Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng bên Dã Thú cũng đã có tin, Diệp Lăng Phi vừa về khách sạn không lâu sau thì Dã Thú đã gọi điện cho Diệp Lăng Phi, trong điện thoại Dã Thú báo cho Diệp Lăng Phi hai tin tốt lành.

Một là người đàn ông đâm chết Tôn Cúc đã bị bắt rồi, tên tiểu tử đó không phải là người bản địa mà là người Hồng Kông, đằng sau đó còn có một tin giật gân hơn nữa, người này lại trực tiếp nghe theo lệnh của Dã Thú.

Tin thứ hai là thư ký Vương của Chu Hồng Sâm cũng đã điều tra ra được là hắn sống chung với một cô gái trẻ, hơn nữa còn điều tra ra được khoảng phí tiêu xài của thư ký Vương gần đây rất lớn.

- Dã Thú, hai người cậu và Dã Lang chịu khổ một chút, đem người đàn ông đó đến tỉnh thành, càng nhanh càng tốt!

Diệp Lăng Phi dặn dò.

- Còn về phía thư ký Vương thì tạm thời không có động đến, cậu đem chứng cứ đến đây trước cho anh, anh không muốn rút dây động rừng đâu, đã rõ chưa?

- Rõ rồi!

Dã Thú đáp.

Đến tối Diệp Lăng Phi lại nhận được điện thoại khiến hắn vui mừng, Bạch Tình Đình đang ở sân bay gọi cho Diệp Lăng Phi, bảo Diệp Lăng Phi đi đón cô. Lúc đầu Diệp Lăng Phi còn tưởng Bạch Tình Đình đùa với mình, Diệp Lăng Phi không thể nào ngờ được Bạch Tình Đình sẽ đến tỉnh thành, nhưng nghe khẩu khí của Bạch Tình Đình thì lại không giống như đang đùa giỡn tí nào.

- Bà xã,em đợi anh, anh lập tức đến sân bay đón em!

Diệp Lăng Phi vội vội vàng vàng nói.

Trước khi đi đón Bạch Tình Đình Diệp Lăng Phi lại chào Chu Hân Mính một tiếng, Chu Hân Mính cũng cảm thấy rốt đột ngột về việc Bạch Tình Đình đột ngột đến tỉnh thành.

Vừa mới lúc nãy nhận được tin trong lòng Diệp Lăng Phi đang tính nên nói việc này với Bạch Tình Đình như thế nào, nhưng lại không ngờ Bạch Tình Đình đến tỉnh thành nhanh như vậy.

Diệp Lăng Phi bảo Chu Hân Mính ở khách sạn đợi, hắn vội gọi xe đến sân bay đón Bạch Tình Đình. Đợi lúc Diệp Lăng Phi đến sân bay thì Bạch Tình Đình đã ở sân bay đợi cả nửa tiếng đồng hồ rồi, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình mặc chiếc quần dài màu trắng và chiếc áo khoát cũng màu trắng toát ở trên người.

Sau khi Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện cô chạy nhanh hai bước bổ nhào vào lòng Diệp Lăng Phi, hai tay ôm chặt vai Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, em rất nhớ anh!

Đã lâu Bạch Tình Đình không được gặp Diệp Lăng Phi rồi, mấy ngày trước là Bạch Tình Đình đi công tác, vốn nghĩ đi công tác về sẽ được gặp Diệp Lăng Phi, ai dè lại xảy ra chuyện vụ án này của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi đã chạy đến tỉnh thành rồi. Bạch Tình Đình vừa trở về thành phố Vọng Hải đã giải quyết mau chóng chuyện ở công ty xong xuôi rồi cô lại đáp máy bay đến tỉnh thành.

Bạch Tình Đình vừa bổ vào người Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi đã ngửi thấy mùi hương thơm nức lòng người. Tay phải Diệp Lăng Phi khẽ vỗ nhẹ bờ vai của Bạch Tình Đình, cười nói:

- Được rồi, mau về khách sạn, thời tiết buổi tối ở tỉnh thành không như ở thành phố Vọng Hải của chúng ta, chí ít cũng thấp hơn ở thành phố Vọng Hải bốn đến năm độ đó. Nếu như khiến cho bà xã bảo bối của anh bị cóng thì phải làm sao đây?

Bạch Tình Đình vẫn không buông hai tay ra, cô ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên, nhẹ nhàng nói:

- Ông xã, anh quên mất một chuyện rồi.

Lúc đầu Diệp Lăng Phi còn chưa phản ứng kịp, đợi khi hắn nhìn thấy chiếc môi xinh xinh của Bạch Tình Đình chu lên thật cao thì Diệp Lăng Phi mới hiểu được ý của Bạch Tình Đình. Hắn cúi đầu xuống hôn một cái thật mạnh lên môi của Bạch Tình Đình rồi mới nói:

- Đi, ra taxi trước đã. Hân Mính đang ở trong khách sạn đợi chúng ta đó, buổi tối chúng ta có cả đống thời gian tha hồ tán gẫu.

Diệp Lăng Phi đột nhiên nói nhỏ:

- Tối nay em phải ngủ cùng anh, một mình anh cảm thấy rất cô đơn!

- Ừm!

Bạch Tình Đình xấu hổi gật gật đầu.

Diệp Lăng Phi cầm lấy hành lý tùy thân Bạch Tình Đình mang theo, mở cửa xe taxi cho Bạch Tình Đình lên xe, sau đó hắn cũng lên xe nói với tài xế nơi cần đến. Diệp Lăng Phi đưa tay ra ôm Bạch Tình Đình vào lòng.

Bạch Tình Đình hạnh phúc tựa vào lòng Diệp Lăng Phi, cô nhìn khuôn mặt khiến cô ngày nhớ đêm mong, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình đang nhìn mình cười nói:

- Mới có mấy ngày không gặp mà đã thành thế này rồi, sau này chắc theo cùng anh mới được!

- Được thôi!

Bạch Tình Đình cười nói.

- Em sẽ cùng ông xã đi khắp nơi!

- Em mơ mộng hay thật, nếu như em đi khắp nơi với anh thì nhạc phụ anh còn không tìm anh tính sổ sao!

Diệp Lăng Phi cười nói.

Bạch Tình Đình cũng cười dựa vào lòng Diệp Lăng Phi, ánh mắt lướt qua mặt Diệp Lăng Phi âu yếm nói:

- Ông xã, hôm nay em rất mệt, buổi trưa sau khi xử lý việc ở công ty, buổi chiều em liền thu dọng đồ chạy đến đây!

- Bà xã, nếu như em quá mệt thì ngủ trước một lúc đi!

Diệp Lăng Phi nói nhỏ.

Bạch Tình Đình gật đầu nhắm mắt lại, dựa vào lòng Diệp Lăng Phi ngủ thiếp đi. Đợi đến lúc đến cửa khách sạn, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình xuống xe, Bạch Tình Đình vừa xuất hiện ở cửa khách sạn lập tức thu hút được ánh mắt của rất nhiều người dán vào, bộ đồ màu trắng toát của Bạch Tình Đình đã bắt mắt rồi, cộng với khuôn mặt tuyệt thế đó của Bạch Tình Đình, xuất hiện ở đám đông được mọi người nhìn vào đâu thua gì một minh tinh.

Điều càng quan trọng hơn là đa số các minh tinh hiện nay đều dựa vào hóa trang để tu bổ cho khuyết điểm trên mặt, nhưng Bạch Tình Đình lại không cần những thứ này, chỉ cần trang điểm nhẹ cũng đủ làm mê hoặc các chúng sinh rồi. Cái khí chất quý phái hơn người, diện mạo tuyệt thế, ăn nói cử chỉ nho nhã, thậm chí chỉ nở nụ cười mỉm cũng đã toát ra phong cách say đắm lòng người.

Sao mà Diệp Lăng Phi không cảm thấy được ánh mắt đang tập trung vào người Bạch Tình Đình, thậm chí Diệp Lăng Phi còn cảm thấy bản thân mình cũng đã bị ánh mắt chua chát nóng rực đang chằm chằm vào hắn. Đương nhiên ánh mắt của những người này nhìn mình chằm chằm tuyệt đối không phải là bị mình thu hút, hắn trước giờ không cho rằng hắn là người đàn ông có sức hấp dẫn, thậm chí nhìn bề ngoài còn rất chi là bình thường, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa, hắn giống như loại đàn ông đi trên đường hay vung tay vớ mẻ lớn, nhưng điều duy nhất không giống chính là nội tại, bất kỳ người nào khi tiếp xúc qua với Diệp Lăng Phi đều nhận xét rằng trên người Diệp Lăng Phi có một loại khí chất rất khác người.



- Bà xã đại nhân, đi mau một chút, nếu còn đi chậm nữa thì anh cảm thấy mình bị mấy ánh mắt đố kỵ đó đốt cháy rồi!

Diệp Lăng Phi ôm lấy cái eo thon của Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói:

- Xem mấy người đàn ông kia chưa kìa, đều là đang đố kỵ anh có một bà xã tốt như vậy!

Mặt Bạch Tình Đình nở nụ cười phơi phới hạnh phúc, trong con mắt Bạch Tình Đình chỉ có một người đàn ông duy nhất là Diệp Lăng Phi, cô vốn chẳng hề để ý đến những người đàn ông khác. Bạch Tình Đình cố ý chu môi làm động tác hôn Diệp Lăng Phi một cái, động tác này quá quyến rũ rồi, có mấy thanh niên không kiềm chế nỗi cảm giác bên dưới của họ đã có chút cứng lên rồi.

Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình đi đến trước phòng mình, hắn cầm thẻ phòng vừa mở cửa phòng vừa nói:

- Bà xã, đối diện phòng anh là phòng Hân Mính, bên trái là phòng của mẹ Hân Mính, em có cần đi gặp Hân Mính không?

- Cái này…

Bạch Tình Đình khẽ có chút do dự, cô dịu dàng nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi âu yếm nói:

- Em muốn đợi lát nữa hãy đi gặp bọn họ, em vội vội vàng vàng đến đây, cảm thấy rất mệt, muốn tắm nước ấm trước!

- Ừm, vậy cũng được!

Diệp Lăng Phi mở cửa phòng bảo Bạch Tình Đình đi vào trong phòng, Bạch Tình Đình vừa bước vào trong phòng liền cởi áo khoát ngoài lộ ra một chiếc áo sơ mi nhỏ ngắn tay mặc bên trong, cô treo áo trên kệ áo quần, vừa quay người lại đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng sau lưng cô rồi. Bạch Tình Đình hai tay ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, ánh mắt dạt dào yêu thương, âu yếm nói:

- Ông xã, em rất nhớ anh, trước giờ em chưa từng có cảm giác như thế này, hôm nay em thực sự không thể nào chịu đựng được cái cảm giác xa anh như thế, đến lúc này em đã quyết định đi gặp anh!

- Bà xã, anh cũng nhớ em!

Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, bồng Bạch Tình Đình lên, hai chân Bạch Tình Đình như con rắn quấn lấy eo Diệp Lăng Phi, môi cô không kịp đợi đã chạm vào môi của Diệp Lăng Phi, cô cứ được Diệp Lăng Phi ôm như vậy, cùng Diệp Lăng Phi hôn say đắm.

Nụ hôn nồng cháy này bao hàm rất nhiều tình cảm, Bạch Tình Đình chủ động dâng nụ hôn không chỉ là một cái thơm thôi mà còn có cả trái tim của cô, cô đang nói cho Diệp Lăng Phi biết mình đã thuộc về Diệp Lăng Phi rồi, cô không thể nào xa Diệp Lăng Phi nữa, cô và Diệp Lăng Phi đã dung hòa thành một, một khi Diệp Lăng Phi xa cô Bạch Tình Đình luôn cảm giác giống như mất đi linh hồn vậy.

__________________

Hai người say đắm hôn nhau trong phòng, nụ hôn nồng cháy này bảo trì đến ba phút, sau đó môi hai người tách rời nhau. Bạch Tình Đình mang theo ánh mắt yêu thương vô hạn nhìn Diệp Lăng Phi cười hạnh phúc nói:

- Ông xã, em muốn đi tắm!

- Cần tắm cùng không?

Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:

- Có một số chỗ tự em tắm sẽ không được tiện, chi bằng anh giúp em!

Bạch Tình Đình cắn đôi môi nhỏ mỏng của mình, khẽ gật đầu. Diệp Lăng Phi đang lắng nghe Bạch Tình Đình đi vào trong phòng tắm, thời gian không lâu thì trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy tí tách cùng với tiếng rên khe khẽ của Bạch Tình Đình.

…………………………………………..

Sau khi mẹ của Chu Hân Mính biết được Bạch Tình Đình đã đến, cũng đã vào phòng Chu Hân Mính. Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình là bạn thân, đương nhiên quan hệ giữa Bạch Tình Đình và mẹ của Chu Hân Mính cũng không tồi. Lúc mẹ Chu Hân Mính đến phòng của Chu Hân Mính thì thấy Bạch Tình Đình đang kéo tay Chu Hân Mính nói chuyện phiếm rất vui vẻ, trên mặt Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều cười phơi phới, còn Diệp Lăng Phi lại rồi trên ghế bên cửa sổ, tay kẹp điếu thuốc đang nhìn Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nói chuyện.

Mẹ của Chu Hân Mính vừa nhìn thấy cảnh này thì trong lòng chợt dâng lên cảm giác không vui khó tả. Ánh mắt bà dừng lại chỗ con gái mình, bà rất muốn biết là con gái mình vui thật lòng hay là giả bộ vui mừng mà thôi.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy mẹ của Chu Hân Mính đến hắn vội vàng dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn. Người này có thể nói là nhạc mẫu thực tế của mình, không thể tùy tiện gây chuyện được.

Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cũng đã nhìn thấy, hai người ngưng lại, Bạch Tình Đình vội đứng lên nói:

- Bác gái, cháu vừa mới đến còn chưa kịp đến chào bác!

- Tình Đình, cháu mau ngồi đi!

Mẹ Chu Hân Mính nói.

- Bác cũng là nghe Chu Hân Mính nói cháu sẽ đến nên muốn qua gặp cháu, sao rồi, trên đường đi vẫn xem là thuận lợi chứ?

- Bác gái, cháu đi đường rất thuận lợi, chỉ là vừa xuống sân bay cháu cũng chẳng biết đến đây thế nào cả, bác cũng biết đấy, cháu không có quen thuốc ở tỉnh thành này cho nên cháu chỉ có nước đứng đợi ở sân bay chứ không dám tự đi đến đây!

Bạch Tình Đình nói đến đây hạnh phúc nhìn Diệp Lăng Phi một cái, rồi quay qua nói với mẹ của Chu Hân Mính:

- Cũng may là chồng con đã đến đón con!

- Đúng thế, con gái thì nên chú ý bên ngoài hơn!

Mẹ của Chu Hân Mính kéo Bạch Tình Đình đến bên giường ngồi khẽ thở dài nói:

- Tình Đình, giờ con đã kết hôn rồi, Hân Mính nhà bác nếu như có thể tìm được một người chồng tốt như cháu thì bác yên tâm biết mấy!

Câu nói này không những khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy có chút ngượng ngịu mà ngay cả Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi trong nhất thời cũng có chút trở tay không kịp. Diệp Lăng Phi càng căng thẳng hơn nhìn Bạch Tình Đình, hắn không biết Bạch Tình Đình sẽ trả lời thế nào. Dù gì Bạch Tình Đình cũng là tổng giám đốc tập đoàn, cái tình cảnh này gặp cũng chẳng ít, Bạch Tình Đình khẽ mỉm cười nói:

- Xem bác nói kìa, bác gái, bác cứ yên tâm, cháu là bạn thân của Hân Mính, cháu hứa với bác cháu nhất định sẽ giúp Hân Mính tìm được người chồng mà cô ấy thích. À, bác gái, bác trai thế nào rồi, hai ngày nay con đi công tác bên ngoài nên không thể về kịp, lần này cháu cũng là vội vội vàng vàng chạy đến muốn biết tình hình của bác trai thế nào rồi, cháu xem thử có thể giúp được gì không.

Câu nói này rất có sức ảnh hưởng, cô đã chuyển vấn đề ngượng ngịu lúc nãy sang chuyện của Chu Hồng Sâm. Lần này Bạch Tình Đình đến tỉnh thành chủ yếu vẫn là quá nhớ Diệp Lăng Phi nên mới chạy đến, nhưng cô lại khiến cho mẹ của Chu Hân Mính cảm thấy Bạch Tình Đình là vì chuyện này mà chạy đến đây.

Quả nhiên mẹ của Chu Hân Mính vừa nghe Bạch Tình Đình nói vậy thì lập tức nắm chặt lấy cánh tay của Bạch Tình Đình, cảm động đến chảy cả nước mắt.

- Tình Đình, bác rất cảm ơn cháu, thật đó, từ sau khi Hồng Sâm xảy ra chuyện bác không nhận được cuộc gọi nào, đừng nói đồng nghiệp của Hồng Sâm mà ngay cả họ hàng thân thích bạn bè của tụi bác cũng không có gọi điện đến, hình như là sợ tụi bác bám lấy không tránh ra được vậy, thật là thấy người sang bắt quàng làm họ, nhớ lại lúc đầu khi Hồng Sâm vẫn chưa xảy ra chuyện thì điện thoại nhà bác hầu như không bị ngắt quãng lúc nào cả, bạn bè thân thích cũng thường xuyên đến nhà chơi, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả điện thoại cũng chẳng gọi!



Mẹ Chu Hân Mính nói đến đây cũng thôi không nói nữa. Bạch Tình Đình vội an ủi nói:

- Bác gái, bác đừng quá đau lòng, cháu tin bác trai nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!

Bạch Tình Đình nói đến đây thì quay qua nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, chẳng phải anh có rất nhiều mối quan hệ đó sao, nghĩ cách mau chóng đưa bác trai ra đi!

Bạch Tình Đình đây chỉ là trước mặt mẹ Chu Hân Mính cố ý nói với Diệp Lăng Phi như vậy, Diệp Lăng Phi sớm đã hiểu được ý của Bạch Tình Đình, nói tiến triển gần đây của sự việc nói với Bạch Tình Đình, trong lòng Bạch Tình Đình cũng rõ được chuyện lần này của Chu Hồng Sâm không dễ giải quyết, nhưng trước mặt mẹ Chu Hân Mính Diệp Lăng Phi cũng chỉ có thể nói vậy thôi.

Diệp Lăng Phi không nói gì, mẹ Chu Hân Mính vội vàng nói thay Diệp Lăng Phi. Bà nói:

- Tình Đình, Diệp tiên sinh đã giúp không ít rồi, bác và Hân Mính có thể ra khỏi đều may mắn nhờ vào Diệp tiên sinh hết đấy, nếu không hai mẹ con bác còn không biết đến lúc nào mới có thể ra được, thậm chí còn chuyện bên Hồng Sâm cũng đã giúp không ít, bác không biết nên cảm ơn Diệp tiên sinh thế nào cả!

- Bác gái không cần nói cảm ơn đâu, đây là chuyện mà chồng cháu nên làm!

Bạch Tình Đình an ủi.

- Bác gái, bây giờ bác đừng có nghĩ nhiều nữa, cháu tin bác trai sẽ nhanh chóng được ra thôi!

- Lúc này chỉ còn biết thế!

Mẹ Chu Hân Mính lau nước mắt nói:

- Được rồi, Tình Đình, cháu nói chuyện với Hân Mính đi, bác về phòng trước đây!

- Vâng, bác gái, bác cũng ngủ sớm đi, đừng có nghĩ quá nhiều!

Sau khi Bạch Tình Đình đưa mẹ Chu Hân Mính về phòng cô đóng cửa phòng lại rồi quay trở lại, nhìn Chu Hân Mính cười khì khì:

- Hân Mính, nghe những lời lúc nãy mẹ cậu đã nói chưa, Hân Mính, có phải cậu định tìm một ông chồng tốt không vậy?

Câu hỏi này của Bạch Tình Đình đã khiến cho Chu Hân Mính đỏ rầng cả mặt, Chu Hân Mính thấp giọng nói:

- Tình Đình, cậu biết chuyện thế nào rồi mà, còn cười nhạo mình nữa!

Bạch Tình Đình nhìn thấy Chu Hân Mính đỏ mặt vội kéo tay Chu Hân Mính cười nói:

- Mình chỉ là đùa thôi, đương nhiên là mình biết chuyện thế nào rồi mà, có điều bên mình thì dễ chứ còn nếu bố mẹ cậu biết được thì mình thấy cậu gặp phiền phức rồi đó.

- Cái này...

Chu Hân Mính lặng người, có chút không biết làm thế nào đành nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đứng lên nói:

- Việc này tạm thời không nhắc đến, chúng ta hãy nói chuyện của thị trưởng Chu đi, có thể ba bốn giờ sáng sớm ngày mai Dã thú và Dã Lang sẽ dẫn theo tên sát thủ đó đến tỉnh thành. Người này chính là người đã giết Tôn Cúc, đây không phải là mấu chốt, mấu chốt ở chỗ thông qua người này có thể chứng minh Dương Tử có liên quan đến cái chết của Tôn Cúc.

- Cho dù có dẫn người đó đến tỉnh thành thì chúng ta nên làm thế nào, em không phải là đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở đây, em không có quyền lực thẩm vấn người này.

Chu Hân Mính nói.

- Hay em tìm bạn học thời sinh viên của em, cậu ấy ở Bắc Kinh, xem thử cậu ấy có quen cảnh sát hình sự nào ở tỉnh thành không.

Chu Hân Mính vẫn chưa nói xong thì Diệp Lăng Phi đã ngắt lời của Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Hân Mính, nếu như dây dưa như thế thì dưa chuột lạnh hết cả rồi, đợi người đó đến tỉnh thành anh sẽ trực tiếp đi tìm bí thư Trương, bảo bí thư Trương phái người thẩm vấn người này. Dã thú và Dã Lang đã thẩm vấn qua một lần trước rồi, anh tin sau khi hai người này đến tất cả sẽ rõ thôi. Hơn nữa trong tay hai người Dã thú và Dã Lang còn nắm được chứng cứ mật có thể chứng minh thị trưởng Chu có khả năng bị ám hại, cái này rất quan trọng, anh cần bằng chứng này để chứng minh thị trưởng Chu là bị ám hại, nếu như vậy chí ít cũng có thể đưa thị trưởng Chu ra trước, còn như chuyện còn lại sau này thì chỉ có thể đợi sau này mới nói được, chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.

Bạch Tình Đình không hiểu lắm mấy chuyện như thế này, cô chỉ nghe theo lời Diệp Lăng Phi nói. Theo như Bạch Tình Đình thấy được thì những gì Diệp Lăng Phi nói là cách tốt nhất. Bây giờ Bạch Tình Đình sùng bái Diệp Lăng Phi đến mức mù quáng, cho dù có người báo cho Bạch Tình Đình biết những lời này của Diệp Lăng Phi là giả dối thì Bạch Tình Đình cũng sẽ không tin.

Chu Hân Mính sau khi nghe xong những lời của Diệp Lăng Phi cô chỉ có thể gật gật đầu, lúc này cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của Diệp Lăng Phi.

- Diệp Lăng Phi, ngày mai mấy giờ bọn Dã thú đến?

Chu Hân Mính hỏi.

- Ba bốn giờ sáng sớm ngày mai, cụ thể thì anh cũng không rõ, Dã thú đến tỉnh thành sẽ gọi điện cho anh!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nếu đã vậy thì chúng ta nên ngủ sớm chút, ngày mai em cũng muốn đi xem thử!


Chu Hân Mính nói.


- Em cũng không thể mãi ngồi đợi như vậy được, nếu không em sẽ rất sốt ruột!


- Vậy cũng được!


Diệp Lăng Phi nói.


- Nếu như vậy thì chúng ta nên ngủ sớm chút đi!


Diệp Lăng Phi nói đến đây đột nhiên hỏi:


- Hân Mính, em có muốn ngủ cùng với tụi anh không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK