phi lúc này mới nói:
- Hiểu Uyển, Đình Đình, hôm nay chúng ta chơi trò chơi đi!
- Chơi trò chơi?
Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình ngạc nhiên hỏi.
Diệp Lăng Phi cười xấu nói:
- Đương nhiên là chơi oẳn tù tì rồi. Ai sai sẽ phải cởi một lớp quần áo!
- Xấu tính!
Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển dường như đồng thanh nói.
Diệp Lăng Phi đâu có thèm để ý tới những lời của người đẹp. Hôm nay hắn đã hạ quyết tâm sẽ chơi trò ***. Đường Hiểu Uyển nhỏ nhắn xinh xắn, rung động lòng người. Trời sinh một đôi, Vu Đình Đình cao ráo, thon thả, trắng hồng nõn nà, hiền lành và biết chia sẽ. Ai gặp cũng yêu. Diệp Lăng Phi nghĩ nếu để hai mỹ nữ này cùng lúc nằm bên dưới hắn phát ra những âm thanh rên rỉ khoái cảm. Cảm giác đó mới tuyệt vời đến thế nào.
Diệp Lăng Phi vừa nói ra trò chơi này, điện thoại của hắn liền không biết điều kêu lên inh ỏi. Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ lên cặp mông hồng phấn đang nằm bên cạnh của Đường Hiểu Uyển, sau đó bước xuống giường, lấy chiếc điện thoại từ trong chiếc áo khoác treo trên cửa ra, vừa xem thì thấy là Chu Hân Minh gọi tới. Diệp Lăng Phi khẽ giơ tay làm hiệu không được lên tiếng cho Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình đang ngồi đối diện với hắn ở trên giường, sau đó hắn mới nhận điện thoại, cười nói:
- Hân Minh, em tìm anh à, có phải nhớ anh rồi không?
- Em không có thời gian nói đùa với anh, chẳng phải anh nói có tin gì thì báo cho anh sao. Giờ em có một tin liên quan tới tên sát thủ kia, ừm, em không chắc chắn đó có phải là hắn hay không, song cũng có thể là hắn.
Chu Hân Minh nói.
Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy thế, liền thu hồi lại giọng điệu đùa cợt của mình, nghiêm túc nói:
- Là tin gì thế?
- Có người thấy tối qua hẳn xuất hiện ở gần nhà Tống Thi, chỉ là tạm thời bọn em chưa thể xác minh được tính chính xác của tin này, song, không phải chỉ một người nhìn thấy. Diệp Lăng Phi, anh có cho rằng mục tiêu tiếp theo của tên sát thủ đó chính là đường chủ của bang hội Búa rìu - Tống Thi.
Diệp Lăng Phi cau mày lại, theo Diệp Lăng Phi, hành tung của tên sát thủ này thực sự không bình thường chút nào. Từ việc hắn ra tay sát hại Trương Ngạo có thể cho thấy, tên sát thủ này là một kẻ can đảm cẩn trọng, thân thủ nhanh, lại còn một phát đoạt mạng, có thể nói hiệu suất thành công của hắn rất cao, nhưng, lần này tại sao lại để cho nguời khác biết được hành tung của mình, mà còn để rất nhiều người biết tới. Nếu bị người khác phát hiện thì cũng không vấn đề gì, đằng này hắn lại xuất hiện ở gần nhà của Tống Thi, nhưng lại không ra tay. Chẳng lẽ để thăm dò địa hình? Không đúng, với cỡ sát thủ như thế này, thì không thể mạo hiểm xuất đầu lộ diện tự thân đi tìm hiểu địa hình được, chắc chắn phài có người giúp hắn làm việc đó trước, còn hắn chì việc ra tay là xong. Như vậy có thể thấy, tên sát thủ này để người khác phát hiện thấy hắn ở gần nhà Tống Thi lại càng đáng nghi ngờ.
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nhớ tới cuộc nội chiến trước đây trong bang Búa Rìu. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, trong chốc lát dường như đã hiểu rõ tất cả. Hắn vội vàng nói với Chu Hân Minh:
- Hân Minh, giờ anh có việc, phải ra ngoài gấp, em nếu có tin tức gì thì lập tức báo lại cho anh nhé!
Diệp Lăng Phi nói xong, còn chưa đợi Chu Hân Minh trả lời đã gác ngay điện thoại. Hắn lập tức gọi điện thoại cho Tôn Hoành, đợi điện thoại được kết nối. Diệp Lăng Phi liền hỏi:
- Tôn Hoành, bang hội bên cậu xảy ra chuyện rồi đúng không?
Tôn Hoành không hiểu vì sao, nhưng lúc nào hẳn cũng có cảm giác sợ hãi khó hiểu đối với Diệp Lăng Phi, có thể do hắn nắm không rõ mọi bí mặt của Diệp Lăng Phi, tóm lại luôn cảm thấy con người Diệp Lăng Phi rất bí hiểm. Hắn không dám đắc tội với Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi hỏi có phải bang hội xảy ra chuyện, Tôn Hoành cùng không dám giấu diếm, thành thật nói:
- Đúng là có xày ra chút chuyện, hai vị đường chủ của chúng tôi bị ai đó sát hại rồi!
- Chuyện này không quan trọng, tôi đã biết rồi. Tôi muốn biết bang hội các cậu dự định sẽ hành động thế nào cơ?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Tôn Hoành khó khăn lắm mới nói được:
- Diệp tiên sinh, không phải tôi không muốn nói với anh, nhưng thực sự chuyện này là chuyện trong bang hội của chúng tôi, hơn nữa anh cũng biết, bang hội chúng tôi là bang xã hội đen, có một số chuyện...
Tôn Hoành còn chưa nói xong, nhưng ý đã thể hiện rõ ràng.
Diệp Lăng Phi cũng biết nếu ép Tôn Hoành nói ra chuyện bí mật nội bộ trong bang hội cho mình biết thì cũng có phần hơi ép người quá đáng, Diệp Lăng Phi cùng không muốn đoán già đoán non với Tôn Hoành nữa, hắn nói thẳng luôn:
- Tôn Hoành, Long đầu chủ của bang hội các cậu có phải muốn đối phó với Tống Thi?
- Sao anh biết được!
Tôn Hoành giật mình thốt lên, song hắn vừa nói xong đã thấy hối hận ngay, vội vàng đổi giọng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi không biết chuyện này đâu, Long đầu chủ không nói với tôi về chuyện này, tôi không rõ lắm đâu.
Diệp Lăng Phi cười một tiếng, nói:
- Tôn Hoành, tôi nói như vậy là không muốn Long đầu chủ các cậu phải hối hận, nếu cậu tin lời tôi, thì nói cho tôi biết hiện Tống Thi đang ở đâu?
- Diệp tiên sinh, chuyện này không hay lắm!
- Tôn Hoành, tôi nói lại lần nữa, nếu cậu không nói cho tôi biết, Long đầu chủ của các cậu có thể sẽ phải hối hận cả đời đó!
Diệp Lăng Phi lặp lại lần nữa.
Phía bên Tôn Hoành im lặng một hồi, sau hắn mới chậm rãi nói:
- Một giờ nữa, Long đầu chủ của chúng tôi sẽ tới sàn nhảy dưới tầng hầm của khu phố cổ, Tống Thi cũng ở đó!
- Được, Tôn Hoành, tôi sẽ cho cậu biết lựa chọn lần này của cậu là hoàn toàn chính xác.
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi nói xong điện thoại với Tôn Hoành, hắn lập tức gọi điện thoại cho Dã Lang và Dã Thú, nói:
- Hai người các cậu lập tức tới biệt thự cạnh quảng trường Hải Tinh đón tôi.
Dã Lang và Dã Thú cũng không nói lời nào, lặp tức thi hành. Diệp Lăng Phi thông báo xong cho hai người này, liền đặt điện thoại vào áo, bước tới bên giường. Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển vừa nãy có nghe thấy Diệp Lăng Phi nói chuyện, hai cô biết có chuyện gì đó đã xảy ra. Lúc này, hai cô đều đã ngồi thẳng trên giường.
Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên giường, ôm Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển vào trong lòng, lần lượt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của tùng người một, rồi nói:
- Tối nay anh có chuyện, vốn định cùng hai em ân ái một phen, xem ra không được rồi. Có điều, anh sẽ cố gắng hoàn thành sớm công việc, tới lúc đó, các em cùng phải chuẩn bị sẵn tâm lý nhé, anh không dễ dàng tha cho hai em đâu!
- Diệp đại ca, anh phải cần thận đó nha!
Vu Đình Đình dịu dàng nói.
- Yên tâm, anh sẽ không có chuyện gì đâu!
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói.
Dã Lang và Dã Thú rất nhanh đã lái xe chạy tới trước của biệt thự cạnh quảng trường Hải Tinh của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sớm đã đứng sẵn ở bên ngoài đợi, xe vừa dừng, Dã Lang liền đẩy mở của xe, Diệp Lăng Phi vội vàng lên xe.
Dã Lang đưa cho Diệp Lăng Phi một điếu thuốc, lại giúp hắn châm lửa. Dã Thú lập tức khởi động xe, Dã Thú vừa lái xe vừa hỏi:
- Đại ca, đi đâu ạ?
- Tới sàn nhảy dưới hầm của khu phố cổ.
Diệp Lăng Phi nói.
-Dạ!
Dã Thú đáp.
Diệp Lăng Phi kéo cửa xe xuống, đặt tay kẹp điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, mở miệng nói:
- Các cậu có biết hai vụ án đẫm máu gần đày nhất ở thành phố Vọng Hải không?
- Đại ca, anh đang nói tới chuyện hai nhân vật quan trọng của bang xã hội đen bị giết ạ?
Dã Thú hỏi.
- Thông tin của ngươi cũng nhanh nhạy phết nhì.
Diệp Lăng Phi nói.
- Đúng, chính là hai vụ án đó.
- Biết một chút ạ, hình như là đường chủ của bang Búa rìu bị người khác ám sát, đại ca, chuyện này có liên quan gì tới chúng ta không ạ?
Dã Thú hỏi.
- Vì lúc đường chủ đầu tiên của bang Búa rìu bị giết, anh cũng có mặt ờ đó, tên sát thủ đó dám chìa súng bắn anh một phát!
Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói.
Dã Thú nghe thấy vậy, liền há miệng quát lớn:
- Tên chó đó, dám cả gan bắn đại ca, đại ca, sao đại ca không nói sớm. Giờ em sẽ cho người đi tìm tên khốn đó!
Dã Lang nói:
- Dã Thú, im ngay. Anh thì biết gì hà, nghe Satan nói.
- Anh chỉ tức giận thôi mà!
Dã Thú nói.
Diệp Lăng Phi không thèm để ý tới mấy lời nói vớ vẩn của Dã Thú, hắn hút một hơi thuốc, rồi lại nhả ra một làn khói, lạnh lùng nói:
- Anh muốn tìm tên sát thủ đó, nhưng, hai cậu biết Chu Hân Minh cũng là đội trưởng đội cảnh sát, giờ cũng chưa phát hiện bóng dáng tung tích của tên sát thủ đó, có thể nói, tên sát thủ đó ẩn núp rất kỹ. Nếu thực sự muốn thông qua từng đầu mối để tìm tên sát thủ này, quả thật rất khó, anh muốn tham gia vào bang hội Búa rìu để từ đó tìm ra tung tích tên kia.
- Satan, giờ có phải anh muốn đi tìm người của bang Búa rìu?
Dã Lang hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Lần này anh đi để ngăn cuộc nội chiến trong bang Búa rìu, anh e rằng nếu bang Búa rìu nội chiến, tên sát thủ đó sẽ không xuất hiện nữa. Anh phải ngăn cản tình huống này, như thế, tên sát thủ đó sẽ phải xuất đầu lộ diện lần nữa.
Diệp Lăng Phi vừa nói tới đây, lại nghe điện thoại của hắn reo lên. Diệp Lăng Phi đưa điện thoại lên tai, nói:
- Hân Minh, có chuyện gì thế?
Dã Thú vừa lái xe, vừa thông qua kính xe trước mặt, nhìn khuôn mặt bình thản của Diệp Lăng Phi ở cuối xe. Dã Thú thấy khuôn mặt này của Diệp Lăng Phi, liền biết ngay lại có chuyện xày ra rồi. Quả nhiên, sau khi Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, hắn liền nói:
- Lại một đường chủ nữa của bang Búa rìu bị giết ngay giữa đường, Hân Minh nói lúc hắn đang chờ đèn đỏ, có kẻ nhắm súng qua của kính xe bắn một phát xuyên thẳng não. Cách hành hung và tướng mạo rất giống với tên sát thủ đó, anh thấy có kẻ muốn mạng của Tống Thi rồi.
- Satan, anh cho rằng có ké cố tình làm vậy, mục đích chính là để gây cuộc nội chiến giữa bang Búa rìu, từ đó, thế lực của bang Búa rìu sẽ yếu đi, sau đó tiêu diệt bang Búa rìu.
Dã Lang phân tích nói.
- Theo những gì em hiểu về xã hội đen ở thành phố Vọng Hãi, ở thành phố Vọng Hải, kẻ có đủ lực để tiêu diệt bang Búa rìu chỉ có 3K.
- Trên thực tế là như thế, nhưng, cũng không loại trừ một nguyên nhân khác. Sở Thiếu Lăng của 3K đang theo đuổi cháu gái của Tiêu Triều Dương, nếu 3K muốn diệt trừ bang Búa rìu, Sở Thiếu Lăng cùng không nhất thiết phải mạo hiểm đi lại với Tiêu Vũ Văn, nếu để Tiêu Triều Dương nghĩ là do 3K làm, hắn càng dễ tiêu diệt Sở Thiếu Lăng. Đương nhiên, nếu những chuyện này là kế hoạch của Sở Thiếu Lăng, cố ý để mình lao vào vòng nguy hiểm, như thế anh chỉ có thể nói, tên này quá nguy hiểm, tuyệt đối không phải là một nhân vật tầm thường, dù sao đi nữa, chuyện này đối với xã hội đen mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Thế lực xã hội đen ở thành phố Vọng Hải ắt phải có một trận chiến đẫm máu. Tuy anh có biết Tiêu Triều Dương, nhưng anh không muốn nhúng tay vào xã hội đen ở thành phố Vọng Hải, điều anh muốn nhất bây giờ chính là ngăn cản cuộc nội chiến giữa bang Búa rìu, để ép tên sát thủ đó tiếp tục phải lộ diện.
Dã Lang không hề nói gì. Hắn cũng đang phân tích những lời Diệp Lăng Phi nói. Không thể nghi ngờ, những điều Diệp Lăng Phi phân tích rất đúng, tình hình hiện nay chỉ có cách này mà thôi.
Dã Thú lại không nghĩ như vậy, nói:
- Đại ca, sao anh phải làm mọi chuyện trở nên phiền phức như thế, nếu anh nghi ngờ việc đó là do 3K làm, thế chúng ta trực tiếp diệt trừ bang 3K này là được mà, em không tin lại không thể tìm ra tên khốn nạn đó.
- Dã Thú, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, cậu không được động một chút là giết, giết. Giờ chúng ta đang ở trong nước, cố gắng đừng chuốc lấy phiền phức.
Diệp Lăng Phi đang nói, bỗng lại hỏi Dã Thú:
- À. chuyện mà anh nhờ chú tra giúp thế nào rồi?
- Đại ca, em đã cho người điều tra rồi, hai tuần trước khi Sở Thiếu Lăng tới thành phố Vọng Hải, lúc về chì có ba người, kể cả hắn, giờ em đang điều tra những tư liệu cụ thể về hai kẻ còn lại.
Dã Thú nói:
- À, đại ca, em vẫn còn một chuyện thấy rất kỳ lạ.
- Chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hòi.
Sau khi Sở Thiếu Lăng quay về, hắn không về ngay thành phố. mà lại tới một xưởng gia công thực phẩm ở trị trấn Tam Phổ thuộc vùng ngoại ô!
Dã Thú nói.
- Chuyện này chẳng phải rất lạ sao, hắn tới đó làm gì chứ?
Diệp Lăng Phi nghe xong, không hề nói gì cả, mà hắn trầm tư suy nghĩ.