Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi quả thực không muốn đến gặp Mộ Văn vào thời gian này. Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô ngừng lại một chút rồi nói:

- Diệp Lăng Phi, nếu là chuyện không quan trọng, tôi cũng không cần phải gặp anh. Nhiệm vụ lần này của tôi rất quan trọng, có liên quan đến chuyện Cửu Long triều thánh của anh đấy. Tôi biết anh cũng có liên quan trong chuyện Cửu Long triều thánh vì thế tôi mới muốn gặp anh để bàn chuyện!

- Cửu Long triều thánh à?

Khu Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nhắc đến chuyện Cửu Long triều thánh, hắn tỏ vẻ sửng sốt, nói:

- Ý cô muốn nói đến Cửu Long triều thánh?

- Đúng, chính là Cửu Long triều thánh!

Mộ Văn nói,

- Tôi biết anh có liên quan đến chuyện Cửu Long triều thánh, mà nhiệm vụ lần này của tôi cũng là vì Cửu Long triều thánh. Nếu như anh có hứng thú, tôi sẽ gặp anh, sau đó sẽ nói kỹ với anh về chuyện của Cửu Long. Diệp Lăng Phi, tôi không nghĩ là bây giờ tôi đang làm lỡ chuyện của anh!

Lúc trước Diệp Lăng Phi đã nghe Bành Hiểu Lộ đề cập tới, tình hình sức khỏe của Bành Nguyên bây giờ không được khả quan lắm, mà Cửu Long triều thánh lại là tâm nguyện của Bành Nguyên, Diệp Lăng Phi cũng rất muốn thỏa mãn tâm nguyện này của ông ta. Hắn ngừng lại, sau khi suy nghĩ một lát, Diệp Lăng Phi liền đồng ý:

- Được rồi, Mộ Văn, cô muốn gặp tôi ở đâu, bây giờ tôi sẽ đến đó!

.................

Bạch Tình Đình ăn cơm trưa xong, lái xe đến tòa nhà tập đoàn. Trong đầu cô cứ nghĩ đến chuyện Thái Hạo, không dễ để cởi bỏ khúc mắc trong lòng Bạch Tình Đình. Chỉ là Bạch Tình Đình không muốn biểu hiện ra trước mặt Diệp Lăng Phi, tránh để cho Diệp Lăng Phi cảm thấy phiền não. Đối với Bạch Tình Đình tha thứ cho Thái Hạo đối là một chuyện rất khó khăn, nhưng nếu như không tha thứ cho Thái Hạo, Bạch Tình Đình lại cảm thấy tình cảnh của Thái Hạo bây giờ rất thê thame, cô không đành lòng. Chuyện này khiến cho cô rất khó xử, nhất thời không biết nên giải quyết thế nào cho phải. Bạch Tình Đình đậu xe ở bãi đỗ xe của tập đoàn, vừa mới đẩy cửa bước xuống xe, đã nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đang lái xe đến đây. Quả thật là rất trùng hợp, Bạch Tình Đình không ngờ Trương Lộ Tuyết cũng lái xe tới, cô đứng ở bên cạnh xe mình, nhìn Trương Lộ Tuyết dừng xe bên cạnh xe của cô.

- Lộ Tuyết, trùng hợp quá nhỉ!

Bạch Tình Đình thấy Trương Lộ Tuyết dừng xe lại, cô chủ động đưa tay, chào hỏi Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết đã thấy Bạch Tình Đình từ trước, sáng nay ở trong khách sạn hai người đã trò chuyện rất tâm đầu ý hợp. Bây giờ, Bạch Tình Đình chủ động chào hỏi Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết tất nhiên cũng nhiệt tình đáp lại.

- Đúng vậy, Tình Đình, mình cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy! trước mặt Sau khi Trương Lộ Tuyết xuống xe, cô đi đến Bạch Tình Đình, nhìn nhìn Bạch Tình Đình, thấp giọng nói:

- Diệp Lăng Phi đâu rồi?

- Anh ấy à.... anh ấy đi thăm Hân Mính rồi!

Bạch Tình Đình nhìn chung quanh không có ai, thấp giọng nói:

- Hân Mính sắp sinh rồi, dạo này anh ấy phải đến bệnh viện chăm sóc cho Hân Mính!



Trương Lộ Tuyết khoác tay Bạch Tình Đình, cười nói:

- Tình Đình, cậu cũng có thể sinh một.....!

Trương Lộ Tuyết nói đến đây, cô ý thức được mình đã nói đến nỗi đau thầm kín của Bạch Tình Đình, vội vàng nói:

- Tình Đình, mình không có ý….!

Lộ Tuyết vừa định giải thích một chút, đã nghe Bạch Tình Đình nói:

- Lộ Tuyết, cậu không cần lo lắng cho mình đâu, mình không sao cả. Mình đã đến bệnh viện khám rồi, bác sĩ nói không phải là mình không thể mang thai, chỉ có điều tỷ lệ mang thai thấp hơn so với những người khác mà thôi!

Trương Lộ Tuyết "À" một tiếng, cô không muốn tiếp tục nói chuyện với Bạch Tình Đình về vấn đề này nữa, đây là vấn đề mẫn cảm với cả hai người, bất kể là Bạch Tình Đình hay là Trương Lộ Tuyết, chuyện này là chuyện nhạy cảm. Trương Lộ Tuyết cũng đã từng có thai, sau đó cô bị sảy thai. Cũng bởi vì chuyện này, trong lòng Diệp Lăng Phi đã áy náy rất lâu, chuyện đã qua rồi, Trương Lộ Tuyết không muốn nhắc lại nữa. Cô khoác tay Bạch Tình Đình, vừa đi vừa nói:

- Tình Đình, mình đã nghĩ rồi, chuyện của mấy người vừa mới đến công ty cậu cứ xử lý đi, cho dù là nguyên nhân gì mình cũng sẽ không hỏi, mình tin tưởng cậu!

Bạch Tình Đình vốn đang định nói chuyện này với Trương Lộ Tuyết, tối hôm qua, Trương Lộ Tuyết vốn đã định hỏi, nhưng bởi vì cô đi uống rượu với Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết không có cơ hội để hỏi, chuyện này cũng cứ như vậy trôi qua. Hôm nay Bạch Tình Đình tới công ty chủ yếu là để thương lượng chuyện này với Trương Lộ Tuyết. Bạch Tình Đình vừa nghe Trương Lộ Tuyết nói như vậy xong, cô vội vàng nói:

- Lộ Tuyết, mình đang định nói với cậu về chuyện này đây, mình cũng không biết phải nói thế nào với cậu về chuyện này. Mãi về sau mình mới biết được, trước đó mình thật sự khôn ngờ cha lại làm như vậy. Lộ Tuyết, thật sự xin lỗi cậu!

Trương Lộ Tuyết sửng sốt, cô nhìn Bạch Tình Đình, hỏi:

- Tình Đình, cậu nói chuyện này có liên quan đến bác trai sao? Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, đến lúc này, cô cũng không muốn giấu diếm gì với Trương Lộ Tuyết nữa, cô nói:

- Lộ Tuyết, chuyện này là do cha mình làm đấy, à, phải nói là cha mình nhờ người khác làm. Trong công ty chúng ta có không ít nhân vật lão thành, những người đó đều đã từng đi theo cha mình, nếu cha mình nhờ bọn họ giúp một chút việc, bọn hắn nhất định sẽ hỗ trợ. Cũng bởi vì điều này, cho nên cha mình mới nhờ họ sắp xếp cho một số người vào tập đoàn chúng ta. Chuyện này mình đã nói qua với Diệp Lăng Phi rồi, Diệp Lăng Phi cũng hi vọng mình xử lý, hôm nay mình đến tập đoàn là để xử lý chuyện này, mình muốn sa thải toàn bộ những người đó!

- Tình Đình, cậu đừng nóng vội, từ từ nói lại cho mình nghe xem nào!

Trương Lộ Tuyết bị Bạch Tình Đình làm cho không theo kịp câu chuyện, cô không biết rốt cuộc Bạch Tình Đình có ý gì, vội nói:

- Tình Đình, mình nhớ là bác trai đã không quản chuyện của công ty nữa mà, sao lần này bác ấy lại làm như vậy, hơn nữa, vì sao bác ấy lại không nói cho cậu biết!

Trương Lộ Tuyết hỏi mấy câu này hoàn toàn là những thứ mà Bạch Tình Đình không hề muốn đối mặt, cô luôn muốn trốn tránh nó, không muốn trả lời vấn đề này, nhưng Trương Lộ Tuyết lại hỏi cô như vậy, Bạch Tình Đình không thể không trả lời:

- Lộ Tuyết, chuyện này có liên quan đến em trai mình!

- Em trai cậu, cậu có em trai từ bao giờ thế!

Trương Lộ Tuyết bây giờ càng lúc càng hồ đồ, cô không biết Bạch Tình Đình còn có một người em trai, nhưng Trương Lộ Tuyết thấy giọng điệu của Bạch Tình Đình không giống như là đang nói giơn với cô, Trương Lộ Tuyết cảm thấy còn có ẩn tình gì đó. Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đi tới cửa ra vào tòa nhà, Bạch Tình Đình nhìn xung quanh, nói:



- Lộ Tuyết, chờ khi nào đến văn phòng rồi nói sau, chuyện này không thể một hai câu là nói rõ được. Tóm lại, trong chuyện này có một đoạn chuyện xưa mà mình không muốn nói! - Tình Đình, nếu như cậu không muốn nói thì mình cũng không miễn cưỡng!

Trương Lộ Tuyết nghe những lời này của Bạch Tình Đình, cô nói:

- Mình không hỏi nữa!

Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:

- Lộ Tuyết, chuyện này sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt, nói cho cậu cũng tốt, nói không chừng cậu còn có thể gợi ý cho mình nên làm thế nào. Mãi mà mình vẫn không quyết định được, mình không biết rốt cuộc mình phải làm gì nữa!

- Vậy được rồi!

Trương Lộ Tuyết đáp,

- Nếu như giúp gì được thì mình nhất định sẽ giúp cậu!

Cô không nói gì với Bạch Tình Đình nữa, hai người vào thang máy đi lên văn phòng. Trịnh Khả Nhạc cầm điện thoại đang gọi điện cho ai đó, trông thấy Trương Lộ Tuyết đến, cô vội vàng để điện thoại xuống, đứng lên, nói với Trương Lộ Tuyết nói:

- Tổng giám đốc Trương, giám đốc Trần muốn gặp chị!

Trương Lộ Tuyết khoát khoát tay, nói:

- Khả Nhạc, chúng tôi đang có việc, cứ bảo giám đốc Trần chờ tôi một lát!


Nói xong, cô đi vào trong văn phòng, Trịnh Khả Nhạc cảm thấy hôm nay Trương Lộ Tuyết rất khác với mọi ngày, nét mặt của Trương Lộ Tuyết tươi vui rạng rỡ, không hề giống như người đang phiền muộn, nhưng tại sao lại không gặp Trần Ngọc Đình nhỉ? Trịnh Khả Nhạc nào có biết, sở dĩ tâm tình Trương Lộ Tuyết tốt hắn lên là vì cô và Bạch Tình Đình đã khôi phục quan hệ như ngày xưa. Lúc trước, hai người luôn ở vào trạng thái đối địch, cả hai đều là những cô gái tranh cường háo thắng, luôn ganh đua nhau từng ly từng tí. Nhưng sau cuộc nói chuyện buổi sáng hôm nay, vách ngăn giữa hai người đã hoàn toàn biến mất, hai người lại trở thành bạn tốt, giống như là khi cả hai còn bé vậy, quan trọng nhất là cả hai đã tìm lại được tình cảm giữa hai người như những ngày thơ ấu. Vừa rồi lại nghe Bạch Tình Đình nói muốn kể hết tâm sự trong lòng cho Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết sao có thể không cao hứng được. Trịnh Khả Nhạc đành gọi điện thoại cho Trần Ngọc Đình, bảo Trần Ngọc Đình chờ một lát. Trương Lộ Tuyết đi vào văn phòng của Bạch Tình Đình, cô vừa đi vào, đã nhìn thấy Bạch Tình Đình để điện thoại xuống.


- Lộ Tuyết, lát nữa cha mình sẽ đến tập đoàn!


Trương Lộ Tuyết sững sờ, nói:


- Sao bác Bạch lại đến muốn đến tập đoàn vậy?


- Mình nghĩ có lẽ là vì những người đó!


Bạch Tình Đình nhíu mày, nói với Trương Lộ Tuyết:


- Lộ Tuyết, cha mình đã thay đổi rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK