- Trác Việt, anh lập tức đến phòng làm việc của tôi ngay!
Chu Ngọc Địch chỉ nói một câu như vậy rồi cúp máy, cô ta kéo ngăn kéo của mình ra một cách khó chịu, lục lọi một hồi lâu, mà cũng không thể tìm được thuốc lá của mình, Chu Ngọc Địch tức giận đập một cái bụp lên trên mặt bàn làm việc.
- Bụp!
Âm thanh đó vang lên trong phòng làm việc của Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch hung hăng nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nhớ kỹ cho tôi, chuyện này anh sẽ phải hối hận, anh tuyệt đối sẽ phải hối hận!
Trác Việt nhận được điện thoại của Chu Ngọc Địch thì hắn vội vội vàng vàng đi vào phòng làm việc, hắn vẫn có thể nghe thấy được tiếng hét phẫn nộ của Chu Ngọc Địch đối với Diệp Lăng Phi vọng lại. Trác Việt đi theo Chu Ngọc Địch lâu như vậy hắn cũng chưa từng thấy Chu Ngọc Địch tức giận giống như bây giờ, theo Trác Việt, cái tên Diệp Lăng Phi kia lần này nhất định sống không được rồi, hắn dám đắc tội với Chu Ngọc Địch, hậu quả sau đó cũng có thể tưởng tượng được rồi. Trác Việt biết Chu Ngọc Địch tính tình rất không tốt, trong lòng hắn tự nhủ mình cố gắng không được chọc cho Chu Ngọc Địch tức giận, vì vậy Trác Việt cẩn thận đi tới trước mặt Chu Ngọc Địch và nhẹ nhàng nói:
- Bà chủ, bà tìm tôi à?
Chu Ngọc Địch nhìn thấy Trác Việt đi tới thì cô ngồi thẳng người dậy và ra lệnh Trác Việt:
- Trác Việt, anh lập tức sắp xếp người cho tôi….!
Chu Ngọc Địch vừa nói tới đây, cô ta bỗng nhiên dừng lại và nói:
- Khoan đã, thiếu chút nữa tôi đã mắc mưu tên Diệp Lăng Phi đó, hắn làm sao mà đột nhiên không để ý được, hôm qua, hắn còn lo lắng tôi sẽ gây bất lợi đối với bà xã của hắn, sao hôm nay lại không cần nữa, chuyện này thật không bình thường, chẳng lẽ...!
Chu Ngọc Địch nghĩ tới đây, cô trở nên tỉnh táo lại, bây giờ cô xua tay với Trác Việt và nói:
- Trác Việt, anh đi làm việc đi, khi nào tôi có việc thì sẽ gọi anh!
Trác Việt không hiểu gì cả, mới vừa rồi Chu Ngọc Địch giận đến mức không kiềm chế được sao mới trong nháy mắt Chu Ngọc Địch dường như thay đổi thành một người khác, nhìn bộ dạng Chu Ngọc Địch nói chuyện dường như Chu Ngọc Địch đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó. Trác Việt không dám hỏi nhiều, hắn trả lời:
- Bà chủ, vậy tôi đi ra ngoài trước!
Nói xong, Trác Việt lui ra ngoài, hắn không dám nói thêm câu nào nữa.
Chu Ngọc Địch thấy Trác Việt đi ra khỏi phòng làm việc của mình thì cô ta đứng dậy và đi tới trước cửa sổ.
Chu Ngọc Địch hướng mắt ra ngoài cửa sổ, cô ta chau mày, trước đây Chu Ngọc Địch vẫn cho rằng cô ta đã nắm được tình báo về Diệp Lăng Phi rất cặn kẽ, có thể nắm Diệp Lăng Phi trong tay mà đùa giỡn, nhưng giờ phút này, Chu Ngọc Địch lại có một cảm giác khác, theo Chu Ngọc Địch thấy thì Diệp Lăng Phi dường như không hề đơn giản như cô ta tưởng tượng. Cái mà Chu Ngọc Địch bây giờ muốn làm rõ ràng đó chính là trong lòng Diệp Lăng Phi rốt cuộc đang bàn tính chuyện gì, theo Chu Ngọc Địch thì Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính hẳn là điểm yếu của của Diệp Lăng Phi. Mình chỉ cần nắm được nhược điểm này của Diệp Lăng Phi thì sẽ không lo lắng Diệp Lăng Phi không ngoan ngoãn nghe lời, nhưng không biết vì sao, từ trong lời nói khi nãy mà Diệp Lăng Phi nói ra, Chu Ngọc Địch lại cảm thấy mình dường như đã nắm nhầm nhược điểm của Diệp Lăng Phi rồi.
Chu Ngọc Địch lấy điện thoại của mình, cô ta bấm số của Diệp Lăng Phi, khi nãy Chu Ngọc Địch chủ động cúp máy, cô ta còn cho rằng nếu mình làm như vậy thì Diệp Lăng Phi sẽ gọi điện thoại đến, nhưng Chu Ngọc Địch rõ ràng đã nghĩ nhầm rồi, Diệp Lăng Phi hoàn toàn không có ý muốn gọi điện thoại đến. Chu Ngọc Địch chỉ có thể gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, nhưng Chu Ngọc Địch gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi như vậy thì rõ ràng là khí thế đã yếu bớt đi không ít, Chu Ngọc Địch trong lòng cũng hiểu được điều này, nhưng vấn đề mấu chốt bây giờ là Chu Ngọc Địch lo lắng kế hoạch trước mắt có sai lầm, nếu như Diệp Lăng Phi lúc này thật sự đối đầu với cô thì đối với Chu Ngọc Địch mà nói, một việc hỏng thì không thể để việc khác hỏng theo. Chính là bởi vì như vậy nên tuy Chu Ngọc Địch rất không muốn gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi nhưng cô ta cũng không có cách nào, chỉ có thể gọi cho Diệp Lăng Phi thôi. Đầu dây điện thoại bên kia vang lên mấy tiếng, Chu Ngọc Địch cố gắng kìm chế tính tình của mình, cô ta tỏ vẻ cũng không tức giận. Rốt cuộc, Diệp Lăng Phi cũng nghe điện thoại, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lười biếng của Diệp Lăng Phi, Chu Ngọc Địch cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, cô ta nói:
- Diệp Lăng Phi. Tôi thiếu chút nữa đã mắc mưu anh!
- Cô thiếu chút nữa là mắc mưu tôi?
Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói chậm rãi của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi dường như đã sớm nghĩ đến chuyện Chu Ngọc Địch sẽ gọi điện thoại cho hắn, hắn khẽ nói:
- Chu Ngọc Địch, tôi cũng không dám lừa cô, tôi làm sao cũng cảm thấy cô đang tính toán để gây phiền toái cho tôi, chứ không phải là tôi muốn tìm sự phiền toái của cô đâu!
- Diệp Lăng Phi, chúng ta nói thẳng ra đi!
Chu Ngọc Địch lạnh lùng nói,
- Tôi đã điều tra anh rồi, điều mà anh lo lắng nhất chính là hai bà xã của anh, hôm qua tôi vừa thử nghiệm rồi, anh thật sự là rất quan tâm đến bà xã của anh, cho nên tôi cũng không cho là lời nói khi nãy của anh là thật, trong mắt tôi, lời nói khi nãy của anh là cố ý nói, bởi vì anh biết, bây giờ tôi không thể tìm được bà xã của anh, anh đang ở đó bảo vệ họ, có đúng hay không?
- Tôi không biết cô đang nói cái gì nữa!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe Chu Ngọc Địch nói như vậy thì hắn thầm nói:
- Chu Ngọc Địch, cô có phải là đang tự cho mình quá thông minh rồi không, làm sao cô biết tôi quan tâm họ. Họ quả thật là có mối quan hệ rất sâu sắc với tôi, nhưng mà, Chu Ngọc Địch cô cũng nên biết rõ một chút, con người của tôi cái mà tôi quan tâm hơn cả là tính mạng của mình, chẳng lẽ cô cho là tôi vì những người phụ nữ mà không màng đến tính mạng của người đàn ông như tôi sao?
Diệp Lăng Phi nói những lời này thì Chu Ngọc Địch ở đầu dây bên kia chần chừ một chút, Chu Ngọc Địch hiển nhiên cũng không suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này. Theo Chu Ngọc Địch thấy, nếu đổi lại là mình thì mình tuyệt đối lấy an toàn của mình là yếu tố hàng đầu, sẽ không để ý đến những tính mạng khác ngoại trừ mình ra. Đây là nguyên tắc đối nhân xử thế của Chu Ngọc Địch, nhưng cô ta không biết Diệp Lăng Phi lại không phải là người như thế. Nhưng Chu Ngọc Địch nghĩ đến việc ngày trước Diệp Lăng Phi đã làm thì cô ta thấy chắc chắn Diệp Lăng Phi không phải là người yêu người khác hơn tính mạng, nếu không Diệp Lăng Phi sớm đã chết rồi.
Chu Ngọc Địch hơi do dự, hoàn toàn để lộ ra tâm ý của cô ta, nói cách khác cô ta đã để cho Diệp Lăng Phi có cơ hội trước. Khi Chu Ngọc Địch biết được vấn đề này thì đã cảm thấy trễ mất rồi. Diệp Lăng Phi căn bản cũng không cho cơ hội cho Chu Ngọc Địch tiếp tục nói:
- Chu Ngọc Địch, cô nên biết những hành động của tôi trong quá khứ, những người phụ nữ có liên quan với tôi thì vô số, nếu tôi vì mấy người phụ nữ mà không để ý đến tính mạng của mình, vậy cô nghĩ là tôi có bị điên hay không. Chu Ngọc Địch, tôi cũng đã điều tra qua lý lịch của cô, ít nhiều gì tôi cũng hiểu rõ chút ít về lý lịch hiện tại của cô. Tôi biết, nếu như bây giờ tôi mà động đến cô thì sau này tôi cũng sẽ không yên ổn đâu!
Khi Chu Ngọc Địch nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời này thì cô ta thở phào nhẹ nhõm. Theo Chu Ngọc Địch, Diệp Lăng Phi không điên, hắn còn xem xét đến an toàn của bản thân, như vậy tốt nhất, Chu Ngọc Địch trong lòng thật ra thì cũng có chút bận tâm Diệp Lăng Phi sẽ cá chết lưới rách, cho nên, cô ta mới cố ý không đề cập tới ân oán trong quá khứ, chẳng qua là tạm thời muốn cho Diệp Lăng Phi biết ân oán trong quá khứ của họ, nhưng Diệp Lăng Phi bây giờ đã đề phòng, hắn khiến cho Chu Ngọc Địch có cảm giác Diệp Lăng Phi người đàn ông này thật sự là khó mà đối phó, cho dù cô ta có tỏ ra yếu thế như thế nào thì Diệp Lăng Phi sẽ phòng bị đối với cô ta.
Chính vì như thế, Chu Ngọc Địch mới không dám làm căng với Diệp Lăng Phi, cô ta lo lắng Diệp Lăng Phi là cá chết lưới rách, đến lúc đó, mọi chuyện có thể sẽ trở nên phiền phức hơn nữa. Giờ phút này, Chu Ngọc Địch cũng có chút yên tâm. Diệp Lăng Phi cũng có chỗ cố kỵ, mà như vậy thì tốt nhất.