Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc trời đã tối, trong quân khu, đèn được bật sáng, tiếng còi hiệu cũng vang lên. Diệp Lăng Phi tựa đầu vào đệm trên ghế lái, hắn đang nghỉ ngơi trong chốc lát, khi điện thoại di động của hắn đổ chuông, Diệp Lăng Phi giật mình tỉnh lại, cựa quậy người, điện thoại di động đang để trên tay rơi xuống xe. Diệp Lăng Phi nghiêng người, thò tay phải xuống mò mẫm. Chuông điện thoại cứ reo mãi không dứt, nhưng tay của Diệp Lăng Phi mò một lúc mà vẫn không sờ thấy điện thoại đâu. “Cốc cốc”! Hai tiếng gõ cửa kính xe vang lên, Diệp Lăng Phi quay ra cửa kính nhìn, đã thấy ở bên ngoài xe, Bành Hiểu Lộ mặc một bộ quân trang đứng ở đó. Sắc mặt của Bành Hiểu Lộ rất nghiêm túc, khi Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Diệp Lăng Phi nhìn cô, cô ý bảo Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra, rồi đi sang bên cạnh, mở cửa bước lên xe. Bành Hiểu Lộ lên xe thì Diệp Lăng Phi cũng tìm thấy điện thoại di động của mình. Hắn cầm lấy, vừa định xem là ai vừa gọi, đã nghe thấy Bành Hiểu Lộ nghiêm túc nói:

- Không cần xem đâu, là em gọi đấy!

Diệp Lăng Phi ném điện thoại vào chỗ đề đồ, cạch một tiếng. Trong lúc Diệp Lăng Phi cất điện thoại đi, hắn cũng nhìn thấy có bốn chiếc xe màu đen theo thứ tự vượt qua bên cạnh xe mình, đi qua cửa lớn của quân khu. Hai anh lính gác lập tức đứng thẳng lên chào theo nghi thức quân đội, cho dù Bành Hiểu Lộ không nói, Diệp Lăng Phi cũng có thể đoán được, những người ngồi ở trong xe chắc chắn là đoàn người Bành Nguyên.

- Sao em lại tới chỗ này vậy, chẳng lẽ em không sợ bị cha mẹ em nhìn thấy sao?

Diệp Lăng Phi không vội vàng, hắn lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, Diệp Lăng Phi hạ cửa kính xe xuống, tay trái kẹp điếu thuốc, tựa tay lên chỗ cửa kính xe, quay sang phía Bành Hiểu Lộ, thấy Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ vẫn ngồi nghiêm, ánh mắt cô nhìn về phía trước xe, bốn chiếc xe đã lái vào trong quân khu, đang chạy sâu vào bên trong. Bành Hiểu Lộ quay mặt sang, nói:

- Vừa nãy em gọi điện thoại cho anh, mãi mà không thấy anh nghe máy, vì thế nên em mới tới đây, ông nội em bảo em dẫn anh đến, em có gì mà phải lo lắng chứ!

- À, thì ra là có Thượng phương bảo kiếm rồi, chẳng trách em không lo lắng gì cả!

Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy, hắn nói:

- Hiểu Lộ, em nói trước với anh một chút, rốt cuộc ông nội em tìm anh có chuyện gì, trong lòng anh cứ thấp thỏm mãi, không biết lão gia đột nhiên đến thành phố Vọng Hải làm gì!

- Chẳng lẽ anh mà cũng biết sợ sao?

Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, tỏ vẻ rất khinh thường, hừ lạnh nói:

- Trong mắt em, anh là người không sợ trời không sợ đất, em không tin anh sợ cái này đâu. Em nghĩ tám chín phần là anh muốn biết mục đích của ông nội em, nếu như chuyện đó có liên quan đến anh, anh sẽ tìm cớ để chạy trốn, em mà lại không biết tâm tư của anh sao, anh lại lo lắng có chuyện phiền toái đến mình chứ gì. Diệp Lăng Phi, em nói không sai chứ?

- Hiểu Lộ, em nói gì vậy, sao anh lại có thể là một người như vậy được chứ!

Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói với mình như vậy, hắn cười nói:



- Hiểu Lộ, anh chỉ cảm thấy không an tâm, không biết là rốt cuộc có chuyện gì!

- Em không biết, chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Em không biết tại sao ông nội em lại đột nhiên tới đây!

Bành Hiểu Lộ giơ tay phải lên, vén tóc trước trán qua một bên, động tác mê người của cô bị Diệp Lăng Phi nhìn trong mắt, Diệp Lăng Phi quan sát bốn phía, phát hiện chung quanh đây không có người nào, hai anh lính gác kia thì đứng như tượng tạc ở trước cửa không hề nhúc nhích. Diệp Lăng Phi lén lút đặt ta phải lên đùi Bành Hiểu Lộ trên đùi, vuốt ve cách quần cô. Bành Hiểu Lộ làm bộ như không có chuyện gì, cô bất an nhìn xung quanh, khi bàn tay to bè của Diệp Lăng Phi mò tới đùi của Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ với giơ tay ra cản tay Diệp Lăng Phi tiếp tục sờ mó mình, gương mặt của cô ửng hồng, hạ giọng nói:

- Nơi này là quân khu đấy, anh đừng có làm loạn!

Diệp Lăng Phi không chịu từ bỏ, hắn véo đùi Bành Hiểu Lộ qua một lớp quần, cười xấu xa nói:

- Hiểu Lộ, anh đang đoán không biết hôm nay em mặc quần lót màu gì, là màu trắng, hay là màu đỏ....!

Nụ cười của Diệp Lăng Phi cực kỳ hèn hạ, Bành Hiểu Lộ trông thấy điệu cười dâm tặc của Diệp Lăng Phi, trong lòng cũng biết Diệp Lăng Phi không có ý tốt gì, nếu để Diệp Lăng Phi tiếp tục tùy ý làm bậy ở chỗ này, Bành Hiểu Lộ thật sự lo lắng mình không chịu nổi. Hai chân Bành Hiểu Lộ khép chặt lại, không chịu để Diệp Lăng Phi tiếp tục sờ đùi cô nữa, nũng nịu nói:

- Anh đừng có làm bậy nữa, mau lái xe vào đi, ông nội em với mọi người đang chờ anh trong nhà khách đấy!

Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, nhìn vào trong quân khu, lúc này bóng đêm đã phủ xuống, trong anh đèn, chỉ thấy con đường vắng vẻ, đã sớm không nhìn thấy đoàn xe của Bành Nguyên rồi. Diệp Lăng Phi không nhìn nữa, quay sang phía Bành Hiểu Lộ, hắn lại bóp đùi Bành Hiểu Lộ một cái, sau đó mới thu tay lại. Hắn để ngón tay lên mũi, ngửi ngửi, nói:

- Hiểu Lộ, anh muốn...... !

Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết lời, Bành Hiểu Lộ đã ngăn cản:

- Anh đừng có nói lung tung nữa, mau lái xe đi!

- Biết rồi, biết rồi, cần gì phải vội vàng như vậy chứ!



Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói,

- Anh đã lái xe cả đoạn đường đến đây rồi, lúc trước em bảo là anh mau đến quân khu đi, kết quả là anh đếm sớm hơn nữa tiếng, nửa tiếng đó anh cứ ngây ngốc ngồi đây chờ bọn em, mệt chết đi được. Khó có dịp được trò chuyện với, đương nhiên anh phải tranh thủ mà tâm sự thật nhiều rồi, chẳng may khi nào em thấy anh lại đuổi anh đi!

- Anh mau mau lái xe đi, đừng đỗ ở đây nói nhảm nữa!

Bành Hiểu Lộ hừ lạnh nói,

- Thật không hiểu nổi rốt cuộc anh có phải là đàn ông không, ăn với chả nói, còn dài dòng hơn cả phụ nữ. Diệp Lăng Phi, chi bằng anh đến ký túc xá của em, em cho anh mượn mấy bộ quần áo, rồi trang điểm cho anh thành phụ nữ!

- Được thôi!

Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy xong, hắn lập tức nói:


- Nếu vậy thì bây giờ chúng ta đến ký túc xá của em đi? Hiểu Lộ, anh đặc biệt thích đến ký túc xá của em, như vậy, bây giờ anh có thể biết rốt cuộc em mặc quần lót màu gì rồi!


- Cút!


Bành Hiểu Lộ bị những lời này của Diệp Lăng Phi khiến cho đỏ bừng cả mặt, cô đưa tay phải ra, không để ý nơi này là quân khu, hung hăng cấu vào sườn Diệp Lăng Phi một. Bành Hiểu Lộ hạ thủ cực kỳ ngoan độc, đó cũng là do bị Diệp Lăng Phi bắt nạt mà tức giận, cấu mọt cú trời giáng. Diệp Lăng Phi đau đến mức nhe răng nhếch miệng, hắn vốn định lái xe, nhưng lúc này, Diệp Lăng Phi rời tay khỏi vô-lăng, đưa đến giữa hai đùi Bành Hiểu Lộ, rất không khách khí bắt đầu cọ xát. Bành Hiểu Lộ cảm thấy hạ thân tê dại, cảm giác bị Diệp Lăng Phi vuốt ve làm cho Bành Hiểu Lộ trở nên mềm nhũn vô lực, cũng không dám tiếp tục cấu véo Diệp Lăng Phi, vội vàng thu tay về, kéo cánh tay Diệp Lăng Phi đang để ở hạ thân cô ra, hai người náo loạn như vậy một lúc, thân thể Bành Hiểu Lộ nghiêng về phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nhân cơ hội rút tay phải ra, ôm Bành Hiểu Lộ từ phía sau lưng. Bành Hiểu Lộ lại vội vàng giãy từ trong vòng tay Diệp Lăng Phi ra, trong lúc hai người đang làm loạn ở đây, chuông điện thoại của Bành Hiểu Lộ vang lên. Cuộc điện thoại này là do cha của Bành Hiểu Lộ gọi tới, Bành Hiểu Lộ đã lên xe Diệp Lăng Phi lâu rồi, mãi mà vẫn chưa thấy hai người đến nơi, chính bởi vì chờ lâu quá, cha của Bành Hiểu Lộ mới gọi điện thoại tới đây để hỏi thăm. Bành Hiểu Lộ vừa thấy là điện thoại của cha mình, vội vàng ra hiệu Diệp Lăng Phi không tiếp tục náo loạn nữa. Diệp Lăng Phi không phải là kẻ ngốc, lúc này mà còn làm bậy nữa, đó không phải là muốn tìm chết sao? Hắn ngồi thẳng dậy, bắt đầu nổ máy.


- Cha à, dạ, bây giờ con sẽ qua bên đó, vừa nãy xe có chút vấn đề, mãi mà không nổ máy được, dạ... dạ, con biết rồi, bây giờ con sẽ đến... !


Bành Hiểu Lộ nói chuyện điện thoại xong, dập máy, quay sang phía Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:


- Cũng là do anh đấy, cứ xằng bậy ở đây, ông nội em đang thúc giục em, anh mau chóng lái xe đi, ông nội em đang chờ anh trong nhà khách đấy! Diệp Lăng Phi nổ máy, hắn vừa lái xe, nhìn Bành Hiểu Lộ ngồi bên cạnh, cười nói:


- Hiểu Lộ, anh cũng có muốn làm như vậy đâu, cũng là do em gây nên, không liên quan gì đến anh cả, anh thì cũng chỉ muốn nói chuyện một chút mà thôi. Chỉ là, nói đến đây cũng phải nói tiếp, khi anh gặp cha mẹ em thì nên gọi như thế nào mới được đây, gọi là bác trai bác gái tốt hơn, hay là gọi nhạc phụ nhạc mẫu mới đúng đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK