Diệp Lăng Phi nhìn ra được cảm giác của mẹ Chu Hân Mính, sự việc đã đến nước này thì cho dù có muốn giải thích cũng chỉ có thể làm cho sự việc càng tồi tệ thêm, dù sao Chu Hồng Sâm cũng đã không còn đảm nhiệm chức bí thư thành phố ở thành phố Vọng Hải nữa, cho dù có người truyền ra thì cũng không ảnh hưởng đến Chu Hồng Sâm.
Diệp Lăng Phi há miệng nói:
- Nhạc mẫu, nếu không đi người sẽ đông hơn đó!
Diệp Lăng Phi nói câu này chẳng qua là muốn để cho mẹ của Chu Hân Mính giải thoát được cảnh ngượng ngùng. Diệp Lăng Phi vừa nói xong, mẹ của Chu Hân Mính như hoàn hồn lại, bà vội nói:
- Tôi dẫn Hân Mính đi kiểm tra sức khỏe, chúng ta nói chuyện sau nha.
Người phụ nữ đó nhìn Chu Hân Mính đi vào trong thang máy, bà ta quay đầu lại lẩm bẩm:
- Thật là kỳ lạ, sao mẹ cảm thấy có gì đó kỳ lạ!
- Mẹ, rốt cuộc kỳ lạ chỗ nào chứ?
Người phụ nữ đó dìu cô con gái của mình đi về phía cổng, bà vừa đi vừa nói:
- Sao không kỳ lạ được chứ, con không thấy cái bụng đó của Chu Hân Mính, mẹ thấy ít nhất cũng đã mang thai hơn năm tháng rồi, sao mẹ không nghe nói Chu Hân Mính đã kết hôn chứ.
- Mẹ, mẹ là bà tám rồi.
- Mẹ đâu có bà tám đâu, chẳng qua chỉ là mẹ cảm thấy hiếu kỳ mà thôi.
Người phụ nữ đó nói.
- Theo lý mà nói nếu như Chu Hân Mính kết hôn thì bố con không thể không biết, sao không nghe bố con nhắc đến chứ, để tối bố con về nhà mẹ phải hỏi thử, đây là đại sự đó!
- Đại sự?
Cô con gái không hiểu ý gì hỏi:
- Mẹ, đại sự gì chứ?
- Tạm thời bảo mật.
Người phụ nữ đó cười nói.
- Mẹ cảm thấy bên trong còn có gì đó, đợi bố con về mẹ sẽ nói với bố con!
Người phụ nữ này chính là thích bà tám, loại phụ nữ giống như bà ta từ sáng tới tối không có việc gì làm càng thích đi bà tám bàn tán chuyện nhà người khác.
Mẹ của Chu Hân Mính dẫn Chu Hân Mính đi kiểm tra sức khỏe. Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu ngồi trên ghế nghỉ đợi. Lúc này Vu Tiêu Tiếu hỏi:
- Diệp đại ca, anh nói xem lúc nãy là thế nào vậy, em cảm thấy dì có vẻ rất căng thẳng!
Vu Tiêu Tiếu là người rất tinh tế, nhìn ra được lúc ở đại sảnh bệnh viện biểu hiện của mẹ Chu Hân Mính vô cùng căng thẳng, hình như lo lắng người khác biết được bí mật của bà vậy. Vu Tiêu Tiếu vừa hỏi Diệp Lăng Phi liền cười nói:
- Tiêu Tiếu, việc này nói ra rất phức tạp, nói đơn giản lại thì chính là nhạc mẫu không muốn để người khác biết được Hân Mính mang thai.
- Em hiểu!
Vu Tiêu Tiếu cười nói.
- Bởi vì Diệp đại ca có hai vợ!
- Xuỵt, đây là bệnh viện, em đừng có nói lung tung!
Lúc Diệp Lăng Phi nói đến đây thì điện thoại của hắn reo. Diệp Lăng Phi còn tưởng là Dã Thú gọi đến, đợi lúc rút điện thoại ra nhìn thì là Bạch Tình Đình gọi đến. Diệp Lăng Phi nghe máy cười nói:
- Tình Đình, có chuyện gì vậy?
- Ông xã, anh mua “Nhật báo Vọng Hải” của ngày hôm nay chưa?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Chưa mua!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lúc nãy anh đến nhà Hân Mính đúng lúc gặp Hân Mính định đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, anh liền đi theo đến bệnh viện, có chuyện gì sao?
- Ừm, ông xã, là vầy!
Bạch Tình Đình nói.
- “Nhật báo Vọng Hải” hôm nay đã đăng bài xin lỗi ngay trang đầu, ý đại khái là tin không đúng có liên quan đến ông xã anh của ngày hôm qua. Thông qua điều tra thì do một mình nhà báo có tên Vương Thần của tòa soạn bọn họ kết luận chủ quan mà ra, những bức hình đó cũng là giả tạo, “Nhật Báo Vọng Hải” xin lỗi, đồng thời họ đã đuổi việc nhà báo tên Vương Thần đó, hơn nữa còn hứa rằng sau này sẽ không để xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa!
- Kết quả nằm trong dự liệu!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Hôm qua anh quên nói. Tiểu Triệu hôm qua đã đến tòa soạn tìm tên tổng biên tập đó rồi, anh thấy theo tính khí của tiểu Triệu thì tên tổng biên tập đó nhất định sẽ không dễ sống đâu. Hơn nữa chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, điều quan trọng nhất là có người lo lắng tiết lộ cơ mật!
- Ừm, ông xã, “Nhật Báo Vọng Hải” đã xin lỗi rồi thì em cũng không định truy xét nữa, vốn dĩ em còn muốn khởi tố tòa soạn “Nhật Báo Vọng Hải” đó nữa!
- Được rồi, bà xã, em hãy yên tâm mà làm việc đi, chuyện bên anh em không cần lo lắng. À, bà xã, tối định ăn cái gì, anh nấu cho em ăn thế nào?
- Ông xã, anh muốn nấu cơm tối cho em ăn à? Em thấy hay thôi vậy!
Bạch Tình Đình nói.
- Ông xã, cơm tối để về em nấu cho. Có điều đến lúc đó anh phải đi mua thức ăn, đợi đến lúc tan ca em sẽ nói cho anh biết nên mua những thức ăn gì, anh chỉ cần mua thức ăn đem về nhà là được, để em nấu.
- Để em nấu?
Diệp Lăng Phi cũng cố ý nửa đùa nửa thật dùng ngữ khí không tin tưởng nói:
- Bà xã, em nấu được không?
- Sao em nấu không được chứ!
Bạch Tình Đình sau khi nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi hờn dỗi nói:
- Tối em ra tay cho anh biết, để anh thấy tài nghệ của em thế nào.
Diệp Lăng Phi cúp máy thở dài với Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiêu Tiếu, chiều trước khi về nhà ăn nhiều vào nghe.
Vu Tiêu Tiếu không hiểu ý câu nói này của Diệp Lăng Phi, cô hỏi:
- Diệp đại ca, sao lại phải ăn nhiều vào?
- Ý là tối món nào không thể ăn thì đừng có ăn!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tối nay Tình Đình đích thân xuống bếp nấu ăn. Tiêu Tiếu, tự em nghĩ đi!
Dã Thú mua ô mai đem qua, hắn vốn không ở lại lâu, đi liền. Diệp Lăng Phi cầm ô mai đợi sau khi Chu Hân Mính kiểm tra xong thì đưa ô mai cho Chu Hân Mính. Tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu rất hiếu kỳ cầm lấy một cục ô mai cắn một miếng, lập tức nhíu mày liên tục nói:
- Diệp đại ca, chua chết đi được, em thật không hiểu sao chị Hân Mính lại thích ăn những đồ chua như thế này!
- Đợi lúc em mang thai thì biết liền à!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu này thì Vu Tiêu Tiếu sát cái miệng nhỏ xinh yêu kiều của cô lại bên tai Diệp Lăng Phi nói nhỏ:
- Diệp đại ca, hay em cũng mang thai?
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong nghiêng mặt qua nhìn Vu Tiêu Tiếu thấp giọng nói:
- Tiểu nha đầu, em mang thai gì chứ, tuổi còn nhỏ không lo học, còn bày đặt học mang thai, em không thử nghĩ, nếu như em mà mang thai, bố em có thể liều mạng với anh!
- Có gì đâu chứ, lần trước em cũng nói với bố em là em đã mang thai, mà bố em cũng đâu có liều mạng với anh đâu!
Vu Tiêu Tiếu lẩm bẩm nói.
- Lần trước, lúc nào?
Diệp Lăng Phi kinh ngạc hỏi.
- Ý em là bố em biết quan hệ giữa anh và em?
- Làm gì có!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Lần trước lúc em đi tỉnh thành, chẳng phải chúng ta bị tên khốn Tưởng Nhạc Dương đó nhìn thấy sao, tên khốn đó đã mách lẻo với bố em, bố em lúc đó rất giận, em đã nói em mang thai rồi, sau đó bố em cũng chẳng làm gì được em cả!
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu, thật hết cách với tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu này. Vu Tiêu Tiếu cái gì cũng dám nói, ngay cả những lời như vậy mà cũng có thể nói ra được.
Sau khi Chu Hân Mính chụp phim xong, cần phải đợi hơn nửa tiếng đồng hồ nữa mới có thể lấy ảnh, lúc đợi lấy ảnh điện thoại của Diệp Lăng Phi lại reo lên. Diệp Lăng Phi rút điện thoại ra, không dám nghe máy trước mặt nhạc mẫu của mình nên đứng lên đi đến một góc xa nghe máy. Vu Tiêu Tiếu cũng hiếu kỳ đi theo thì nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Không phải đó chứ. Anh nói nè Hiểu Lộ, em đã đến thành phố Vọng Hải rồi, a, a, giờ anh đang ở bệnh viện, ừm, ừm, anh dẫn vợ đi kiểm tra, chẳng lẽ em không biết vợ anh đã mang thai rồi sao? Cái gì, em muốn qua à, anh thì được thôi, em qua đi, anh đang ở bệnh viện phụ sản thành phố!
Diệp Lăng Phi hiện rõ có chút bất đắc dĩ, sau khi hắn cúp máy thì quay lại. Vu Tiêu Tiếu nghe thấy những lời đó của Diệp Lăng Phi xông cô viện cớ đi toilet tách Diệp Lăng Phi ra cầm di động lén gọi cho Bạch Tình Đình. Vu Tiêu Tiếu lúc này hơi có chút gián điệp. Vu Tiêu Tiếu cũng rõ, Bạch Tình Đình để cho cô đi theo Diệp Lăng Phi mục đích cũng chỉ là vì giám sát Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu sẽ báo cáo từng nhất cử nhất động của Diệp Lăng Phi cho Bạch Tình Đình biết. Vu Tiêu Tiếu sau khi nói mọi chuyện cho Bạch Tình Đình biết, Bạch Tình Đình nhíu mày thầm nghĩ Hiểu Lộ mà Diệp Lăng Phi nói sẽ là ai?
Bạch Tình Đình nhất thời nghĩ không ra cô gái tên Hiểu Lộ đó là ai. Dù gì cô gái tên Hiểu Lộ đó cũng sẽ đến bệnh viện phụ sản thành phố. Bạch Tình Đình bảo Vu Tiêu Tiếu tiếp tục theo dõi, cần làm rõ người có tên Hiểu Lộ đó có quan hệ gì với Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lại quay trở vào ngồi bên Diệp Lăng Phi, giả bộ vừa đi vệ sinh xong. Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ gì nhiều, hắn không ngờ tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu này chính là một tiểu gián điệp mà Bạch Tình Đình cài bên cạnh hắn, chuyên để theo dõi hắn.
Phim của Chu Hân Mính đã được lấy ra. Chu Hân Mính lại vào tìm bác sĩ. Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu ngồi bên ngoài đợi, đúng vào lúc này Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đi về phía này, cô gái đó bước đi rất có khí phách. Diệp Lăng Phi cũng đã nhìn thấy, hắn đứng lên, đợi lúc cô gái xinh đẹp đó bước đến Diệp Lăng Phi nói:
- Hiểu Lộ, không ngờ em đến thành phố Vọng Hải sớm thế?
- Ừm, rất sớm, anh còn tưởng sau mười lăm mới đến, bởi vì qua người lăm anh đến Bắc Kinh!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh đến Bắc Kinh làm gì?
Bành Hiểu Lộ hỏi.
- Chẳng lẽ anh định đi đón em?
- Cái này “bảo mật”!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Sau này sẽ nói cho em biết!
- Được!
Bành Hiểu Lộ cũng không truy hỏi tiếp, ánh mắt cô lướt qua Vu Tiêu Tiếu rồi lại quan sát xung quanh, lập tức hỏi:
- Bạch Tình Đình đâu?
- Tình Đình?
Diệp Lăng Phi khẽ giật mình, lập tức nhớ ra Bành Hiểu Lộ tưởng vợ mà mình nói là Bạch Tình Đình. Hắn cười nói:
- Tình Đình đang ở tập đoàn quốc tế Thế Kỷ!
- Vậy chứ sao anh nói vợ anh mang thai rồi, anh đang ở đây dẫn vợ đi kiểm tra!
Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi làm cho hồ đồ, cô nhìn Diệp Lăng Phi hỏi.
- Chuyện gì thế này nữa đây?
- Ừm, ừm, cái này bảo anh phải giải thích với em thế nào đây!
Diệp Lăng Phi khẽ im lặng một lúc, rồi tập trung ánh mắt nhìn vào mặt Bành Hiểu Lộ nói:
- Người đang kiểm tra là người vợ khác của anh.