- Khả Nhạc, chuyện này nguy hiểm lắm, chẳng có cái nào gọi là luôn lãi không lỗ đâu. Tiền thì anh có nhưng nếu anh cho em vay, nhỡ em bị lỗ thì làm thế nào đây?
Trịnh Khả Nhạc nghe thấy thế, lập tức rời khỏi người Diệp Lăng Phi, nói:
- Nếu em bị lỗ, em sẽ dùng chính em trả lại cho anh, thế nào, em đây tươi roi rói thế này, chẳng lẽ lại không đáng hai mươi vạn sao?
Diệp Lăng Phi nhìn qua Trịnh Khả Nhạc rồi chẹp chẹp miệng nói:
- Ừm, nói như thế có nghĩa là em thua thì phải dùng chính em trả lại cho anh. Như thế thì anh có thể làm bất cứ chuyện gì đúng không?
Diệp Lăng Phi nói câu này kèm theo một ám thị cho Trịnh Khả Nhạc, hắn cố ý dùng ánh mắt háo sắc của mình nhìn Trịnh Khả Nhạc, cười đầy ẩn ý nói:
- Em nghĩ kỹ chưa đó, ở đời này không có liều thuốc nào gọi là hối hận đâu đó.
Trịnh Khả Nhạc bình thản như không hề có ý rút lui trước ánh mắt của Diệp Lăng Phi, ngực cô ưỡn thẳng, đầy tự tin nói:
- Anh yên tâm đi, em quyết không thua đâu. Nếu thực sự em thua tới mức thê thảm như thế thì em còn mặt mũi nào mà về nhà gặp bố mẹ em nữa chứ, chẳng bằng lấy em bù cho anh, chỉ cần anh không để em làm chuyện khác là được rồi, cũng chỉ là để em theo anh thôi mà, có gì đâu chứ. Có cô gái nào không phải đi bước này, hơn nữa, em biết Diệp đại ca cũng là người tốt.
- Anh ngất đây!
Diệp Lăng Phi cứng họng rồi, hắn chỉ đành lắc đầu nói:
- Anh thực sự không hiểu được tụi nha đầu bọn em đang nghĩ cái gì nữa. Thôi vậy, em đưa số tài khoản của em đây cho anh, lát nữa anh sẽ chuyển hai mươi vạn cho em.
- Thật ạ?
Trịnh Khả Nhạc không tin Diệp Lăng Phi lại có thể lấy ra hai mươi vạn một cách bình thản như thế, cô nghi ngờ hỏi.
- Anh nói đùa với em làm gì chứ.
Diệp Lăng Phi nói:
- Hy vọng em kiếm được tiền, anh không muốn em thua hết toàn bộ số tiền này đâu. Để đến cuối cùng anh lại phải ôm một người sống.
- Người như em thì sao chứ, anh không biết có bao nhiêu kẻ muốn theo đuôi em sao. Những tên đó còn chưa có cửa vào đâu đó. Diệp đại ca, anh vui vẻ chịu thua đi.
Trịnh Khả Nhạc đứng dậy, bồng nhiên lại cảm thấy có gì đó không ổn, cô quay người lại, hỏi:
- Diệp đại ca, anh không cần em phải viết giấy nợ sao. Anh thực sự tin tưởng em vậy sao?
- Em chạy sao được chứ. Anh cần em viết giấy nợ để làm gì.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Em cứ nghĩ làm thế nào để kiếm tiền đi thì tốt hơn đó. Anh đã nói rồi. Đừng để tới lúc thua sạch lại tới trước mặt anh khóc lóc than thở.
- Em biết Diệp đại ca là người tốt nhất mà!
Trịnh Khả Nhạc vui cười hớn hở, trong lúc kích động, cô vươn người thơm lên má Diệp Lăng Phi một cái, sau đó vội vàng chạy ra khỏi văn phòng của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi giơ tay lau lau chỗ vừa bị Trịnh Khả Nhạc thơm, miệng nói:
- Tiểu nha đầu này!
Hắn bước tới trước bàn làm việc, vừa ngồi xuống ghế, Trịnh Khả Nhạc lại đẩy cửa vào, nói:
- Ai da. Diệp đại ca, em quên không viết cho anh số tài khoản!
Vừa nói Trịnh Khả Nhạc vừa bước tới trước mặt Diệp Lăng Phi, cầm bút lên, viết lại số tài khoản ngân hàng của mình. Sau khi viết xong, Trịnh Khả Nhạc liền quay người, chạy ra ngoài. Trịnh Khả Nhạc vừa đi khỏi thì Từ Oánh bước vào.
Thực ra bây giờ công việc của bộ phận chẳng có mấy nhưng Từ Oánh vẫn giống như trước kia, báo cáo công việc lại với Diệp Lăng Phi. Đợi Từ Oánh nói xong, Diệp Lăng Phi hỏi:
- Từ Oánh, Trịnh Khả Nhạc dạo này sao thế. Sao đột nhiên lại muốn chơi cổ phiếu. Em có thời gian thì trông chừng cô ấy nhé. Cổ phiếu không phải là thứ muốn chơi là chơi được đâu. Chơi không được thì rất dễ thua lỗ tới mức sạt nghiệp đó.
Từ Oánh gật đầu nói:
- Giám đốc Diệp, em biết rồi.
- À, đúng rồi. Tổng giám đốc Trương hôm nay có tới không?
Từ Oánh lắc đầu nói:
- Điều này thì em không rõ lắm.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh coi em là người vạn năng rồi. Thôi, em ra làm việc đi.
Sau khi Từ Oánh rời đi, Diệp Lăng Phi liền cầm điện thoại lên. Dựa theo số tài khoản mà Trịnh Khả Nhạc để lại, hắn chuyển hai mươi vạn vào tài khoản của Trịnh Khả Nhạc. Sau khi chuyển xong, hắn lại gọi điện cho Trịnh Khả Nhạc báo tiền đã chuyển tới, để cô ấy kiểm tra xem thế nào.
- Thật sự em thật không dám tin đó. Diệp đại ca, hiệu quả làm việc của anh nhanh thật đó.
- Được rồi, tiểu nha đầu đừng bốc anh lên nữa. À, đúng rồi, Tổng giám đốc Trương đã tới chưa?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tổng giám đốc Trương giờ vẫn chưa tới, chỉ có ba người nước ngoài kia tới tập đoàn thôi.
Trịnh Khả Nhạc nói:
- Ba người nước ngoài đó làm việc chăm chỉ thật đó, họ tới làm việc còn chuẩn giờ hơn cả em. Vừa tới cái là đi làm việc ngay, em thật sự bái phục bọn họ, nghe nói buổi chiều bọn họ còn xuống xưởng nữa đó, Diệp đại ca, anh nói xem ba người đó định làm gì chứ, chẳng lẽ chỉ dựa vào ba người nước ngoài đó là có thể thay đổi cả tập đoàn của mình sao?
- Điều đó thì anh không biết.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Em đừng có ngồi đó mà đoán mò nữa, chi bằng em dùng thời gian đoán mò của em để xử lý công việc đi.
Trịnh Khả Nhạc cười hì hì nói:
- Thế em cúp máy đây, nếu anh muốn nghe thấy tiếng em thì hoan nghênh anh tới làm phiền.
Diệp Lăng Phi cười cười rồi cũng cúp điện thoại xuống.
Diệp Lăng Phi xử lý xong việc của Trịnh Khả Nhạc, hắn liền gọi điện thoại cho Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi đã liên hệ xong việc để Trương Khiếu Thiên ra nước ngoài, chỉ cần bệnh tình của Trương Khiếu Thiên ổn định lại một chút là có thể chuyển sang bệnh viện ở bên Mỹ để điều trị, ở đó sẽ có y tá riêng chăm sóc cho Trương Khiếu Thiên.
Tiếng của Trương Lộ Tuyết nghe có vẻ rất yếu. Cô kể cho Diệp Lăng Phi nghe chuyện của mình trong bệnh viện. Cả tối qua cô không ngủ tẹo nào, chỉ ngồi trông bố của mình, nên hôm nay cô mới không đi làm. Nếu tập đoàn có chuyện gì thì Trần Ngọc Đình có toàn quyền xử lý.
Diệp Lăng Phi hỏi ý kiến của Trương Lộ Tuyết, xem khi nào thích họp để bố cô ra nước ngoài điều trị. Trương Lộ Tuyết nghĩ một lát, nói:
- Càng nhanh càng tốt, tôi nghĩ cuối tuần này sắp xếp để bố ra nước ngoài điều trị, lúc đó, tình hình của bố tôi có lẽ đã ổn định rồi.
- Được thôi, quyết định như thế nhé.
Diệp Lăng Phi nói.
Trương Lộ Tuyết trầm tĩnh một lát, sau mới nói:
- Cảm ơn anh!
Nói xong, Trương Lộ Tuyết liền cúp luôn điện thoại. Diệp Lăng Phi cười, nghĩ: “Tiểu nha đầu này vẫn còn khách sáo với mình, mình làm nhưng chuyện này chỉ là muốn bù đắp cho cô ấy mà thôi.”
Lúc gần trưa, Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Chu Hồng Sâm. Chuyện Chu Hồng Sâm gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi không nằm ngoài dự đoán của hắn, theo Diệp Lăng Phi, Chu Hồng Sâm nhất định đã biết được quan hệ giữa hắn và Bắc Kinh thông qua Chu Hân Minh, là một thị trưởng thành phố, Chu Hồng Sâm sẽ muốn tạo dựng mối quan hệ với hắn.
- Tiểu Diệp, cậu có bận không?
Chu Hồng Sâm nói.
- Bình thường thôi ạ.
Diệp Lăng Phi tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm chuột, vào mạng xem tin tức.
- Tiểu Diệp, vừa nãy ta có gọi điện cho Hân Minh, Hân Minh đều đã kể cho ta nghe chuyện tối qua. Trong ủy ban có một số người có ý kiến không giống nhau, chủ yếu vì mấy tên bị đánh trong đỏ có đứa là con của mấy ông lãnh đạo trong ủy ban chính phủ, ta thấy đây chỉ là chuyện đánh nhau lặt vặt, không kết thành tội được, thế nên, chuyện này ta đã nói qua với bên cục cảnh sát rồi, chuyện chỉ dừng ở đó thôi. Nhưng tiểu Diệp, cậu nên nói với mấy người bạn của cậu, cố gắng đừng có đánh nhau, không thì khó giải quyết lắm.
Diệp Lăng Phi bình thản nghe nhưng lời phân trần của Chu Hồng Sâm, trong lòng hắn thì tỏ như gương. Những tên bị Dã Thú và Dã Lang đánh đều là các công tử con quan, thế nên hôm nay nhất định mấy ông bố của tụi chúng đều tới tìm Chu Hồng Sâm nhờ ra mặt giúp đờ, tìm cho ra hung thủ đánh người.
Ai cũng biết Chu Hân Minh đưa Diệp Lăng Phi *** từ cục cảnh sát ra, vì vậy, mấy ông bố của tụi công tử kia liền tới tìm Chu Hồng Sâm cáo khổ, Chu Hồng Sâm biết quan hệ giữa hắn và Bắc Kinh, nên sau khi giải quyết xong, liền gọi điện cho hắn, tạo mối quan hệ với hắn.
Thực ra, Diệp Lăng Phi lần này đã đoán sai rồi. Những ông bố của mấy tên công tử kia không hề tới tìm Chu Hồng Sâm mà họ tới tìm bí thư tỉnh ủy thành phổ Từ Hàn Vĩ. Còn Từ Hàn Vĩ lại ở trong cuộc họp ủy ban thường trực bày tỏ thái độ nên trừng trị nghiêm khắc nhưng tên đã đánh người. Xong Chu Hồng Sâm lại kiên quyết bày tỏ thái độ cho rằng đó chỉ là một chuyện đánh nhau thông thường. Tác phong rất khác so vói ngày thường trong cuộc họp ủy ban thường trực hắn rắt nghiêm khắc cảnh báo các vị quan viên trong chính phủ nên trông coi, dạy dỗ con em mình cho tốt, đừng để bọn chúng ra ngoài gây chuyện. Chu Hồng Sâm cuối cùng còn đập bàn, nghiêm khắc nói:
- Chỉ cần Chu Hồng Sâm tôi đây còn là Thị trưởng thành phố, tôi sẽ không cho phép trong thành phố Vọng Hải xuất hiện cái gọi là công tử con quan, bất kể ai nếu phạm tội thì cũng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Thái độ của Chu Hồng Sâm đã khiến nhưng quan viên muốn trừng phạt hung thủ đánh người phải ngậm miệng, bọn họ đều biết con trai mình ở bên ngoài đã làm gì, nếu muốn truy cứu tới cùng thì chính con trai của họ sẽ phải vào tù. Từ Hàn Vĩ vì chuyện của nhà máy sợi lần trước đã bị thất thế, may mà Chu Hồng Sâm thả cho Từ Hàn Vĩ một con đường sống, không truy cứu tới cùng, nếu không chuyện đó mà mờ rộng điều tra, nhất định sẽ điều tra ra Từ Hàn Vĩ. Lần này Từ Hàn Vĩ cũng nhường một bước. Theo Từ Hàn Vĩ, thái độ của Chu Hồng Sâm hôm nay hơi khác thường, Từ Hàn Vĩ biết ngay còn có nội tình gì đó. Tạm thời hắn không muốn xảy ra xung đột với Chu Hồng Sâm, dù sao thì hôm nay Chu Hồng Sâm cũng đã đắc tội với không ít người, hắn chỉ cần tìm cơ hội lật đổ Chu Hồng Sâm là được.
Do đó, chuyện này mới chấm dứt như thế. Chu Hồng Sâm sau khi tan họp liền lập tức gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, kẻ mù cũng có thể nhận thấy. Chu Hồng Sâm muốn kéo gần mối quan hệ với Diệp Lăng Phi.
- Tiểu Diệp, lúc nào có thời gian chúng ta đi ăn bữa cơm chứ.
Chu Hồng Sâm nói:
- À, còn cả Hân Minh nữa, ngày nào cũng ở nhà cậu, chẳng thèm về nhà ăn lấy một bữa cơm. Tiểu Diệp, thế này đi, tối nay mời cậu và Tình Đình tới nhà ta ăn cơm, tiện để Chu Hân Minh về qua nhà chút. Ta cũng hết cách rồi, Hân Minh không về nhà, bà xã nhà ta rất nhớ ** cô con gái diệu của mình.
Diệp Lăng Phi trong lòng cười thầm, tên Chu Hồng Sâm này rõ ràng muốn tạo mối quan hệ với mình lại còn vòng vo một đống lí do quá ư là chính đáng. Nhưng thực sự lần này Chu Hồng Sâm đã giúp hắn. Diệp Lăng Phi cũng không thể làm lơ không thèm quan tâm được, hắn nhận lời nói:
- Dạ vâng, thị trưởng Chu, để cháu gọi cho Tình Đình hỏi xem cô ấy có thời gian không.
- Ừ, nhớ thông báo cho ta nhé, để ta bảo người nhà chuẩn bị.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, bỗng cười phá lên, hắn đang nghĩ, nếu Chu Hồng Sâm mà biết mối quan hệ giữa hắn và Chu Hân Minh thì sẽ sướng điên lên hay là tức điên lên.