- Oánh Oánh tỷ, chị đợi một chút, đừng vào, em lập tức sẽ mở cửa cho chị!
Trịnh Khả Nhạc nói như vậy khiến cho Từ Oánh đang đứng ở cửa sửng sốt, mới vừa rồi Từ Oánh đứng bên ngoài nghe được tiếng kêu của Trịnh Khả Nhạc từ trong phòng truyền tới, tiếng kêu kia có vẻ như rất đau đớn. Từ Oánh mới vội vàng muốn mở cửa phòng ra xem một chút, cô lo lắng Trịnh Khả Nhạc gặp phải nguy hiểm gì. Nhưng hiện giờ, nghe Trịnh Khả Nhạc nói như vậy, Từ Oánh lại cảm thấy khó hiểu, không rõ rốt cuộc thì Trịnh Khả Nhạc đang làm gì ở trong phòng. Từ Oánh cũng không mở cửa phòng ra, chỉ đứng ở bên ngoài hỏi vọng vào:
- Khả Nhạc, em làm sao vậy?
- Không có.... không có chuyện gì đâu, Oánh Oánh tỷ, chị chờ một chút, em sắp xong rồi!
Trịnh Khả Nhạc đã nói như vậy, Từ Oánh liền đứng ở bên ngoài chờ, cô vẫn không hiểu rốt cuộc Trịnh Khả Nhạc đang làm gì bên trong. Bỗng nhiên, từ trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Từ Oánh ngẩng đầu nhìn lên phía trên lầu, liền thấy Lý Khả Hân trên người mặc áo hai dây, bên dưới mặc một chiếc váy ngắn, đang từ trên lầu bước xuống, sau khi Từ Oánh nhìn thấy là Lý Khả Hân, cô liền quay người lại, đối diện với Lý Khả Hân
- Từ Oánh, hôm nay tôi gọi điện cho chị mấy lần, đều không có ai nhấc máy....!
Lúc nãy Lý Khả Hân đã nói chuyện với Trịnh Khả Nhạc, nhưng cô không nhìn thấy Từ Oánh, trong lòng luôn có cảm giác không yên tâm, so với cô bé Trịnh Khả Nhạc hấp tấp bộp chộp kia, Từ Oánh đem lại cho Lý Khả Hân cảm giác yên tâm hơn, vì vậy, khi cô nghe thấy giọng nói của Từ Oánh từ tầng dưới truyền lên, liền mở cửa phòng, xuống lầu xem một chút. Quả nhiên nhìn thấy Từ Oánh đang đứng ở tầng dưới, lúc này mới đi xuống lầu.
- Hôm nay điện thoại của tôi có chút vấn đề, từ sáng đến giờ không nhận được điện thoại!
Từ Oánh nghe Lý Khả Hân nói như vậy, cô mở miệng giải thích:
- Lúc đầu tôi còn không biết điện thoại di động của mình hôm nay có vấn đề, tôi còn cảm thấy khó hiểu, thế nào mà hôm nay lại yên bình như vậy, không có ai gọi điện cho tôi, trước kia một ngày tôi phải nhận ít nhất hai, ba mươi cuộc gọi đến, hôm nay lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta khó hiểu!
Từ Oánh nói tới đây, ngay cả chính cô cũng cảm thấy rất thú vị, không nhịn được bật cười. Lý Khả Hân nghe Từ Oánh giải thích như vậy, cô liền nói:
- Từ Oánh, hai ngày nữa tôi phải đi Hàn Quốc một thời gian, muốn nhờ chị cùng với Khả Nhạc chiếu cố cho cha mẹ tôi một chút.
Từ Oánh cười nói:
- Khả Hân, đừng khách sáo, chị yên tâm đi, sau khi chị đi Hàn Quốc, tôi sẽ thường xuyên ghé qua thăm nom cha mẹ chị!
Lúc này cửa phòng mở ra, Trịnh Khả Nhạc mặt đỏ như hoa đào đứng ở trước cửa, Từ Oánh nhìn thấy bộ dáng kiều mỵ này của Trịnh Khả Nhạc, không nhịn được hỏi:
- Khả Nhạc, mới vừa rồi làm sao em lại không mở cửa? Ở bên trong làm gì đó?
Trịnh Khả Nhạc ấp úng nói:
- Em không làm gì... !
Trịnh Khả Nhạc thấy Lý Khả Hân cũng đứng ở phía sau Từ Oánh, liền chào hỏi:
- Khả Hân tỷ, chị cũng ở đây à!
Lý Khả Hân nhìn thoáng qua Trịnh Khả Nhạc, thấy trên người Trịnh Khả Nhạc mặc một chiếc váy dài, nhưng lại đang mặc ngược, Lý Khả Hân trong lòng ngầm hiều, nhưng cũng không hỏi lại. Lý Khả Hân không phải là kẻ ngốc, nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc mặc quần áo thành dạng này, lại nghĩ tới mới vừa rồi Trịnh Khả Nhạc nói chuyện với cô mà không mở cửa, Lý Khả Hân cũng đã đoán được nguyên do của mọi chuyện, chẳng qua là, Lý Khả Hân không cần phải nói ra mà thôi. Lý Khả Hân nhẹ nhàng nói:
- Ừm, chị đến vẫn là vì chuyện của cha mẹ chị, lần này chị đi Hàn Quốc vài ngày, trong lòng vẫn lo lắng cho cha mẹ chị không có ai chăm sóc, nên chị muốn nhờ hai người chiếu cố cho cha mẹ chị nhiều một chút!
- Vâng, bọn em biết rồi!
Khi Trịnh Khả Nhạc nói ra những lời này, cô tựa hồ là vô ý thức liếc qua phòng ngủ của cô, phải biết rằng mới vừa rồi sau khi Diệp Lăng Phi nghe được âm thanh của Từ Oánh, liền trốn trong phòng ngủ của cô. Giờ phút này, Trịnh Khả Nhạc không biết Diệp Lăng Phi đang làm gì ở trong phòng ngủ, có lẽ hắn đang hi vọng cô làm cho Từ Oánh và Lý Khả Hân cùng rời đi. Trịnh Khả Nhạc trong lòng đang không biết phải làm sao, cô không ngờ sẽ phát sinh ra chuyện như thế này, hiện giờ Trịnh Khả Nhạc chỉ hi vọng chuyện trước mắt sớm được giải quyết ổn thỏa. Dĩ nhiên, đây chỉ là mong muốn một chiều của cô mà thôi. Ánh mắt của Lý Khả Hân lợi hại bực nào, rất nhanh Lý Khả Hân đã thấy được thần sắc bối rối trong mắt Trịnh Khả Nhạc, Lý Khả Hân lập tức liền hiểu được. Cô là một người phụ nữ rất giỏi trong việc ứng biến tình huống, trong tình huống thế này, lựa chọn tốt nhất chính là rời đi, không làm cho người ta cảm thấy mình rất đáng ghét. Một người phụ nữ thành công nữ nhân hẳn là một người phụ nữ không thích hỏi những việc riêng của người khác, không thích quan tâm đến lời đồn thổi linh tinh, chỉ có người phụ nữ như vậy mới có thế khiến cho nhiều người yêu mến, cũng có thể đem tinh thần và trí lực đầu tư vào trong công việc, nhờ vậy đạt được thành tích kinh người. Lý Khả Hân chính là một người phụ nữ như vậy, Lý Khả Hân nghĩ tới đây, không đợi Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh nói thêm, cô đã nói: - Giờ cũng muộn rồi, ngày mai chị còn phải qua bên công ty xử lý một chút chuyện, chị về nhà ngủ trước đây. Mọi người cũng nên đi ngủ sớm một chút, phụ nữ chúng ta nên biết cách quý trọng bản thân, ngủ sớm dậy sớm, tinh thần mới tốt…!
Trịnh Khả Nhạc đã hi vọng Lý Khả Hân đi về sớm một chút, chẳng qua là Trịnh Khả Nhạc không thể nói thẳng ra, bây giờ nghe được Lý Khả Hân nói như vậy, Trịnh Khả Nhạc cơ hồ vô thức nói:
- A, vậy thì tốt.....!
Trịnh Khả Nhạc vừa nói xong câu đó, ngay lập tức liền hối hận, tuy trong lòng cô thật sự hi vọng rằng Lý Khả Hân đi về sớm một chút, nhưng cô cũng không nên nói như vậy. Lý Khả Hân cũng không có cảm giác gì, điều này đã nằm trong dự liệu của cô rồi. Lý Khả Hân cười nói:
- Chúc ngủ ngon!
Nói xong, Lý Khả Hân xoay người, cất bước lên lầu. Từ Oánh nhìn thấy Lý Khả Hân lên lầu rồi, cô mới quay mặt sang, đầu tiên là chăm chú nhìn Trịnh Khả Nhạc một lúc, mới vừa rồi cũng không phải là cô không nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc mặc ngược quần áo, chẳng qua là lúc đó ở trước mặt Lý Khả Hân, Từ Oánh cũng không tiện hỏi. Từ Oánh không hỏi chuyện Trịnh Khả Nhạc, mà là cất bước đi vào, Trịnh Khả Nhạc cũng vội vàng quay lại, thuận tay đóng cửa phòng.
- Khả Nhạc, vừa rồi em làm sao vậy?
Từ Oánh vừa đi vào, liền để túi xách xuống, cô liếc qua quần áo của Trịnh Khả Nhạc, nói:
- Quần áo của em mặc ngược rồi!
- Á....!
Trịnh Khả Nhạc vừa nghe được những lời này của Từ Oánh, cô mới nhận ra rằng mới vừa rồi vì quá hoảng hốt, nên không để ý đến quần áo của mình đã mặc ngược. Trịnh Khả Nhạc khuôn mặt hiện hồng, cô hoảng hốt giải thích:
- Chuyện này..... chuyện này.....!
Ngay khi mà Trịnh Khả Nhạc đang không biết nên giải thích như thế nào cho Từ Oánh, cửa phòng Trịnh Khả Nhạc đột nhiên mở ra, Diệp Lăng Phi đã mặc quần áo hẳn hoi từ trong phòng bước ra. Từ Oánh vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, liền hiểu ra mọi chuyện. Từ Oánh vội vàng nói:
- Giám đốc Diệp, tôi không nghĩ tới lại gặp anh ở chỗ này...!
Da mặt của tên Diệp Lăng Phi này cũng là đủ dầy. Mặc dù việc của hắn bị Từ Oánh phá hỏng, nhưng Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy lung túng gì cả, hắn cười nói:
- Từ Oánh, cô không cần gọi như vậy, hiện giờ tôi đã không phải là giám đốc của cô rồi, cô cứ gọi tôi là Diệp Lăng Phi được rồi, ừm, tối hôm nay tôi, Khả Nhạc với cả Lộ Tuyết cùng ra ngoài uống rượu, Khả Nhạc uống hơi nhiều, vậy nên tôi mới đưa cô ấy về!
Trịnh Khả Nhạc vừa nghe thấy vậy, liền vội vàng mở miệng phụ họa:
- Đúng, đúng, đúng, hôm nay em uống nhiều quá, may mà có Diệp đại ca!
Từ Oánh cũng không phải kẻ ngốc, nhìn tình cảnh này, cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Từ Oánh cũng không nói ra, nếu Diệp Lăng Phi cùng Trịnh Khả Nhạc đều đã giả vờ không hiểu, vậy thì cô cũng làm vậy, cô nói:
- À, hóa ra là như vậy a, tôi còn cảm thấy khó hiểu, vì sao giám đốc Diệp lại ở chỗ này cơ! - Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đi về trước!
Diệp Lăng Phi nói rồi liền đi ra cửa, Trịnh Khả Nhạc nhìn thấy Diệp Lăng Phi muốn đi, vội vàng nói:
- Diệp đại ca, để em tiễn anh!
Nói xong, Trịnh Khả Nhạc đuổi theo Diệp Lăng Phi đến cửa phòng, Từ Oánh vừa nhìn tình cảnh này, liền biết điều mà đi về phía phòng ngủ của cô. Trịnh Khả Nhạc đuổi theo Diệp Lăng Phi đến cửa, cô ôm Diệp Lăng Phi, đôi môi hồng kề sát bên tai Diệp Lăng Phi, mở miệng thầm thì:
- Diệp đại ca, lúc nãy em thấy rất đau!