- Nhìn gì vậy?
- Không …không nhìn gì cả. Diêu Dao vội nói.
Diêu Dao mở cửa xe xuống xe, Vu Tiêu Tiếu đi đến bên cạnh Diêu Dao nói:
- Diêu Dao đây chính là nơi rất tuyệt mà chị nói.
- Chỗ này…
Diêu Dao chưa kịp nói hết câu thì đã nghe thấy Vu Tiêu Tiếu nói:
- Đây là nhà của chị chị.
Vu Tiêu Tiếu uống khá nhiều bia rồi, giọng nói không tránh khỏi có phần hơi to. Bạch Tình Đình nhìn Vu Tiêu Tiếu ra hiệu nói:
- Tiêu Tiếu để ý một chút, Hân Mính đã ngủ rồi.
Vu Tiêu Tiếu nghe Bạch Tình Đình nói vậy vội vàng lấy tay bịt mồm lại, tỏ ra rất khoa trương. Vu Tiêu Tiếu đương nhiên biết chuyện Chu Hân Mính có thai, mặc dù Vu Tiêu Tiếu đã uống hơi nhiều rồi, nhưng không có nghĩa cô ta say đến mức không biết nên làm gì.
Diệp Lăng Phi và Điền Phong xuống xe, Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Bạch Tình Đình, thấy Vu Tiêu Tiếu dùng tay bịt mồm lắc đầu cười nói:
- Tiêu Tiếu, không đến mức như vậy chứ.
Vu Tiêu Tiếu bỏ tay khỏi miệng nói:
- Em sợ làm chị Hân Mính tỉnh giấc.
Bạch Tình Đình nói:
- Được rồi, được rồi, đừng ở đây nói nữa. Đi vào nhà trước đã.
Diêu Dao có chút chần chừ, cô ta dù sao cũng chưa từng đến đây, bèn cứ như vậy đi theo vào, Diêu Dao tỏ ra có phần da dự. Hứa Duy kéo Diêu Dao một cái nói:
- Diêu Dao, đi vào thôi.
Trong phòng đọc sách có đặt hai chiếc máy tính để bàn, chỉ có điều hai chiếc máy tính này không cài đặt trò starcraft. Diệp Lăng Phi cầm đĩa cài cài đặt trò chơi vào trong máy, trong lúc Diệp Lăng Phi ở trong phòng đọc sách cài đặt trò chơi, Bạch Tình Đình và những người kia đứng ở chỗ bể bơi trong biệt thự, Điền Phong nói muốn đến đây bơi, Điền Phong vốn định kéo Hứa Duy cùng đi bơi, nhưng Hứa Duy lại không muốn bơi, Điền Phong đành đi bơi một mình.
Bạch Tình Đình và mọi người ngồi bên cạnh bể bơi, Vu Tiêu Tiếu uống một chút nước giải rượu xong mới cảm thấy tốt hơn một chút. Cô ta không nói to như lúc ban nãy mới vào nữa, Diêu Dao ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình tỏ ra có vẻ không tự nhiên.
Vu Tiêu Tiếu nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Chị, Diệp đại ca vẫn ở trong phòng đọc sách cài trò chơi không biết đến khi nào mới cài xong. Diệp đại ca có phải sợ bị mất mặt nên mới cố tình kéo dài thời gian.
Bạch Tình Đình nghe thấy Vu Tiêu Tiếu nói vậy, bèn lắc đầu cười nói:
- Tiêu Tiếu, em cho rằng anh ấy là loại người sợ mất mặt sao?
Vu Tiêu Tiếu nói:
- Cái này không nói chắc được. Chị, em lên gác xem thế nào đây.
- Ừ, đi đi.
Bạch Tình Đình gật đầu, Vu Tiêu Tiếu đứng dậy, đi vào trong biệt thự. Ở đây chỉ còn lại Bạch Tình Đình, Hứa Duy...Hứa Duy liếc nhìn Diêu Dao trông có vẻ cẩn trọng khẽ nói:
- Diêu Dao, sao em không nói gì vậy?
- Em không biết phải nói gì. Em…em chưa từng nghĩ sẽ được đến đây, em vẫn nghĩ...
Diêu Dao chưa nói hết câu, bèn nghe thấy Bạch Tình Đình nói:
- Có phải em nghĩ rằng bọn chị sẽ tìm một cửa hàng internet không?
Diêu Dao gật đầu nói:
- Đúng là em nghĩ vậy, em không hề nghĩ rằng sẽ đến đây.
- Diêu Dao, em ở nhà chị không cần mất tự nhiên. Cứ coi như đây là nhà của em vậy.
Diêu Dao nhìn Hứa Duy, rồi lại nhìn Bạch Tình Đình khẽ gật đầu.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện bên bể bơi, Vu Tiêu Tiếu lặng lẽ mở cửa phòng đọc sách thấy Diệp Lăng Phi đang ngồi trước máy tính, tay phải giữ chuột đang điều khiển máy tính.
Vu Tiêu Tiếu lặng lẽ đi vào, cô ta vốn định dọa Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ cô ta vừa bước vào phòng đọc sách, Diệp Lăng Phi đã nghe thấy tiếng bước chân. Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi bèn cười nói:
- Tiêu Tiếu, sao lại lên đây?
- Em muốn xem anh đang làm gì.
Vu Tiêu Tiếu thấy mình bị phát hiện, cô ta cũng không cần lặng lẽ đi vào nữa, đi thẳng đến trước mặt Diệp Lăng Phi thấy Diệp Lăng Phi đang chơi thử trò chơi. Vu Tiêu Tiếu đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô ta hướng đầu về phía màn hình máy tính xem Diệp Lăng Phi đang chơi thử trò chơi.
Vu Tiêu Tiếu khẽ nói:
- Diệp đại ca, nếu anh chịu nhận thua, em sẽ nói với Diêu Daokhông cần chơi nữa. Em thấy Diệp đại ca đang cố tình lề mề, có phải Diệp đại ca lo lắng anh chơi không thắng được con gái, mất mặt không?
Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói vậy, bỏ tay khỏi chuột máy tính, một tay ôm lấy eo Vu Tiêu Tiếu, kéo Vu Tiêu Tiếu ngồi lên đùi hắn ta, Diệp Lăng Phi đặt tay lên đùi Vu Tiêu Tiếu, cười nói:
- Tiêu Tiếu em nói gì vậy, anh làm sao có thể sợ mất mặt được chứ, em cũng không phải không biết tính cách của anh, anh giống loại người sợ mất mặt sao?
- Giống, sao lại không giống. Em đương nhiên hiểu con người Diệp đại ca rồi, anh là loại người sợ bị mất mặt mà sử dụng thủ đoạn.
- Con tiểu nha đầu này, xem ra anh không day dỗ em em càng ngày càng không ra sao cả.
Diệp Lăng Phi thò tay vào trong váy Vu Tiêu Tiếu, môi hắn kề sát vào cặp môi mỏng của Vu Tiêu Tiếu, khẽ nói:
- Tiêu Tiếu, buổi tối anh sẽ từ từ dạy dỗ em một chút, để ngày mai em sẽ không dậy nổi, tiểu nha đầu, đến anh cũng dám trêu hả.
Diệp Lăng Phi nói rồi đưa miệng vào. Hai tay Vu Tiêu Tiếu ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, rồi cùng Diệp Lăng Phi hôn nhau thắm thiết.
Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu chỉ là ở đây hôn nhau một chút mà thôi, chứ không thân mật quá mức. Bạch Tình Đình ở bên ngoài, ai mà biết được khi nào Bạch Tình Đình sẽ đi vào. Mặc dù Bạch Tình Đình đã thừa nhận Vu Tiêu Tiếu, nhưng Hứa Duy, Diêu Dao vẫn không hề biết chuyện giữa Vu Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi, nếu để bọn họ biết, thì không tốt lắm. Diệp Lăng Phi buông tay, hắn vỗ vào mông Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiêu Tiếu, em đi gọi bọn họ vào, anh đã chuẩn bị xong rồi.
Vu Tiêu Tiếu gật đầu, đi ra khỏi phòng đọc sách. Không lâu sau, Vu Tiêu Tiếu dẫn Diêu Dao, Bạch Tình Đình và những người kia quay lại. Điền Phong cũng lên khỏi bể bơi, lau người, Điền Phong cũng đẫ đến phòng đọc sách.
Diêu Dao đứng trước mặt Diệp Lăng Phi, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi khẽ hỏi:
- Em ngồi ở đâu?
- Ừ, chúng ta ngồi quay lưng vào nhau được rồi. Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi chỉ là tùy tiện nói, không ngờ Vu Tiêu Tiếu lại không cho Diệp Lăng Phi làm như vậy, cô ta nói:
- Diệp đại ca, anh không làm như vậy được, ai mà không biết tính cách của anh, nếu anh nhìn trộm thì làm thế nào?
Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói xong bèn nói:
- Tại sao anh phải nhìn trộm chứ? Em thấy anh giống loại người đó sao?
- Đương nhiên giống rồi. Em đã nói rồi, em quá hiểu tính cách anh mà Diệp đại ca, em biết anh có thể làm như vậy lắm, tóm lại, em thấy làm như vậy không được, nhất định để anh và Diêu Dao ngồi cách nhau xa một chút, như vậy anh mới không có cơ hội nhìn trộm.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Xem ra Tiêu Tiếu không hề có ấn tượng tốt về anh, lại cho rằng anh có thể làm trò gian dối, được rồi, anh không tranh luận vấn đề này với em nữa, em nói thế nào thì làm như thế ấy vậy, tùy em.
Diệp Lăng Phi để hai chiếc máy tính cách nhau rất xa. Trong lúc Diệp Lăng Phi và Diêu Dao thiết lập bản đồ trò chơi, Vu Tiêu Tiếu nói: Đợi một chút, em còn có việc.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Vu Tiêu Tiếu nói xong, nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:
- Em còn có chuyện gì nữa? Tiêu Tiếu. em rút cuộc đã xong chưa, còn có chuyện gì nữa?
- Em cần phải tham gia trò chơi để làm người quan sát. Diệp đại ca, ai mà biết được trong trò chơi anh có giở trò gian dối hay không, tóm lại, em cần giám sát anh.
- Em giám sát cái gì chứ. Lẽ nào không phải em đứng đằng sau lưng nhìn anh chơi sao, còn phải tham gia vào trong trò chơi em không phải đang làm chuyện thừa ngu ngốc đấy chứ.
Diệp Lăng Phi cũng chỉ thuận miệng nói, hắn ta không hề để ý Vu Tiêu Tiếu là con gái, sao có thể nói như vậy. Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, sợ Vu Tiêu Tiếu tức giận vội vàng nói:
- Ông xã, anh đừng nói nữa, mau chơi đi, ừ, Tiêu Tiếu đi với chị lấy ít đồ uống mang đến.
Vu Tiêu Tiếu trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi rồi quay mặt sang Bạch Tình Đình nói:
- Chị, em không thể đi được, em phải giám sát Diệp đại ca, ai biết được anh ấy có giở trò hay không.
Bạch Tình Đình nghe thấy Vu Tiêu Tiếu nói xong, bèn nói với Điền Phong:
- Được rồi, được rồi, em không đi thì thôi. Em họ, em đi cùng chị vậy.
- Vâng. Điền Phong lập tức đồng ý.
Bạch Tình Đình và Điền Phong đi ra khỏi phòng, Điền Phong vừa mới ra khỏi phòng, vừa hay gặp Suzu Yamakawa từ tầng ba đi xuống. Điền Phong xuýt chút nữa va vào Suzu Yamakawa, Điền Phong đang định nói xin lỗi, Suzu Yamakawa đã dùng vốn tiếng Trung không chuẩn xin lỗi Điền Phong. Suzu Yamakawa đã học được không ít tiếng Trung, chỉ là khi nói tiếng Trung, vẫn không được tốt.
Điền Phong nhìn rõ mặt Suzu Yamakawa xong hơi sửng sốt, hắn nhìn Bạch Tình Đình hỏi:
- Chị họ, cô ấy là ai?
- Ừ…nên nói là một cô gái Nhật sống ở đây. Tên cô ấy là Suzu Yamakawa, Suzu Yamakawa đây là em họ của tôi.
- Xin chào.
Suzu Yamakawa chào một cách lịch sự. Suzu Yamakawa quen với việc khi chào thì cúi người, lúc đầu Điền Phong không kịp phản ứng lại, phải nhờ Bạch Tình Đình đẩy Điền Phong một cái, Điền Phong mới hiểu mình nên chào Suzu Yamakawa một tiếng, anh ta cũng cúi người chào Suzu Yamakawa.
Bạch Tình Đình nhìn Suzu Yamakawa nói:
- Suzu Yamakawa, cô muốn đi đâu?
Suzu Yamakawa nói:
- À tôi đi lau dọn bể bơi. Hôm nay, tôi...tôi ở đó bơi, vẫn ....vẫn chưa dọn dẹp, bây giờ muốn đi dọn dẹp một chút.
Bạch Tình Đình nghe Suzu Yamakawa nói xong nói:
- Suzu Yamakawa, không cần đi dọn dẹp đâu, đã muộn lắm rồi, cô ngủ sớm đi.
- Như vậy có được không?
Suzu Yamakawa nghe Bạch Tình Đình nói xong, chần chừ nhìn Bạch Tình Đình có vẻ như do dự không biết có nên làm như vậy không. Bạch Tình Đình đưa tay phải ra vỗ vai Diệp Lăng Phi cười nói:
- Có gì không tốt, được rồi, đừng nghĩ nhiều, mau đi ngủ đi, như vậy ngày mai mới có tinh thần đi lau dọn bể bơi chứ.
- Vậy được, tôi đi ngủ trước đây. Suzu Yamakawa đồng ý.
Đúng lúc Suzu Yamakawa quay người đi lên tầng ba, Bạch Tình Đình ở đằng sau lưng Suzu Yamakawa gọi:
- Suzu Yamakawa.
Suzu Yamakawa nghe thấy Bạch Tình Đình gọi, vội quay người lại, cặp mắt xinh đẹp của cô ta nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Có chuyện gì không?
- Ừ, ý tôi là ngày mai đừng quên nhắc Trương Vân gọi công ty Gia Chính đến thu dọn, cô chỉ cần giám sát người của công ty Gia Chính là được rồi, không cần phải tự mình dọn dẹp, biết chưa?
Suzu Yamakawa nghe Bạch Tình Đình nói vậy vội vàng nói:
- Không cần, tôi và Minako có thể dọn dẹp được.
Bạch Tình Đình thấy thái độ của Suzu Yamakawa rất kiên quyết, cũng không nói tiếp với Suzu Yamakawa nữa chỉ xua tay với Suzu Yamakawa cười nói:
- Được rồi, Suzu Yamakawa mau đi ngủ sớm đi.
Suzu Yamakawa đi lên tầng ba rồi, Bạch Tình Đình và Điền Phong đi lấy điểm tâm và đồ uống. Điền Phong đi đằng sau Bạch Tình Đình hỏi:
- Chị họ, nhà chị còn có người Nhật?
- Nói ra dài dòng lắm. Đây đều là chuyện do Diệp Lăng Phi gây ra, chị một hai câu không nói rõ được, tóm lại, em đừng hỏi chị, Điền Phong, lẽ nào em còn có hứng thú với cô gái người Nhật đó?
Điền Phong nghe Bạch Tình Đình nói vậy vội vàng lắc đầu nói:
- Không phải, không phải. Em đã có bạn gái rồi, làm sao có thể có hứng thú với người con gái khác chứ, chị họ, chị đừng đùa như vậy.
Bạch Tình Đình cười nói:
- Chị cũng biết tình cảm giữa em và Hứa Duy rất tốt, mới đùa như vậy với em. Em họ, nhưng cũng phải nói, lần trước em nói với chị về đối tượng đính hôn từ nhỏ với Hứa Duy, em đã gặp mặt chưa?
Điền Phong lắc đầu nói:
- Em nào đã gặp mặt đâu, em chỉ nghe Hứa Duy nhắc đến người đàn ông đó, em cũng chưa nhìn thấy, hơn nữa, nếu để em nhìn thấy, chị bảo em làm thế nào, chào hỏi anh ta hay đánh anh ta một trận?
Bạch Tình Đình nghe Điền Phong nói xong nói:
- Em đánh người ta làm gì, người ta cũng có làm gì đâu.
Điền Phong nói:
- Không đánh còn biết làm gì. Em nghe Hứa Duy nói, người đàn ông đó gọi điện cho Hứa Duy, chỉ là Hứa Duy không để ý đến anh ta mà thôi, chị họ, có một số chuyện em cũng không muốn nói nhiều, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, tốt nhất là không nên nói.
- Cái gì gọi là nói ra cũng không có ý nghĩa gì, nếu em không nói, chị làm sao biết được em muốn nói gì.
Bạch Tình Đình đi đến trước tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh, lấy ra một ít đồ uống đưa cho Điền Phong. Cô ta lại lấy hoa quả và điểm tâm, Điền Phong đi đằng sau Bạch Tình Đình vừa đi vừa nói:
- Em cảm thấy ban đầu khi Hứa Duy qua lại với em có một số chuyện giấu em, em không biết nên nói thế nào, lúc đó em không để ý, bây giờ nghĩ lại thấy bên trong có vấn đề.
Bạch Tình Đình nghe Điền Phong nói xong, hơi sửng sốt, cô ta quay người lại nhìn Điền Phong nói:
Có vấn đề? Cái gì gọi là có vấn đề, nói cho chị nghe xem.
Điền Phong chần chừ, xua tay nói:
- Vâng…Chị họ, em không nói thì hay hơn, chuyện này tự em biết là được rồi.
Điền Phong càng nói vậy, trong lòng Bạch Tình Đình càng nghi hoặc, càng muốn biết rút cuộc là chuyện gì. Cô ta nói:
- Điền Phong, em có ý gì vậy, em chỉ nói với chị một nửa, còn một nửa không nói, em có phải cố ý như vậy không, chị nói cho em biết, nếu em không nói ra, em đừng hy vọng chị sẽ giúp em.
Điền Phong nghe Bạch Tình Đình nói vậy, vội vàng nói:
- Chị họ, chị đừng tức giận, em nói với chị là được chứ gì.
Bạch Tình Đình lấy hoa quả và điểm tâm xong không đi ngay mà quay sang Điền Phong nói:
- Như vậy mới đúng, sớm nói với chị là được rồi, làm gì phải phiền phức như vậy. Nói đi, rút cuộc có chuyện gì?
Điền Phong chần chừ khẽ nói:
- Em thấy…thấy Hứa Duy không phải sử nữ.
Bạch Tình Đình nghe xong giơ tay gõ vào đầu Điền Phong nói:
- Điền Phong, em nói câu đó có ý gì, em và Hứa Duy qua lại bao lâu rồi, cái gì gọi là cô ấy không phải là sử nữ, em có đùa cũng đừng đùa như vậy chứ, em như vậy không phải đùa với chị sao?
Điền Phong nghe Bạch Tình Đình nói vậy, biết rằng Bạch Tình Đình đã hiểu nhầm mình rồi, anh ta vội vàng nói:
- Chị họ, chị hiểu nhầm rồi. Chị họ, ý em là nói trước khi em và Hứa Duy có qua lại với nhau, thì đã không còn là sử nữ nữa rồi.
Bạch Tình Đình hơi sửng sốt, nhìn Điền Phong nói:
- Điền Phong, cái gì gọi là hình như?
- Chị họ, chuyện này bảo em nói thế nào nhỉ. Hứa Duy tối hôm đó khi quan hệ với em cảm giác hình như…hình như là …là chưa từng có kinh nghiệm, nhưng Hứa Duy tối hôm đó không hề chảy máu, không …nên nói là chỉ chảy một chút, dường như không nhìn thấy, hơn nữa khi Hứa Duy và em quan hệ với nhau, dường như không có chuyện gì cả, chị họ, những bạn gái trước đây của em lại …lại gần như không xuống nổi giường.
Điền Phong nói xong, Bạch Tình Đình nhìn Điền Phong nói:
- Em họ, khoan chưa nói đến chuyện này, chị hỏi em, có phải em rất quan tâm chuyện không phải là sử nữ đúng không, chị nhớ là em không phải cũng đã từng có bạn gái sao?
- Chị họ, em nói không phải là chuyện đó, mà là chuyện nằm ở đằng sau chuyện đó, em cảm thấy Hứa Duy đã lừa em, cô ấy không hề nói với em những chuyện trước đây, trong lòng em luôn có suy nghĩ này. Em càng quan tâm hơn cô ấy tại sao lại giấu em chuyện đã đính hôn, lại còn giấu em chuyện người đàn ông đó gọi điện cho cô ấy, chuyện này là do em vô tình phát hiện, cô ấy mới nói ra.
Bạch Tình Đình cau mày nói:
- Em họ, không phải chị nói em, em đã cùng với Hứa Duy như vậy rồi, trong lòng em sao còn nghĩ những chuyện này chứ, bây giờ em muốn làm thế nào, chia tay với cô ấy ư?
- Đương nhiên không muốn chia tay với cô ấy rồi. Nếu em muốn chia tay với cô ấy, em sẽ không nhờ chị họ giúp đỡ em, em chỉ cảm thấy trong lòng có chút khúc mắc, chị nói xem, Hứa Duy tại sao lại dấu em những chuyện này, nếu không phải là em phát hiện, em…
Điền Phong vừa nói đến đây bèn nghe thấy tiếng bước chân ở trên lầu vọng lại, Điền Phong không nói nữa, thấy Hứa Duy đi từ trên gác xuống.
Nhìn thấy Hứa Duy đi tới, Điền Phong quay sang Hứa Duy cười nói:
- Hứa Duy, sao em lại đi xuống vậy?
- Em thấy mọi người mãi không quay lại, em định qua giúp một tay.
Hứa Duy nói rồi chạy đến, Bạch Tình Đình nhìn Hứa Duy nói:
- Điền Phong, em mang những thứ này lên trước đi, lát nữa chị và Hứa Duy sẽ cùng lên.
- Vâng.
Điền Phong đồng ý, anh ta mang đồ uống và điềm tâm đi, Bạch Tình Đình tay cầm hoa quả, Hứa Duy vội vàng chạy đến nói:
- Chị Tình Đình, để em cầm cho..
Bạch Tình Đình đưa hoa quả cho Hứa Duy, cô ta nhìn Hứa Duy nói:
- Hứa Duy, chúng ta ra phòng khách ngồi một chút.
- Bây giờ chúng ta không đi lên sao? Hứa Duy hỏi.
Bạch Tình Đình hỏi:
- Chúng ta nói chuyện một chút.
Hứa Duy nghe Bạch Tình Đình nói vậy gật đầu, tay cầm hoa quả cùng Bạch Tình Đình đi đến phòng khách. Hai người ngồi song song trên ghế, Bạch Tình Đình quay sang Hứa Duy nói:
- Hứa Duy, em họ chị ban nãy tìm chị giúp đỡ, em có biết là chuyện gì không?
Hứa Duy lắc đầu nói:
- Em không biết.
Bạch Tình Đình cầm tay Hứa Duy nói:
- Là chuyện liên quan đến em. Em họ chị rất thích em, vì vậy mới nhờ chị giúp đỡ.
Hứa Duy nghe Bạch Tình Đình nói xong, hai má cô ta hơi ửng hồng, nói:
- Em biết Điền Phong rất tốt với em. Có thể gặp được Điền Phong đúng là phúc phận của em, chị Tình Đình, em cũng rất thích Điền Phong.
Bạch Tình Đình nghe Hứa Duy nói xong cười nói:
- Chị thấy hai đứa tốt như vậy, trong lòng chị cũng rất vui. Hứa Duy, ban nãy Điền Phong nhờ chị giúp đỡ, chính là muốn nhờ chị khuyên bố mẹ nó thay đổi cách nhìn đối với em, chị thấy, cách nhìn của cô chị đối với em không phải là vì gia đình em, cần biết rằng gia đình cô chị cũng rất có tiền, nên sẽ không vì gia thế của em mà có cách nhìn không tốt về em.
Hứa Duy nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Chị Tình Đình, câu nói của chị em có phần không hiểu.
Bạch Tình Đình khẽ thở dài nói:
- Hứa Duy, chị cũng không cần nói vong vo với em nữa, ban nãy chị đã đồng ý với em họ chị đi nói chuyện với cô chị, để cô chị thay đổi cách nhìn với em, nhưng bây giờ chị muốn biết đó là, em có giấu Điền Phong chuyện gì không?
Hứa Duy nghe Bạch Tình Đình hỏi cô ta có giấu Điền Phong chuyện gì không, Hứa Duy vội vàng lắc đầu nói:
- Chị Tình Đình, em không hề giấu Điền Phong chuyện gì cả, em đã nói hết với anh ấy những chuyện em biết rồi, em lo anh ấy sẽ nghĩ lung tung, em không hề giấu anh ấy chuyện gì cả.
Bạch Tình Đình nghe Hứa Duy nói xong, cô ta cầm tay Hứa Duy nói:
- Hứa Duy, xem ra em là cô gái tốt. Chị cũng biết, em sẽ không nói dối, nhưng có những lúc em cũng xuất phát từ ý tốt mà cố tình giấu giếm một số chuyện, hoặc là em không ngờ, quên mất một số chuyện, những chuyện này nếu không nói ra sớm rất dễ khiến hai nảy sinh một số hiểu nhầm, giống như chuyện cô chị có một số quan điểm đối với em, em có biết tại sao cô chị lại có cái nhìn không tốt đối với em không?
Hứa Duy lắc đầu nói:
- Chị Tình Đình, em thật sự không biết, trước đây em cho rằng do gia đình em và gia đình Điền Phong không giống nhau, bố mẹ Điền Phong cho rằng em không xứng ở bên cạnh Điền Phong mới có cách nhìn không tốt với em.
Bạch Tình Đình lắc đầu nói:
- Hứa Duy, ban nãy chị đã nói rồi, cô của chị không phải người như vậy, chị thấy, đó là vì cô chị biết được một số chuyện mà trước đây em không hề nhắc đến khiến cô chị có cái nhìn không tốt về em, chẳng hạn như chuyện đính hôn từ nhỏ.
Hứa Duy nghe Bạch Tình Đình nhắc đến chuyện đính hôn từ nhỏ, cô ta vội vàng nói:
- Chị Tình Đình, chuyện này em không nói với Điền Phong là bởi vì em không muốn Điền Phong có …có cái nhìn gì đó về em, vì em rất quan tâm anh ấy, nên mới không muốn nói với anh ấy, nhưng em không ngờ khi nói chuyện với người nhà anh ấy lại lỡ miệng nói ra, kết quả…kết quả Điền Phong cũng nghi ngờ em.
Bạch Tình Đình giả bộ như không biết, cô ta nói:
- Nghi ngờ em? Điền Phong nghi ngờ em chuyện gì?
- Anh ấy...anh ấy nghi ngờ em ...em giấu anh ấy rất nhiều chuyện.
Hứa Duy nói đến đây cúi đầu xuống, cắn môi, dường như có một số điều không tiện nói ra. Bạch Tình Đình thấy Hứa Duy như vậy bèn nói:
- Hứa Duy, em có chuyện gì cứ nói với chị, chị là chị họ của Điền Phong, còn em là bạn gái của Điền Phong, chúng ta cũng xem như người một nhà.
Hứa Duy ngẩng mặt lên nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Chị Tình Đình, em thật sự không biết nên nói thế nào, Điền Phong…Điền Phong nghi ngờ em nói dối anh ấy, bao gồm…bao gồm cả chuyện em chưa từng có quan hệ nam nữ.
Bạch Tình Đình không ngờ Hứa Duy lại có cách nghĩ này, cũng có nghĩa là Hứa Duy đã cảm nhận được. Bạch Tình Đình cau mày, cô ta không ngờ sự việc lại trở nên như vậy, theo cách nói của hai người bọn họ Điền Phong và Hứa Duy cũng có nghĩa là giữa Điền Phong và Hứa Duy có một số vấn đề, đây không phải là một chuyện tốt. Bạch Tình Đình không ngờ giữa Điền Phong và Hứa Duy lại có vấn đề lớn đến vậy, mà vẫn có thể biểu hiện ra hòa thuận đến thế, có lẽ là do tình yêu, cả hai đều không muốn rời xa đối phương, cũng không mong muốn chia tay, hai bên đều cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng nếu cứ nhẫn nhịn như vậy tiếp, không giải quyết, kết quả cuối cùng rất có khả năng hai người sẽ chia tay.
Bạch Tình Đình đã biết chuyện tất nhiên sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn không quản. Hứa Duy đã nói ra, Bạch Tình Đình chỉ cần theo lời Hứa Duy hỏi tiếp là được. Bạch Tình Đình nghĩ đến đây nói:
- Hứa Duy, sao em biết Điền Phong nghi ngờ em, chị thấy Điền Phong rất tốt với em.
Hứa Duy lắc đầu nói:
- Chị Tình Đình, đó là cảm giác của chị, em có thể cảm nhận được. Em muốn nói chuyện với anh ấy nhưng anh ấy luôn không muốn nói chuyện với em, hơn nữa...hơn nữa anh ấy còn truy hỏi em...về người đàn ông đó....
Bạch Tình Đình nói:
- Hứa Duy, em nói cho chị biết, chuyện này rút cuộc là vì cái gì? Điền Phong không thể vô duyên vô cớ hỏi em về người đàn ông đó, lẽ nào nó biết được chuyện gì?
- Chuyện này tại em. Em lo Điền Phong suy nghĩ lung tung nên không nói chuyện người đàn ông đó gọi điện cho em với Điền Phong, nhưng không ngờ vừa lúc anh ấy nhìn thấy, đến khi em nói với anh ấy, anh ấy đã không tin em nữa rồi.
Bạch Tình Đình khẽ thở dài nói:
- Hứa Duy, chị cũng phải là muốn giúp em họ chị, chị nói một câu công bằng, em làm như vậy, rất khó không để em họ chỉ sinh nghi ngờ, em nên sớm nói cới nó.
- Em…em không muốn giữa bọn em có cái gì đó bất đồng. Vì vậy mới giấu anh ấy, chị Tình Đình, chị thấy bây giờ em nên làm thế nào?
- Nghĩ cách giải quyết? Em giải thích rõ hiểu nhầm giữa em và Điền Phong không phải là xong sao.
- Em muốn giải thích với Điền Phong, nhưng anh ấy không cho em cơ hội để giải thích. Chuyện em đính hôn từ nhỏ, Tiêu Tiếu sớm đã biết rồi, em sớm đã nói với Tiêu Tiếu, còn không nói với Điền Phong là vì không muốn để Điền Phong nghĩ lung tung.
- Hứa Duy, ban nãy em nói Điền Phong nghi ngờ chuyện em chưa từng có quan hệ nam nữ. Chuyện đó là thế nào?
Hứa Duy nghe thấy Bạch Tình Đình nói xong, cô ta cắn môi nói:
- Đều tại em giấu Điền Phong quá nhiều chuyện, Điền Phong mới không tin em, mặc dù Điền Phong không trực tiếp nói với em, nhưng em có thể cảm nhận được, Điền Phong cho rằng chuyện này em cũng lừa anh ấy nhưng em thật sự chưa từng lừa anh ấy, em thật sự không có quan hệ đó.
- Chị tin em, nhưng vấn đề bây giờ là làm thế nào để Điền Phong cũng tin em. Khi chị và chồng chị lần đầu tiên, cảm thấy chỗ đó rất đau, có phải em có chỗ nào khiến Điền Phong hiểu nhầm rồi?
- Em không biết ạ. Em thật sự không biết.
Bạch Tình Đình càm thấy nếu mình còn nói tiếp, nói không chừng Hứa Duy sẽ khóc. Cô ta vội vàng nói:
- Hừa Duy, như vậy đi để chị nói chuyện với Điền Phong, chị thấy, giữa hai đứa có hiểu nhầm, hai em đã là người yêu của nhau, nên nhẫn nhịn nhau, sau đó tìm một cơ hội thích hợp, ngồi lại giải thích rõ ràng với nhau.
Hứa Duy nghe Bạch Tình Đình nói vậy, cô ta quay sang Bạch Tình Đình nói:
- Chị Tình Đình, chuyện này nhờ chị giúp đỡ ạ, giữa em và Điền Phong đã có hiểu nhầm, dù cho em có nói gì Điền Phong cũng cho rằng em đang lừa anh ấy, chị Tình Đình, chị giúp em với ạ.
Bạch Tình Đình cười nói:
- Hứa Duy, em không nói chị cũng sẽ giúp em, chị không muốn nhìn thấy em và Điền Phong chia tay nhau, ừ, ngày mai chi sẽ đi nói chuyện với cô chị, quan trọng nhất vẫn là bản thân em, sau này bất luận có chuyện gì cũng phải nói với Điền Phong, không được giấu nó, có thể, em cho rằng đối với Điền Phong đó là chuyện tốt, nhưng Điền Phong lại không nghĩ như vậy, Hứa Duy, em dù sao cũng không phải là em họ chị em không thể hiểu được suy nghĩ của em họ chị.
Hứa Duy gật đầu nói:
- Chị Tình Đình, em biết rồi ạ.
Bạch Tình Đình lúc đó bèn đứng dậy nói:
- Được rồi, chúng ta đừng ở đây nói chuyện nữa, đi thôi, lên gác thôi.
Hứa Duy đứng lên cùng Bạch Tình Đình lên gác. Khi Bạch Tình Đình vừa mới mở cửa phòng đọc sách bèn nghe thấy tiếng Vu Tiêu Tiếu:
- Diệp đại ca, sao anh có thể làm như vậy.
Vu Tiêu Tiếu vừa nói xong, Điền Phong đứng bên cạnh Vu Tiêu Tiếu bèn nói:
- Tiêu Tiếu, cậu đừng nói nữa, anh rể họ đang thi đấu.
- Tớ cũng đâu có làm gì, tớ chỉ nói Diệp đại ca không được làm như vậy, làm như vậy quá đê tiện. Diệp đại ca, anh có biết làm như vậy rất vô sỉ.
Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói vậy bĩu môi nói:
- Vô sỉ? Tiêu Tiếu anh làm gì mà vô sỉ, anh cũng không làm chuyện gì khác, anh đang hoạt động bình thường.
Điền Phong lúc đó cũng nói:
- Tiêu Tiếu, đúng thế, anh rể họ không hề gian dối, đây là hoạt động bình thường, cậu đừng có ở đây gây thêm phiền phức nữa, sao tớ thấy như cậu đang cố tình làm vậy muốn để anh rể họ thua cuộc.
Vu Tiêu Tiếu không thừa nhận nói:
- Tớ không có. Tớ chỉ nói ý kiến của tớ mà thôi, tớ cũng không nói gì khác, càng không nói nhà của Diệp đại ca tất cả đều là phòng không, nếu Diêu Dao đem binh đến sẽ bị đánh chết hết.
Vu Tiêu Tiếu miệng nói không muốn để Diệp Lăng Phi thua cuộc, nhưng miệng lại nói hết tình hình của Diệp Lăng Phi ra. Diệp Lăng Phi và Diêu Dao hai người thiết lập bản đồ bốn người chơi xong thì bắt đầu thi đấu. Diêu Dao muốn ổn định, không chịu mang quân đến đánh Diệp Lăng Phi. Diêu Dao chọn Protoss, sau khi phái Zealot đi bị đánh chết, thì cô ta chỉ ở nhà phát triển lực lượng mà không đưa quân ra nữa. Diêu Dao không đưa quân ra, Diệp Lăng Phi cũng không đưa quân đến đánh Diêu Dao, kết quả trong nhà Diệp Lăng Phi chỗ nào cũng được bố trí radar phòng không, nếu Diêu Dao đưa quân vào, chưa kịp tiến đến nhà chính của Diệp Lăng Phi đã bị đánh bại rồi.
Vu Tiêu Tiếu luôn đứng sau lưng Diệp Lăng Phi, xem Diệp Lăng Phi chơi. Cô ta nhìn ra những thao tác của Diệp Lăng Phi rõ ràng không ổn, mặc dù những thao tác của Diệp Lăng Phi đều khá mau lẹ, nhưng tốc độ tay rất chậm, Diệp Lăng Phi lại khống chế quân không tốt. Nhưng Diệp Lăng Phi lại sử dụng biện pháp hèn mọn, nghĩa là chỉ chui trong nhà sống chết cũng không chịu chui ra. Như vậy, Diệp Lăng Phi có thể giảm bớt rất nhiều thao tác, chỉ cần an tâm tạo quân là được. Diệp Lăng Phi thậm chí đến phái quân đi trinh sát một chút cũng không đi, Diệp Lăng Phi và Diêu Dao chơi rất lâu, Diệp lăng Phi cũng không biết điểm sinh ra của Diêu Dao, càng không cần nói Diệp Lăng Phi có bao nhiêu quân.
Vu Tiêu Tiếu thấy trong nhà Diệp Lăng Phi khắp nơi đều có radar phòng không, thật sự lo lắng Diêu Dao sẽ tập kích hoặc đem quân đến, nếu như vậy Diêu Dao sẽ gặp nguy hiểm. Vì Diệp Lăng Phi ngoài việc thiết lập radar phòng không ra, còn bố trí rất nhiều địa lôi. Câu nói ban nãy của Vu Tiêu Tiếu chính là để nhắc nhở Diêu Dao.
Khi Bạch Tình Đình và Hứa Duy bước vào, vừa đúng lúc nghe thấy câu nói đó của Vu Tiêu Tiếu. Bạch Tình Đình đi vào cười nói:
- Tiêu Tiếu, em như vậy là không đúng đâu.
Vu Tiêu Tiếu thấy Bạch Tình Đình đi vào quay sang Bạch Tình Đình nói:
- Chị, Diệp Lăng Phi còn nói anh ấy mới chơi starcraft có vài ngày, em thấy anh ấy là một tên đại lừa đảo, chơi rất giỏi, đại lừa đảo, đại lừa đảo.
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh mới chỉ chơi có hai ba ngày thôi. Cái này Tình Đình biết rõ.
Bạch Tình Đình gật đầu nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, chồng chị nói đúng đấy, trò chơi này anh ấy thực sự mới chỉ chơi vài ngày thôi.
Vu Tiêu Tiếu nghe Bạch Tình Đình nói xong, lắc đầu nói:
- Chơi vài ngày? Chị em thấy không giống.
- Bạch Tình Đình cười nói:
- Thật mà. Lẽ nào đến lời của chị em cũng không tin sao?
Vu Tiêu Tiếu nghe Bạch Tình Đình nói xong vội lắc đầu nói:
- Chị em không phải có ý đó, em chỉ là cảm thấy Diệp đại ca chơi rất giỏi, em cho rằng anh ấy trước đây nhất định đã từng chơi rồi, nếu không làm sao có thể chơi giỏi như vậy.
Diệp Lăng Phi vừa thao tác chuột, bàn phím vừa không quên nói chuyện với Vu Tiêu Tiếu, hắn nói:
- Đó là vì anh có tài năng thiên phú. Tiêu Tiếu, em nên thừa nhận đi tài năng thiên phú chơi điện tử của em không bằng anh, anh chơi CS giỏi hơn em, chơi starcraft cũng giỏi hơn em, em nói xem, em còn có thể chơi cái gì giỏi hơn anh.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, bèn thấy Vu Tiêu Tiếu bĩu môi nói:
- Diệp đạo ca, anh đừng khoa trương nữa, trò chơi này vẫn chưa chơi xong, đợi chơi xong anh hãy khoa trương. Vu Tiêu Tiếu nói đến đây quay sang Diêu Dao nói: Diêu Dao, em không cần khách khí, cứ mạnh mẽ mà đánh chết anh ấy đi.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Vu Tiêu Tiếu nói xong cười nói:
- Giết chết anh? Ghê quá ta!
Trong lúc Diệp Lăng Phi vừa nói xong, liền nghe thấy phía Diêu Dao hết lên một tiếng inh tai, tiếng hét ấy khiến mọi người ở đó đều sợ hết hồn, đến ngay cả Diệp Lăng Phi cũng bị dọa cho sợ hãi. Ai cũng không biết Diêu Dao bị làm sao, đang yên đang lành sao lại hét lên như vậy.
Vu Tiêu Tiếu vội vàng chạy đến trước mặt Diêu Dao, bèn thấy Diêu Dao đang thao tác đưa quân tấn công vào khu vực radar phòng không rậm rạp kia. Thì ra ban nãy Diêu Dao nhìn thấy radar phòng không rậm rạp kia cảm thấy rất quen mắt, mới hét lên như vậy. Phải biết rằng, Diêu Dao và Sở Thiếu Quân đều từng bị người đàn ông cực kỳ hèn mọn kia đánh bại, hơn nữa đều tức tối vô cùng. Hôm nay Diêu Dao nhìn thấy radar phòng không quen mắt không kìm được mới hét lên như vậy.
Diêu Dao nhất loạt bị tấn công, chính là bị những radar phòng không do Diệp Lăng Phi xây đánh bại, ngay cả nhà chủ của Diệp Lăng Phi như thế nào cũng không thấy. Bây giờ Diêu Dao lại có cảm giác quen quen ấy, hình như người này chính là kẻ biến thái mà cô ta đã gặp trên mạng.
Diêu Dao không dám khẳng định, cô ta lại quay về tạo ra một loạt quân mới. Lần này cô ta không tấn công trực diện nữa, mà dự định đánh tập kích. Khi arbiter của Diêu Dao vừa mới bay đến nhà của Diệp Lăng Phi, chưa kịp nhìn thấy tình hình nhà chủ đã bị các radar phòng không của nhà chủ bắn rơi.
Lúc này, sắc mặt của Diêu Dao có phần nhợt nhạt, tay phải cũng không thao tác chuột nữa. Hành động này kiến Diêu Dao sợ mất vía, Vu Tiêu Tiếu vội vàng nói:
- Diêu Dao, em sao vậy?
Diêu Dao nghe thấy câu nói của Vu Tiêu Tiếu xong, tay phải của cô ta mới đặt vào chuột, cắn môi tiếp tục thao tác điều khiển trò chơi. Diêu Dao đợi cho đến khi tài nguyên của cô ta bị dùng hết, vẫn không nhìn thấy quân đội của đối phương. Cô ta chuyển tài nguyên của mình thành quân lính, tiếp tục tấn công, lần tần công này Diêu Dao mới phát hiện trên mặt đất ngoài địa lôi ra còn có rất nhiều loại kiến trúc xây lung tung vi phạm luật. Lúc này Diêu Dao có thể xác định rồi, quân đội của cô ta bị đánh bại hết, đến cả GG cũng không đánh, đột nhiên đứng lên quay sang Diệp Lăng Phi hừng hực nói:
- Em biết anh là ai rồi.