Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi dập máy, hắn liếc nhìn Vương Trác, hỏi:

- Anh muốn cái gì, à không phải nói anh hy vọng tôi giúp anh cái gì?

- Tôi không cần một thứ gì cả, điều mà tôi cần chính là công đạo, tôi hi vọng xã hội này có thể trở nên công bằng hơn, tôi không muốn nhìn thấy những chuyện dơ bẩn đó nữa. Cô ấy vẫn luôn nói tôi là một người lý tưởng hóa, nói suy nghĩ của tôi không phù hợp với xã hội này, tôi cứ nghĩ là cảm thấy buồn cười, xã hội này không có cái gì gọi là có thể và không thể, xã hội này sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn, sự hiện hữu của tôi vốn là để giúp xã hội này trở nên tốt đẹp mà!

Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào Vương Trác, mãi cho đến khi Vương Trác nói xong, Diệp Lăng Phi mới vỗ tay, hắn Vương Trác, nói:

- Vương Trác, anh biết không, bộ dạng vừa rồi của anh rất giống tôi ngày xưa, lúc đó tôi cũng cho rằng mình có thể thay đổi xã hội này, nhưng mà mãi sau đó tôi mới nhận ra, mình căn bản không thể thay đổi được xã hội này, điều tôi có thể làm là thích nghi với xã hội này, nếu tôi không được xã hội tiếp nhận thì chỉ có thể bị xã hội này đào thải, rất may mắn là tôi đã ở lại. Vương Trác, tôi cũng hy vọng anh có thể tiếp tục sống, tôi cảm thấy anh rất không tệ!

Vương Trác đưa ly rượu lên miệng, sau khi uống xong, anh ta đặt ly rượu lên mặt bàn, nói:

- Tôi không thể bị cái xã hội dơ bẩn này đào thải được, đó là suy nghĩ của tôi, nếu tôi bị ép phải thích ứng với cái xã hội này thì tôi thà chết còn hơn!

Diệp Lăng Phi nhìn Vương Trác đứng dậy, quay người đi về phía cửa quán rượu, Diệp Lăng Phi lại cầm tập hồ sơ kia lên, ở trong này đã có quá nhiều thứ rồi, Diệp Lăng Phi lại liếc nhìn toáng qua bóng lưng Vương Trác, ở trong mắt Diệp Lăng Phi, dường như có cảm giác, sau khi Vương Trác đi ra khỏi quán bar thì anh ta sẽ không xuất hiện nữa. Diệp Lăng Phi lại mở túi hồ sơ ra, xem kỹ một lần những tư liệu mà Vương Trác giao cho hắn. Những thứ này cũng dễ xử lý thôi, chính quyền địa phương cũng đủ năng lực để giải quyết những chuyện này, điều kiện tiên quyết là chính quyền địa phương không bị liên lụy đến chuyện đó, nhưng vấn đề ở đây là những chuyện này lại liên quan đến chính quyền, có thể là cả bí thư thành ủy Liêu Hoa Thắng cũng có liên quan trực tiếp. Điều đó khiến cho chính quyền địa phương không thể giải quyết được chuyện này, đó cũng là lý do vì sao Vương Trác lại bất chấp nguy hiểm đem để giao những vật này cho mình, anh ta đã mất đi nhiệt huyết với việc vạch trần sự thật về đám người Chu Bội, hoặc có thể là anh ta cảm thấy mình không đủ khả năng nữa rồi, cho nên, Vương Trác mới ký thác vào mình. Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, theo Diệp Lăng Phi thấy, xã hội này vốn là như vậy đấy, không phải bằng vào một hai người có thể thay đổi được, Diệp Lăng Phi cũng không muốn thay đổi. Hắn cầm lấy chiếc cặp đó, đứng dậy, đi ra khỏi quán bar.

Ở trước cổng bệnh viện, mấy chiếc xe con đỗ lại, chỉ thấy hơn mười người đàn ông từ trên xe bước xuống, những đàn ông này sau khi xuống xe, giấu kỹ vũ khí trong người, đi vào trong bệnh viện. Những y tá ở bệnh viện thấy những người này đi vào, vốn định ra ngăn cản, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng những người này, những cô y tá đó không người nào dám ra ngăn cản nữa. Đám người kia trực tiếp đi vào khu vực cho bệnh nhân nội trú, phòng bệnh của Tôn Hổ nằm ở đó, ở ngoài cửa phòng bệnh của Tôn Hổ có hai viên cảnh sát canh gác, lúc đám người kia đi vào khu vực điều trị nội trú, hai viên cảnh sát dó nhận được điện thoại xong đều đứng dậy, rời khỏi chỗ gác. Phòng bệnh Tôn Hổ không còn ai trông chừng nữa, những người đó đi đến trước cửa phòng bệnh, hai tên trong số đó đẩy cửa đi vào, lúc bọn chúng đi vào thì thấy trên giường bệnh chăn đang phồng lền. Bọn chúng biết chắc nơi này là phòng bệnh của Tôn Hổ, cũng là người mà bọn chúng cần giải quyết. Hai gã đó liền rút dao ra, đi đến bên giường, đâm vào trong lớp chăn, sau khi đâm vài chục nhát, bọn chúng cảm thấy có gì đó không ổn, vừa mới vén chăn lên, liền phát hiện ra trong chăn là gối màn đủ các thứ, nhưng người mà bọn hắn chúng cần giết lại không ở đây. Nơi này rõ ràng là một cái bẫy, đó là phản ứng đầu tiên của bọn chúng, chỉ có điều lúc này muốn bỏ chạy đã không còn kịp rồi. Chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng súng đùng đoàng, tiếng quát đứng im, sau đó cửa phòng bệnh mở ra, người còn chưa tới, những họng súng đen ngòm đã chĩa vào bọn chúng.

- Không được động đậy, bỏ hết dao xuống!

Thoáng cái đã có bốn năm người tiến vào, những người này đều tay lăm lăm súng lục, chĩa ngay vào đầu hai gã kia, hai tên đó thấy tình hình như vậy thì biết nếu mình không chịu bỏ dao xuống thì tình hình sẽ càng tồi tệ hơn, đành phải ngoan ngoãn bỏ dao xuống, lập tức có người đi đến trói tay hai tên này lại, một người khác thì cầm camera đặt trong phòng bệnh ra. Giờ phút này, Vương Vĩnh đi từ bên ngoài vào, anh ta cầm camera nhìn những hình ảnh đã ghi lại được, cười cười nhìn hai gã kia, nói:

- Tao tin rằng ông chủ của bọn mày nhất định rất muốn trông thấy những thứ này, đúng là rất đặc sắc, cảm giác giống như là đang xem phim trên tivi vậy, bọn mày đã làm mấy trò này bao lâu rồi?



Thấy hai gã kia không nói gì, Vương Vĩnh cười nói:

- Không nói gì phải không, không sao cả, tao cũng không trông cậy chúng mày có thể nói gì, trong tay tôi đã có những vật này, căn bản là không cần chúng mày mở miệng!

Vương Vĩnh nói xong lấy điện thoại di động ra, gọi cho Diệp Lăng Phi, anh ta nói:

- Diệp tiên sinh, mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, quả nhiên đúng như những gì Diệp tiên sinh đã đoán trước, đám người đó muốn giết Tôn Hổ, chỉ có điều chúng tôi đến sớm một bước, đã đưa Tôn Hổ đi rồi, vâng, vâng, tôi biết rồi, tôi biết phải làm thế nào!

Vương Vĩnh nói xong, xua xua tay, nói:

- Đưa bọn chúng đi!

Ở trong trung tâm giải trí, Chu La Quân đứng ngồi không yên, người hắn phái đi mãi mà vẫn không có tin tức gì, Chu La Quân cho rằng không thể nào xảy ra chuyện như vậy, mười mấy người đi giết một kẻ bị trọng thương, hẳn là một chuyện rất đơn giản, vì sao tới giờ mà vẫn không có tin tức gì, Chu La Quân có cảm giác bất an, dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra. Hắn lại lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại một lần nữa, nhưng vẫn không có tin tức như cũ. Vừa lúc đó, cửa phòng mở ra, một gã thủ hạ bước nhanh vào, thì thầm mấy tiếng vào tai Chu La Quân, sau khi nghe xong Chu La Quân nhíu mày, hắn tỏ vẻ không tin, hỏi lại:

- Những gì ngươi nói là sự thật sao?

- Đúng vậy!

Người kia nói.

- Những kẻ đó thật to gan, ngay cả người của ta cũng dám động, chẳng lẽ những tên đó không muốn sống nữa sao?

Chu La Quân vẫn không muốn tin đó là sự thật, nơi này là địa bàn của hắn, vậy mà ở chỗ này vẫn có kẻ dám động đến người của mình. Chu La Quân cau mày, hỏi:

- Ngươi có thể xác định thân phận của bọn chúng không?



- Không thể xác định được!

Người đàn ông kia nói,

- Đám người đó ước chừng có ba, bốn mươi người, bọn chúng đã bao vây bệnh viện, người mà chúng ta phái đến đã bị bắt đi, em đã thông báo cảnh sát, yêu cầu cảnh sát...!

Tên đó còn chưa nói xong đã nghe Chu La Quân khiển trách:

- Sao ngươi lại đần như vậy, xảy ra chuyện đó mà còn báo cho cảnh sát, chẳng phải là tự rươc lấy phiền toái sao, ngươi lập tức thông báo cảnh sát đừng có nhúng tay vào chuyện này, nếu bọn họ nhúng tay vào thì người của chúng ta cũng sẽ gặp phiền toái đấy. Ngươi thông báo xuống dưới, điều động hết đám xã hội đen ở Chương Châu, nói là do ta hạ lệnh, cho dù phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm được những người đó cho ta!


- Dạ!


Người đàn ông kia đáp,


- Bây giờ em sẽ đi làm ngay!


Chu La Quân đi tới đi lui trong phòng, trong lòng cứ thấp thỏm bất an, từ sau khi cái tay họ Diệp đó đến Chương Châu, hắn cảm thấy một mối nguy hiểm xuất hiện, hắn không quen với tình cảnh như vậy, Chu La Quân nhướng mày, hắn nghĩ ra mình nên tìm ai để giải quyết chuyện này. Chu La Quân cầm lấy điện thoại, gọi vào một số điện thoại, nói:


- Kẻ điên, ta nuôi ngươi lâu như vậy, cuối cùng đã tới lúc ngươi làm việc cho ta rồi, ta muốn tính mạng của một người......!


- Hắn không sống qua được tối hôm nay...!


Trong điện thoại vang lên một giọng nói rất âm trầm, sau đó người bên kia dập máy, khóe miệng của Chu La Quân hiện ra một nụ cười nhạt, hắn tin rằng lần này Diệp Lăng Phi chết chắc rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK