Trương Lộ Tuyết đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi lanh lùng nói:
- Giám đốc Diệp, bây giờ tôi cần phải đàm phán với anh về công việc một cách nghiêm túc.
- Ừm, về công việc à, được, được.
Diệp Lăng Phi vừa nghe Trương Lộ Tuyết nói là chuyện của công việc trong lòng thở nhẹ nhõm, đẩy cửa phòng bảo Trương Lộ Tuyết vào.
Đợi Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng làm việc, Trịnh Khả Nhạc liền sát lại trước mặt Từ Oánh nói nhỏ:
- Chị Oánh Oánh. Phó Giám đốc Trương muốn làm gì thế, sao em cảm thấy sắc mặt của cô ấy rất khó coi, hình như là đang rất tức giận.
- Sao chị biết được, em lại là trợ lý của cô ấy, việc này em nên rõ hơn chị mới phải chứ.
Từ Oánh đến rất sớm, đã bắt đầu xử lý công văn rồi, nghe Trịnh Khả Nhạc hỏi mình cô ngẩng đầu lên cười nói:
- Chị thấy em cứ lo làm tốt công việc đi, đừng có quan tâm đến những chuyện khác.
Trinh Khả Nhạc gật gật đầu nói:
- Em cũng là nghĩ cho công việc của em đó chứ, dù sao cô ấy cũng là lãnh đạo của em mà.
Sau khi Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi bước vào văn phòng làm việc, Trương Lộ Tuyết ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, nói với ngữ khí lạnh như băng:
- Giám đốc Diệp, tôi thấy công việc của Giám đốc Diệp rất bận, là phó giám đốc bộ phận của phòng tổ chức, tôi có nghĩa vụ phải gánh vác nhiều công việc với Giám đốc Diệp.
Diệp Lăng Phi dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt hắn mơ màng nghe những lời Trương Lộ Tuyết nói. Theo như Diệp Lăng Phi thấy được. Trương Lộ Tuyết không đơn giản là chỉ muốn gánh vác một số công việc với mình, đây rõ ràng là muốn thêm nhiều thực quyền với mình. Tính từ lúc Trương Lộ Tuyết gia nhập phòng tổ chức, tất cả những việc cô làm chẳng qua chỉ là một vài công việc hiểu biết quy trình làm việc của phòng tổ chức, vốn không có đề cập và phê duyệt đến các loại công việc thực chất, bây giờ Trương Lộ Tuyết đàm phán gánh thêm một số công việc với mình thể hiện rõ là muốn có một số công việc mang tính thực tế.
Diệp Lăng Phi đoán sở dĩ Trương Lộ Tuyết làm như vậy chắc chắn là muốn tìm sơ hở của mình, từ đó sẽ khiến cho mình rời khỏi vị trí giám đốc bộ phận của phòng tổ chức này. Diệp Lăng Phi thấy nực cười trong bụng, tâm tư của tiểu nha đầu này cũng khá nhiều đấy. Có điều, đây cũng là điều Diệp Lăng Phi thấy hài lòng. Hắn vốn không thích bản thân mình cả ngày bị hạn chế trong cái bộ phận tổ chức này.
- Được thôi, bên tôi không thành vẩn đề, chỉ là không biết lý tưởng của Phó Giám đốc Trương là sẽ gách vác chia sẻ thêm công việc của tôi như thế nào đây?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Giám đốc Diệp, thời gian anh xuất hiện ở công ty tương đổi ít, mà đa số công việc đều là do Từ Oánh làm cho anh, tôi cho rằng phần công việc này nên do tôi làm.
Trương Lộ Tuyết nói.
- Cô nói cái này à, không thành vấn đề. Nếu như Phó Giám đốc Trương nguyện gánh vác công việc thay cho tôi, tôi đương nhiên là không vấn đề gì rồi.
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, lại bô sung thêm:
- Chỉ là công việc của phòng tổ chức rất tạp nham, lại có liên quan đến mấy bộ phận nữa. Tôi e rằng đến lúc đó Phó Giám đốc Trương sẽ bận tối mắt tối mũi đó.
- Cái này anh yên tâm, tôi không có vấn đề gì cả.
Diệp Lăng Phi thò tay ra cầm chiếc điện thoại trên bàn làm việc gọi cho Từ Oánh ở bên ngoài, bảo Từ Oánh đến văn phòng. Lúc Từ Oánh đi vào văn phòng của Diệp Lăng Phi thì nhìn thấy Trương Lộ Tuyết xị mặt xuống, nhìn bộ dạng thì tâm trạng không được tốt lắm. Từ Oánh đến trước bàn làm việc của Diệp Lăng Phi hỏi:
- Giám đốc Diệp, anh gọi tôi có việc gì không?
- Ừm, là như vầy, sau này phần công việc đó của cô không cần làm nữa, toàn bộ sẽ do Phó Giám đốc Trương phụ trách, đợi lát nữa cô ra chuyển giao toàn bộ công việc cho Phó Giám đốc Trương. Cô vẫn chuyên tâm làm trợ lý là được rồi.
- Dạ được!
Từ Oánh không có bất kì ý kiến não cả gật đầu đồng ý.
Lúc Từ Oánh quay người định đi ra thì nghe Trương Lộ Tuyết nói:
- Giám đốc Diệp, tôi cho rằng nhân viên của công ty quá nhiều, cần phải có sự thay đổi, ví dụ như trợ lý của Giám đốc Diệp, tôi cho rằng dựa theo lượng công việc trước mắt cho thấy được, hoàn toàn không cần sắp xếp trợ lý cho anh.
Nghe đến câu nói này của Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Phó Giám đốc Trương, dựa theo câu nói này của cô thì có phải là tôi không cần trợ lý đúng không. Như vậy đi, tôi có thể đưa ra đề nghị này với chủ tịch của chúng ta. Sẽ sa thải toàn bộ nhân viên có liên quan đến dạng thư kí, cũng bao gồm luôn cả thư kí của chủ tịch Trương, theo như tôi thấy, những chức vị này đều không có bất kì tác dụng nào cả, không biết cô có đồng ý không?
- Anh...
Trương Lộ Tuyết không thốt nên lời trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, đứng lên tức hồng hộc đi ra khỏi.
Từ Oánh nhìn thấy Trương Lộ Tuyết bước ra, lúc cô cũng định bước ra thì nghe Diệp Lăng Phi gọi lại:
- Từ Oánh. cô ngồi xuống đây đã, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Từ Oánh dừng lại đã thấy Diệp Lăng Phi rời khỏi chỗ ngồi, dùng tay chỉ cái ghe sô fa ngầm ý bảo Từ Oánh đến ngồi bên ghế sô fa. Sau khi Diệp Lăng Phi và Từ Oánh đều đã ngồi trên ghế sô fa thì Diệp Lăng Phi cưỡi nói:
- Từ Oánh, lời nói lúc nãy của Trương Lộ Tuyết không phải là nhằm vào cô đâu, mà là nhằm vào tôi đấy.
- Nhằm vào Giám đốc Diệp?
Từ Oánh có vẻ hơi mơ hồ hỏi ngược lại:
- Tại sao cô ấy lại nhằm vào Giám đốc Diệp?
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ trong bụng:
- Mình không thể nói cho cô ấy biết nguyên nhân là do giữa mình và Trương Lộ Tuyết đã phát sinh quan hệ rồi.
Diệp Lăng Phi nói dối:
- Bới vì nguyên nhân là từ vợ tôi, vợ tôi và Phó Giám đốc Trương từ nhỏ đã quen biết nhau, hai người hình như là có thù vậy, chỉ cần gặp mặt là cãi nhau, không còn cách nào khác, tôi làm chồng cũng chỉ có thể bị Phó Giám đốc Trương ghét bỏ. Được rồi, tôi chỉ muốn nói cho cô biết. Phó Giám đốc Trương vốn không phải là nhằm vào cô, trong lòng cô không cần phải có gánh nặng gì hết cả, tạm thời cô cứ giao công việc có liên quan đến thẩm duyệt trong tay cô cho Phó Giám đốc Trương làm đi, còn cô không có việc gì thì xem tạp chí, lên mạng tám chuyện, ừm, còn có thể chơi game, nói tóm lại là cô không cần li đến chức vị của cô.
Từ Oánh cưỡi nói:
- Giám đốc Diệp, anh đừng lo, bên em không thành vấn đề gì đâu.
- Vậy thì tốt, đừng có suy nghĩ gỉ khác đó nghe, theo tôi thấy, Phó Giám đốc Trương cũng chỉ có thể nhiệt tình được mấy ngày thôi, đợi đến lúc cô ấy cảm thấy công việc phiền phức nhiều rồi thì sẽ đẩy công việc ra, phần công việc đó vẫn là do cô làm.
- Ừm. Giám đốc Diệp, em hiểu rồi, vậy em ra ngoài chuẩn bị đây.
Từ Oánh đáp.
Diệp Lăng Phi gật đầu nhìn Từ Oánh rời khỏi văn phòng làm việc của mình. Diệp Lăng Phi thở đài thầm nghĩ:
- Tiểu nha đầu Trương Lộ Tuyết cũng không biết đến khi nào mới có thể nguôi giận được đây, hừ, thật phiền phức.
Diệp Lăng Phi mớ máy tính của mình ra, vừa lên MSN thì nhận được tin nhắn gửi đến của Trần Ngọc Đình, vừa xem tin nhắn hiển thị là thấy một giờ sáng hôm qua. Diệp Lăng Phi sững sờ thầm nghĩ:
- Có chuyện gì thế, đáng phải khiến cho cô ấy một giờ sáng mà vẫn chưa ngủ?
Diệp Lăng Phi xem kĩ đoạn tin nhắn đó, vừa đọc nội dung đoạn tin nhắn Diệp Lăng Phi đã bật cười rồi. Hắn khẽ lắc đầu thầm nghĩ:
- Con người Trần Ngọc Đình này cũng thích ẵm trách nhiệm vào người mình, đã có chủ tịch Trương đi theo cùng rồi, dự án cho dù có đàm phán không được thì cũng có liên quan gì đến cô ấy đâu, hà tất phải đổ hết trách nhiệm lên người cô ấy chứ.
Thì ra Trần Ngọc Đình gửi tin nhắn này chính là muốn nói cho Diệp Lăng Phi biết, dự án đàm phán với công ty Benz của Đức đã thất bại rồi. Trần Ngọc Đình cho rằng đó là trách nhiệm của cô, hôm qua cô đã nghĩ nguyên cả ngày định hôm nay về nước sẽ tự nhận lỗi và xin từ chức.
Diệp Lăng Phi đứng lên đi ra khỏi văn phòng làm việc của mình, hắn nhìn thấy Từ Oánh hỏi:
- Phó tổng Trần đã về đến công ty chưa?
Từ Oánh chỉ chỉ vào phòng làm việc của Trần Ngọc Đình, ra hiệu là Trần Ngọc Đình đang ở trong văn phòng. Diệp Lăng Phi đi đến trước cửa văn phòng của Trần Ngọc Đình gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng "mời vào" của Trần Ngọc Đình. Diệp Lăng Phi đẩy cửa bước vào trong phòng làm việc của Trần Ngọc Đình.
Chỉ nhìn thấy Trần Ngọc Đình tay đang cầm tờ giấy trắng nhìn xem, nhìn thấy Diệp Lăng Phi bước vào, Trần Ngọc Đình gấp tờ giấy lại bỏ vào trong bì thư.
Diệp Lăng Phi đi thẳng đến trước mặt Trần Ngọc Đình, nhìn thấy đơn từ chức đặt trên góc bàn, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chị Ngọc Đình, sao lại phải từ chức?
Trần Ngọc Đình gật đầu, khóe mắt cô có quầng thâm đen hiện rõ đó là nguyên nhân của việc không ngủ được ngon.
- Dự án hợp tác lần này do chị giành làm chủ, vốn chị cho rằng hợp tác với công ty Benz của Đức mười đã nắm được chín phần chắc, nhưng không ngờ bên Đức lại đột nhiên thông báo bọn họ đã thông qua khảo sát, cho rằng không thích hợp với việc hợp tác cùng chúng ta, kết quả dự án đó đã tiêu tan rồi. Chị biết tập đoàn Tân Á của chúng ta vẫn luôn thay đổi mô hình, nhưng lần này chính là muốn thông qua sự hợp tác với công ty Benz của Đức để đạt đến mục đích thay đổi mô hình, nhưng chị lại khiến cho tất cả mọi người trong tập đoàn này đều thất vọng rồi, chị cảm thấy có ở lại tập đoàn cũng không có ý nghĩa gì nữa, chị đinh tự nhận lỗi và xin từ chức.
Diệp Lăng Phi bật cười, hắn nhìn khuôn mặt khiến người ta phải xao động đó của Trần Ngọc Đình nói:
- Chị Ngọc Đình, sao em cảm thấy có lúc chị rất ngốc, ừm, giống như một tiểu cô nương còn trẻ tuổi vậy, đặt biệt buông thả.
Trần Ngọc Đình sững sờ, không hiểu câu nói này của Diệp Lăng Phi có ý gì. Diệp Lăng Phi nhấc chân bắt chéo nói:
- Dự án hợp tác lần này không phải một mình chị theo, chủ tịch Trương của chúng ta cũng theo mà, nếu nói có trách nhiệm thì trách nhiệm của ông ấy là lớn nhất. Hơn nữa, cũng chẳng phải chỉ là một dự án hợp tác với nước ngoài hay sao, có việc gì to tát đâu chứ. Tôi thấy nếu như thật sự đã đàm phán thành công rồi thì ngược lại đó không phải việc tốt.
Trần Ngọc Đình càng không hiểu gì cả, cô thật sự không tài nào hiểu được hàm ý trong câu nói này của Diệp Lăng Phi. Lời của Diệp Lăng Phi nói ra khiến cho Trần Ngọc Đình cảm giác hình như dự án này đàm phán không thành là một việc đáng để chúc mừng vậy.
- Chị Ngọc Đình, em hỏi chị, chị có biết việc công ty Schneider thu mua xưởng thiết bị điện máy công cụ Thượng Hải không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Trần Ngọc Đình thật sự vẫn không biết chuyện nãy, cô lắc đầu. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chị Ngọc Đình, nếu chị biết chuyện này, chị sẽ rõ được nếu như chúng ta không hợp tác với công ty nước ngoài còn có thể tiếp tục sinh tồn, một khi đã hợp tác rồi, vậy thì tương lai của tập đoàn Tân Á chúng ta sẽ không thể nào tiếp tục sinh tồn được nữa.
Trần Ngọc Đình không ngờ việc hợp tác lần này lại là mũi dao hai lưỡi, cô chỉ là nhìn thấy hợp tác với công ty Benz của Đức có thể mang đến sự phát triển không gian cực lớn cho Tập đoàn Tần Á, nhưng cô lại không ngờ sau lưng cái không gian phát triển cực lớn này vẫn còn ẩn náu một cái hố sâu. Diệp Lăng Phi cũng không giải thích nhiều công ty Schneiđer với xưởng điện khí công cụ máy móc Thượng Hải rốt cuộc là chuyện gì. Sau khi Trần Ngọc Đình điều tra xong thì sắc mặt của cô đột nhiên trắng bệch, nhất thời có chút bất động.