Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng hôn xuống chiếc cổ trắng ngần của Trương Vân rồi từ từ thấp xuống chạm vào bộ ngực đầy đặn của nàng, mang theo ba phần hứng khởi, bẩy phần khiêu khích, hắn dùng miệng ngậm chặt lấy bộ ngực căng phồng của nàng.
Trong miệng Trương Vân không ngớt rên rỉ, thanh âm càng lúc càng lớn, hai cánh tay trắng như tuyết luồn ra phía sau lưng Diệp Lăng Phi, nàng sờ mó, vuốt ve những chỗ mà nàng có thể chạm tới được.
Nàng rên rỉ, uốn éo, cái quần che đi “tam giác vàng” đã tuột ra. Thân thể đầy mê hoặc của một cô gái trưởng thành đang phơi bày trước mắt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm thấy dục hỏa sôi trào, phần hạ bộ bắt đầu cương cứng dữ dội. Hai tay nắm, bóp bộ ngực đầy đặn còn đôi môi thì bắt đầu luồn lách xuống phía dưới.
Do Diệp Lăng Phi hôn vào ** nên Trương Vân uốn éo dữ dội. Đã kiềm chế dục vọng bấy lâu, Trương Vân không thể chờ được nữa, hai tay luồn xuống dưới quần Diệp Lăng Phi.
Bỗng nhiên, Diệp Lăng Phi đứng thẳng dậy. Hai tay ôm người Trương Vân lên, bước nhanh vào phòng ngủ.
Rất nhanh sau đó, bên trong phòng ngủ lại vang lên tiếng rên rỉ kêu la của Trương Vân, kèm theo đó là tiếng thở hổn hển không ngớt của Diệp Lăng Phi.
Lúc Diệp Lăng Phi mở mắt ra, cảm giác đầu hơi đau. Đêm qua uống rượu Vodka quả là rất nặng, đến bây giờ đầu vẫn còn đau. Diệp Lăng Phi với tay mở đèn bàn, ánh sáng dịu dàng hắt ra. Trương Vân nằm nghiêng người ở bên cạnh hắn, hai chân tách ra, trên mông lộ ra một vệt đen. Trương Vân đang ngủ rất ngon, trên mặt lộ vẻ tươi cười hạnh phúc.
Diệp Lăng Phi không quấy nhiễu nàng, lặng lẽ bước xuống giường, nhìn khắp cơ thể mình rồi đi ra phòng khách, rót một chén nước rồi uống một hơi cạn sạch. Cảm giác lúc này đã khá hơn một chút. Hắn quay trở lại phòng ngủ, Trương Vân đã tỉnh dậy, nàng nằm ngửa người, duỗi thẳng hai tay hai chân ra, không hề có ý che giấu ** trước mặt Diệp Lăng Phi.
Khiến cho phần hạ bộ Diệp Lăng Phi lại bắt đầu sôi trào. Hắn liền leo lên giường, hai tay nâng mông của Trương Vân lên.
Lại một cuốc nữa qua đi, hai người đều thở hổn hển. Diệp Lăng Phi nằm trên giường, châm một điếu thuốc, vươn cánh tay phải ra ôm Trương Vân vào ngực mình.
- Trương Vân, cô phải biết rằng tôi không phải là một người đàn ông tốt giống như cô nghĩ đâu.
Tay phải Diệp Lăng Phi vuốt ve người Trương Vân, nói:
- Cô thích tôi thì đúng là một sai lầm.
Trương Vân nép chặt mặt mình vào ngực Diệp Lăng Phi, mang theo vẻ hạnh phúc tươi cười nói:
- Diệp tiên sinh không nên nói như vây, chỉ cần được như thế này thôi thì tôi đã thỏa mãn lắm rồi. Tôi biết tôi không xứng với anh, càng không nên mơ mộng ảo tưởng với anh như vậy, nhưng thực sự tôi không thể kiềm chế được. Đã làm qua thế là tôi thỏa mãn lắm rồi.
Nói xong, Trương Vân ngượng ngùng mỉm cười.
- Tôi thật không bao giờ dám nghĩ tới lại có một đêm như đêm qua, cảm giác này rất khá.
Diệp Lăng Phi cười cười, đưa mắt nhìn Trương Vân hỏi:
- Sau này cô đã có dự định gì chưa, hay là ở lại đây với tôi?
- Tôi muốn trở về, dù sao ở chốn thành thị này, tôi cũng không quen thuộc. Ngoại trừ làm bảo mẫu ra thì tôi không biết làm gì nữa, nhưng tôi không muốn bỏ ngài mà đi.
- Thật ra, cô không phải chỉ có thể làm bảo mẫu mà còn có thể làm những việc khác kia mà.
- Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi có thể cho cô tiền, cô có thể mở một cửa hàng nhỏ, chẳng hạn như thuê một cửa hàng mặt tiền rồi bán cái gì đó.
- Tôi không muốn nhận tiền của ngài, như vậy tôi sẽ cảm thấy áy náy,
Trương Vân kiên quyết cự tuyệt, nói:
- Mặc dù tôi rất nghèo, nhưng tôi muốn kiếm tiền bằng chính đôi bàn tay của mình, tôi tin rằng về nhà tôi cũng có thể kiếm được chút gì đó.
- Như vậy đi, tôi cho cô mượn tiền, chờ khi nào cô có thì trả lại tôi.
Diệp Lăng Phi nói:
- Chờ khi trời sáng, tôi sẽ đưa cô ra ngoài đi dạo, tìm xem có cửa hàng nào phù hợp hay không, để cô có thể tự mình buôn bán.
- Như vậy không tốt lắm đâu.
Trương Vân do dự nói:
- Tôi không phải là người cứng rắn, không biết có làm nổi không?
- Chỉ cần chịu khó thì cái gì cũng có thể làm được, hơn nữa có tôi ở đây, còn có thể giúp đỡ cô, sau này nếu như xảy ra chuyện gì thì cứ đến tìm tôi.
Tay phải Diệp Lăng Phi vỗ mạnh vào mông Trương Vân, cười nói:
- Nói không chừng sau này cô lại trở thành nữ doanh nhân, tôi còn muốn đến chỗ cô làm việc ấy chứ.
Trương Vân hề hề cười, dựa đầu vào trong ngực Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi chờ cho trời sáng lập tức tiến hành việc này ngay, tiền đối với hắn thì không có vấn đề gì. Lái xe đưa Trương Vân đi lòng vòng quanh khu vực thành phố, rốt cuộc cũng có một cửa hàng treo biển cho thuê. Cửa tiệm tuy nằm ở chỗ có phần hẻo lánh nhưng nếu như bán nhiều mặt hàng thì cũng không phải là không tốt. Diệp Lăng Phi lúc này quyết định, để Trương Vân vào trong nhà của cửa hàng này. Diệp Lăng Phi lấy ra mười vạn coi như là vốn ban đầu cho Trương Vân, đồng thờ căn dặn nàng, nếu như gặp phải bất kỳ chuyện gì thì nhất định phải tìm mình.
Sau khi an bài thỏa đáng cho Trương Vân, Diệp Lăng Phi quay trở lại nhà trọ, bỗng cảm thấy có cái gì đó không đúng, không có Trương Vân làm cơm cho hắn ăn, Diệp Lăng Phi lại lấy mỳ ăn liền ra theo tập quán cũ,có vẻ như hắn là một người sống kiếp luân hồi, bây giờ lại trở về điểm bắt đầu….
Diệp Lăng Phi dừng xe ở ven đường để mua bánh bao và sữa đậu nành, không có Trương Vân cuộc sống có phần không thích ứng. Trong thời gian qua, Trương Vân thường chuẩn bị rất tốt bữa sáng cho Diệp Lăng Phi. Hiện tại thì Diệp Lăng Phi chỉ có thể lấy bánh bao và sữa đậu nành làm bữa sáng.
Khi tới phía sau trụ sở chính tập đoàn Tân Á, Diệp Lăng Phi mang theo túi bánh bao và sữa đậu nành đi vào bên trong tòa nhà.
- Sớm vậy, Mỹ Mỹ, dạo này cô đẹp hơn nhiều đấy, có phải là có anh chàng nào rồi không?
Diệp Lăng Phi vừa tiến vào bên trong tòa nhà, đã nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của nữ nhân viên tiếp tân. Diệp Lăng Phi vừa trêu đùa vừa tiến đến trước mặt Mỹ Mỹ. đặt túi bánh bao với sữa đậu nành lên bàn, nói:
- Nhìn cô cười như vậy, có phải là coi thường túi bánh bao với sữa đậu nành của tôi không vậy, tôi tuyên bố với cô rằng nó là bữa sáng của tôi đấy.
- Giám đốc Diệp, hiện nay anh đang là nhân tài của công ty, ai dám coi thường anh chứ. Sau này, có khi chúng tôi muốn tâng bốc ngài cũng còn không được ấy chứ.
Mỹ Mỹ vừa cười vừa nói:
- Giám đốc Diệp, các vị ở bộ phận tổ chức có cần người hay không vậy, tôi cũng có thể làm việc được mà, dù cho làm một nhân viên tạp vụ cũng được.
- Cái gì bộ phận tổ chức?
Diệp Lăng Phi cau mày nói:
- Tại sao tôi lại không biết?
- Giám đốc Diệp, anh còn phải giả bộ nữa à, quyết định bổ nhiệm đã có rồi, ngài là giám đốc bộ phận tổ chức, tôi xem toàn bộ tập đoàn Tân Á đều đã biết rồi, ngài còn muốn giấu nữa à.
- Cái gì?
Diệp Lăng Phi cả kinh, trong lòng thầm nghĩ:
- Không phải đã nói tuần tới mới công bố sao, tại sao bây giờ lại công bố rồi, hôm qua mình không đi làm nên không biết gì.
Trong khi Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ thì Tôn Hằng Viễn từ phía sau đi tới. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng giữa đại sảnh, nói nói cười cười với Mỹ Mỹ, Tôn Hằng Viễn bước nhanh tới, từ xa đã chào hỏi:
- Giám đốc Diệp, sao đi làm sớm vậy!.
Diệp Lăng Phi quay người lại, thấy Tôn Hằng Viễn vẻ mặt tươi cười, hắn cũng nói lớn:
- A, chào giám đốc Tôn.
- Giám đốc Diệp, anh quả là người khiêm tốn, tương lai có khả năng trở thành lãnh đạo. Hôm qua tôi định gọi điện thoại thông báo cho anh, nhưng nghĩ anh nhất định có chuyện gì nên cũng không muốn quấy rầy anh. Người của phòng nhân sự đã chuyển quyết định xuống hôm qua, anh bây giờ là giám đốc bộ phận tổ chức. Bộ phận thị trường cùng với bộ phận sản xuất hiện đang tuyển thêm nhân viên dự định mở rộng quan hệ với bộ phận tổ chứ. Chúng ta đều là bạn bè, anh nói anh muốn chuyển từ bộ phận thị trường sang bộ phận tổ chức, nên tôi nhất định giúp anh.
- Cho tôi thêm chút thời gian, tôi cần phải thích ứng đã.
Diệp Lăng Phi xoa đầu, nói:
- Bộ phận tổ chức là do phó tổng Trần phụ trách thành lập, cái bộ phận này thực ra chỉ là danh nghĩa, tất cả đều là do phó tổng Trần an bài hết cả rồi.
Tôn Hằng Viễn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, nhỏ giọng nói:
- Huynh đệ à, đây chính là một cơ hội cực tốt đấy, nghìn vạn lần không nên buông tha. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ anh, còn về phần phó tổng Trần, ông ta đâu có năng lực quản lý bộ phận tổ chức, vì vậy anh mới là người xứng đáng. Tôi tiết lộ… cho anh biết việc, anh chỉ cần biết là được rồi, không lâu nữa Trần Ngọc Đình sẽ rời khỏi tập đoàn Tân Á.
Diệp Lăng Phi cả kinh, hắn nghĩ không ra tại sao Tôn Hằng Viễn lại tiết lộ bí mật này cho hắn. Hắn hạ giọng hỏi:
- Giám đốc Tôn, anh còn biết những gì nữa?
Tôn Hằng Viễn không nói gì nữa, vỗ vỗ vai Diệp Lăng Phi nói:
- Huynh đệ, tin ta đi, anh chỉ cần kiếm được một đội ngũ tốt, thì tiền đồ của anh sẽ rộng mở.
Nói xong, bước đi, để lại đằng sau Diệp Lăng Phi đang lo lắng về những điều mà Tôn Hằng Viễn vừa nói.