- Tiểu nha đầu, sao em lại phải từ chức, chẳng lẽ công việc không thuận lợi?
Trịnh Khả Nhạc bặm môi, mặt đầy bất bình nói:
- Giám đốc Diệp, anh vẫn còn nhớ người đàn ông đáng ghét chúng ta gặp hôm đi hát tối hôm đó ấy chứ?
Diệp Lăng Phi nghĩ một lát, rồi gật đầu nói:
- Anh nhớ, có phải cái tên rất kiêu ngạo không?
Trịnh Khả Nhạc nói:
- Đúng, chính là hắn. Hắn chính là con trai của Tiền Thường Nam, Tiền Tiêu, giờ hắn đã chạy đến công ty đảm nhận chức phó giám đốc phòng kế hoạch. À, còn cái tên thư kí chủ tịch nữa, cũng chạy tót sang bên kế hoạch làm chủ quản rồi. Giám đốc Diệp, anh không biết tên kiêu ngạo ấy đáng ghét như thế nào đâu. Vừa nhìn thấy em hắn đã bám riết lấy, cả chiều ngày hôm qua cũng không được yên ổn, phiền chết đi được.
Diệp Lăng Phi nghe Trịnh Khả Nhạc nói cái tên con trai hắn gặp hôm ở KTV( quán karaoke) là con trai của Tiền Thường Nam thì lạnh lùng cười, không ngại ngần nói:
- Xem ra, dạ dày phó tổng Tiền của chúng ta thật không nhỏ, còn định nuốt trôi cả Tân Á, uhm, hay đấy. Anh rất muốn xem Tiền Thường Nam dùng cách gì để nuốt trọn công ty?
Diệp Lăng Phi nhìn Trịnh Khả Nhạc, nói:
- Hôm nay Trương Lộ Tuyết đi làm, đáng ra em phải đang ở chỗ cô ấy làm thư ký chủ tịch nới đúng, hãy mau về chỗ của mình đi.
- Em không muốn làm ở đây nữa, em muốn từ chức, cả ngày phải nhìn thấy cái bộ mặt đáng ghét của tên khốn kiếp kia phiền chết đi được.
Trịnh Khả Nhạc cong môi tức giận nói:
- Giám đốc Diệp, em thấy những ngày tháng sắp tới của anh cũng sẽ chẳng dễ dàng gì đâu. Ngày xưa anh đắc tội với bao nhiêu kẻ, bây giờ chắc những kẻ đó đang xếp hàng tìm anh tính sổ đấy.
- Chuyện của anh không có gì đáng lo hết, tiểu nha đầu này không cần phải sầu.
Nói xong, hắn đứng dậy, nói:
- Khả Nhạc, cùng anh đi gặp chủ tịch Trương. Anh nghĩ có vài chuyện cần phải hỏi trực tiếp chủ tịch mới có thể có câu trả lời chính xác được.
- Được!
Trịnh Khả Nhạc đáp ứng đề nghị của hắn ngay lập tức.
Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc đi thang máy lên tầng mười hai, vừa bước ra khỏi thang máy, Trịnh Khả Nhạc đã nhỏ giọng thì thầm:
- Diệp đại ca, em thấy, chủ tịch Trương căn bản không còn tâm trạng nào mà quản lý tập đoàn. Hơn nữa, bình thường anh và chủ tịch cũng luôn bất đồng ý kiến, em nghĩ anh vẫn nên đừng xuất hiện vội, tránh chủ tịch nhìn thấy anh lại nổi giận thì khốn.
- Sao Trương Lộ Tuyết lại phải nổi điên với anh, bình thường là bọn anh đang tranh luận ấy chứ, cũng là vì công việc cả thôi. Tiểu nha đầu này, suốt ngày ăn nói linh tinh.
Diệp Lăng Phi lại nhỏ giọng dọa:
- Em còn nói linh tinh nữa, cẩn thận anh đánh vào mông đấy.
Trịnh Khả Nhạc đỏ mặt, ngó nghiêng bốn phía không bóng người, mới cố ý lắc mông mình, nói:
- Anh dám đánh em? Em sẽ tố cáo anh tội quấy rối.
Trịnh Khả Nhạc vừa dứt lời thì Diệp Lăng Phi đã giơ tay ra vỗ nhẹ vào cái mông đang được bó sát bởi chiếc váy đen dài một cái. Trịnh Khả Nhạc giật mình, rồi ngay lập tức nhỏ giọng trách cứ:
- Anh Diệp! Anh thật xấu xa!
Nói xong, Trịnh Khả Nhạc bước vội lên trước hai bước, cố tình kéo dài khoảng cách với Diệp Lăng Phi, tránh hắn lại thừa cơ vỗ mông cô.
Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc vừa đi qua văn phòng của Tiền Thường Nam thì đúng lúc gặp Tiền Tiêu đang mở cửa bước ra khỏi văn phòng của hắn. Tiền Tiêu không mặc đồng phục của tập đoàn Tân Á mà tùy tiện mặc chiếc quần bò, bên trên thì mặc áo T- shirt. Cách hắn ăn mặc chẳng khác nào tên công tử đào hoa.
Tiền Tiêu vừa đẩy cửa phòng thì thấy Trịnh Khả Nhạc đang chuẩn bị đi qua. Tiền Tiêu vội vàng gọi với theo:
- Khả Nhạc, em đi đâu vậy?
Người mà Trịnh Khả Nhạc không muốn nhìn thấy nhất chính là Tiền Tiêu, nên vừa nhìn thấy Tiền Tiêu , cô mặt mày bí xị, cả người khó chịu, bất lực nói:
- Liên quan gì đến anh?
Tiền Tiêu cười nhăn nhở định trêu đùa cô vài câu thì phát hiện ra Diệp Lăng Phi cũng đang ở ngay bên cạnh cô. Hắn bỗng lạnh người, nhưng ngay sau đó hắn lập tức trầm mặc, nói:
- Chúng ta lại gặp nhau rồi. Thật tình cờ!
- Tôi phải nói câu này mới đúng. Thật khéo gặp!
Diệp Lăng Phi rất muốn nổi điên nhưng vẫn cố nở “nụ cười thương mại”:
- Thật không ngờ cậu lại là đại công tử Tiền, con trai của phó tổng Tiền của tập đoàn chúng ta. Thật là thất lễ, thất lễ.
Tiền Thường Nam cũng đã bước ra ngoài tự lúc nào, nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, liền hỏi:
- Tiểu Tiêu, con quen với giám đốc Diệp phòng tổ chức à?
Tiền Tiêu nhạt thếch nói:
- Chỉ mới gặp mặt thôi, không quen biết gì cả. Loại người như anh ta, không xứng để làm quen với con.
Tiền Thường Nam cười nói:
- Tiểu Tiêu, đừng nói như vậy con. Giám đốc Diệp là nhân tài rất được trọng dụng ở Tân Á. Chẳng ai dám đắc tội với đại nhân tài Diệp đâu con.
Tiền Thường Nam nói xong, quay sang nói với Diệp Lăng Phi:
- Giám đốc Diệp, cậu nói xem tôi nói đúng không nào?
Diệp Lăng Phi đương nhiên hiểu hàm ý trong lời Tiền Thường Nam, hắn cười đáp lại:
- Phó tổng Tiền, tôi hiện nay sao bì được với ông, ông là một trong những người nắm quyền sinh quyền sát ở Tân Á này, tôi nghe nói, từ ngày ông giúp đỡ Trương Lộ Tuyết lên làm chủ tịch hội đồng quản trị, trên thực tế ông gần như là người quản lý của tập đoàn. Không cần nói chuyện khác, chỉ cần nói việc ông đã sắp xếp hết người thân cận của mình vào những vị trí quan trọng của tập đoàn cũng đủ biết thế lực của ông lớn như thế nào, sắp đạt đến trình độ không ai có đủ sức chống đỡ được rồi, muốn gì được nấy. Haizz, tôi chỉ là tên giám đốc quèn một bộ phận nhỏ, sao có thể so với ông được. Aiya, quên mất, phó tổng Tiền, ông định làm gì với với phòng tổ chức của tôi đấy? Giải tán phòng tôi hay điều tất cả bọn tôi đến bộ phận khác thế?
- Phòng tổ chức có được giữ lại hay không vẫn còn đang thảo luận. Giám đốc Diệp, tôi cho rằng cái mà cậu nên quan tâm lúc này là chức vụ hiện nay của cậu.
Tiền Thường Nam cười lạnh băng:
- Giám đốc Diệp ở Tân Á này trước nay đều thích gì làm lấy, chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì nữa, cái gọi là con sâu bỏ rầu nồi canh mà không chịu bắt ra, thì chẳng ai dám dộng đũa, vừa bẩn vừa mất thẩm mỹ, giám đốc Diệp, cậu nói xem có đúng không?
- Phó tổng Tiền, tôi đương nhiên hiểu ông định nói gì, nhưng tôi là người lại chỉ thích người khác phải đuổi. Tôi thấy nếu ông muốn bắt con sâu ra khỏi nồi canh, thì phải làm phiền ông tự tay bắt vậy, phiền ông đích thân đuổi tôi ra khỏi tập đoàn cái.
Nói đến đây, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên bật cười:
- Có điều, muốn làm được việc này phải xem bản lĩnh của ông tới đâu đã, tôi cũng khuyên ông một câu nếu không có tài cán gì thực sự thì cũng đừng giả bộ mà gồng mình nên chống đỡ, lúc ấy chỉ làm trò cười cho thiên hạ thôi.
Diệp Lăng Phi nói xong câu này thì cũng không buồn để ý đến Tiền Thường Nam mà tiến thẳng đến phòng làm việc dành cho chủ tịch hội đồng quản trị. Tiền Thường Nam tức đến thổ huyết, hắn luôn mồm lẩm bẩm rủa thầm Diệp Lăng Phi.
Tiền Tiêu nhìn phía sau lưng của Diệp Lăng Phi, mắng:
- Loạn, tưởng mình là cái giống gì chứ?
Nói xong, hắn quay sang định an ủi vài câu để hạ cơn phẫn uất của ba hắn:
- Ba à, có cần con tìm người dạy bảo tên tiểu tử này không? Thật phách lối hết chỗ nói.
Tiền Thường Nam không những không tán thưởng mà còn quay ra trợn mắt với Tiền Tiêu:
- Anh phải nhớ thân phận hiện nay của mình, đừng có suốt ngày chỉ biết làm mấy trò công tử hòa hoa chịu chơi, phóng khoáng. Hiện nay anh đã là lãnh đạo cấp cao của công ty. Nhìn bộ dạng của anh kìa, ăn với chả mặc , chả ra cái thể thống gì cả, mau đi thay đồng phục của công ty vào cho tôi, sau này nhớ rõ cho tôi nhờ, đến công ty làm việc phải ăn mặc cho nghiêm chỉnh.
Tiền Tiêu nhìn ba mình tức giận như vậy, thì im bặt, lặng lẽ đi thay trang phục, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Tiền Thường Nam gọi giật lại. Tiền Thường Nam kêu Tiền Tiêu về văn phòng cùng hắn, sau đó đóng cửa lại, thì thầm với Tiền Tiêu:
- Ba nói con nghe, từ nay con phải chịu khó tiếp xúc với Trương Lộ Tuyết, đừng làm trò cười cho mấy đứa con gái trong tập đoàn nữa, con phải nhớ cho ba, nếu con lấy được Trương Lộ Tuyết, thì về sau Tân Á này sẽ là tập đoàn của nhà ta. Trương Khiếu Thiên hiện nay không biết khi nào thì rụng, chỉ cần con và Trương Lộ Tuyết kết hôn, thì toàn bộ cổ phần trong tay Trương Khiếu Thiên đều là của chúng ta cả.
Tiền Tiêu gật đầu lia lịa, nói:
- Ba à, con biết rồi, ba yên tâm, quản lý tốt công ty này con cũng không dám chắc chứ cái khoản tán gái thì con là chuyên gia rồi mà ba.
Tiền Thường Nam gật đầu, nói:
- Còn cái tên họ Diệp, vài ngày nữa ba sẽ cho nó biến, con cũng đừng kích động với hắn làm gì, phí sức. Hình như hắn có mối quan hệ gì đó với Trương Khiếu Thiên, ba sẽ dần dần giải quyết.
Khi hai bố con nhà họ Tiền đang thì thầm to nhỏ thì Diệp Lăng Phi cũng đẩy cửa bước vào phòng của Trương Lộ Tuyết, vẻ mặt mệt mỏi, thần thái suy sụp, cô đang cúi đầu xuống xem đống công văn giấy tờ ở trên bàn thì Diệp Lăng Phi bước vào. Trương Lộ Tuyết chỉ ngẩng đầu nhìn trong vài giây rồi lại nhanh chóng cúi xuống tiếp tục đọc.
Diệp Lăng Phi tiến đến trước bàn làm việc của Trương Lộ Tuyết, giơ tay với lấy chiếc ghế đối diện cô, ngồi xuống. Hắn vắt hai chân lên rồi nói với Trương Lộ Tuyết:
- Chủ tịch Trương, tôi vừa đến phòng tổ chức, nghe nói tập đoàn đã rút hết phần lớn công việc của phòng tôi đi, tôi cũng có nghe được tin đồn rằng toàn bộ người của phòng tôi đều bị đuổi đi hết. Không biết chuyện này là thế nào?
Trương Lộ Tuyết ngẩng đầu, nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Giám đốc Diệp, đây là quyết định của tập đoàn, anh là giám đốc, chỉ cần nghe theo quyết định thôi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chủ tịch Trương, điều này chẳng thuận tai gì cả, gì mà quyết định của tập đoàn, tôi nhất định phải phục tùng. Phòng tổ chức là do ba cô một tay tạo dựng lên, hơn nữa công việc trước mắt của phòng đều tiến triển rất thuận lợi. Sao cô lại định thay đổi cục diện vốn đã rất ổn định này?
- Có vấn đề gì sao?
Trương Lộ Tuyết không thay đổi biểu cảm nói:
- Có những việc có thể thay đổi bất cứ lúc nào, việc ba tôi làm không phải cái gì cũng đúng.
- Vậy cô biết tại sao ba cô lại lập nên phòng tổ chức không?
Diệp Lăng Phi chất vấn:
- Có phải cô nghe lời tên trứng thối Tiền Thường Nam nên mới làm như vậy không?
Trương Lộ Tuyết chau mày, không vui nói:
- Giám đốc Diệp, phiền anh chú ý hơn về cách dùng từ của mình. Ở đây là tập đoàn Tân Á, anh là nhân viên quản lý của tập đoàn, nói năng nên chú ý một chút. Từ nay về sau tôi không muốn phải nghe anh nói những lời thô tục như vậy nữa. Tôi còn rất nhiều việc phải xử lý, phiền anh đi ra ngoài giúp tôi.
Diệp Lăng Phi nghe xong, gật đầu, nhưng hắn không đứng dậy ngay, mà bình thản ngồi ghế nói tiếp:
- Chủ tịch Trương, tôi chỉ mong cô nghe tôi nói vài câu, lúc này cô không thích hợp để làm chủ tịch của tập đoàn, vì cô thiếu kinh nghiệm lãnh đạo tập đoàn lớn như Tân Á, Tiền Thường Nam giúp cô ngồi lên cái ghế chủ tịch cũng đều có nguyên nhân cả. Xem ra hiện nay, người nắm thực quyền trong tay không phải là cô, mà là Tiền Thường Nam. Tôi hi vọng cô suy nghĩ kỹ một chút, nếu quả thật cô thật sự nghĩ đến trách nhiệm đối với tập đoàn, thì cô một là mời một vị CEO mới đến điều hành tập đoàn, hai là cô vặt tên Tiền Thường Nam xuống, giáng chức phó chủ tịch của hắn song song với việc tìm một vị phó tổng mới có thể giúp ích cho sự nghiệp lãnh đạo của cô. Riêng vị trí này thì tôi thấy Trần Ngọc Đình là người vô cùng thích hợp, cô nên suy nghĩ kỹ về những góp ý của tôi.
Trương Lộ Tuyết nghe xong, cũng không thay đổi sắc mặt, gật đầu nói:
- Giám đốc Diệp, tôi biết rồi, phiền anh ra ngoài cho!
Diệp Lăng Phi đúng dậy, hắn nhìn cô một cái, lắc đầu rồi rời khỏi van phòng của cô.
Đợi Diệp Lăng Phi đi khỏi, Trương Lộ Tuyết mới ngẩng đầu lên, anh mắt mông lung bất định, trong lòng không biết đang nghĩ những gì