Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Bạch Tình Đình xong, hắn cúp điện thoại, rồi gọi Dã Lang và Dã Thú đến nói:

- Anh hiểu rồi.

Dã Thú vẫn không hiểu rút cuộc là chuyện gì, lại nghe Diệp Lăng Phi nói đã hiểu rồi, Dã Thú liền hỏi:

- Lão đại, rút cuộc là chuyện gì vậy? Anh đã hiểu cái gì, mau nói ra đi, em suốt ruột lắm rồi.

Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói :

- Đây là dương đông kích tây. Bọn chúng đã biết chúng ta đã tìm ra chỗ ẩn nấp của bọn chúng, cố tính gài bẫy chúng ta, đồng thời bọn chúng muốn ra tay với bà xã của anh, đó chính là suy nghĩ của bọn chúng.

Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói vậy vội vàng nói:

- Lão đại, anh nói chị dâu...

Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú xua tay nói:

- Dã Thú, điều này để về biệt thự rồi nói, bây giờ hai đứa về cùng anh.

- Vâng!

Diệp Lăng Phi đến một câu chào Sean cũng không có cứ thế lên xe. Khi Sean phát hiện thì Diệp Lăng Phi ít nhất cũng đã đi được một dặm rồi. Sau khi nhận được điện thoại của Sean gọi đến, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nói với Sean:

- Sean, chuyện này vốn là một âm mưu nhằm vào các ông, ồ, nói chính xác hơn cũng bao gồm cả tôi nữa, tóm lại, cho dù chúng ta có ở lại đó cũng không có tác dụng gì. Tôi đề nghị bây giờ ông nên quay về chỗ ở của mình, bình tĩnh mà đợi tin tức, đồng thời tốt nhất nên chú ý đến sự an toàn của bản thân, đừng để kẻ khác làm hại, còn tôi, tôi đương nhiên cũng quay về nhà đợi tin tức, chỉ là tin tức mà tôi đợi lại đến từ những kẻ trong tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm, tôi tin chắc những kẻ đó nhất định sẽ liên lạc với tôi.

Sean nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, vẫn còn có phần không hiểu, ông ta hỏi:

- Điều này rút cuộc là có ý gì, sao tôi không hiểu gì cả?

- Ông không hiểu phải không, vậy thì không cần hiểu nữa. Tôi muốn nói là lần này những kẻ trong tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm tuyệt đối giảo hoạt hơn những gì mà ông tưởng tượng, có thể không phải là ông bắt bọn chúng mà là bọn chúng đang chơi đùa với ông. Đương nhiên, nếu những tên khốn đó dám tìm tôi, thì bọn chúng đúng là đã tự đi vào con đường chết. Tôi sẽ không để bọn chúng thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi, được rồi cứ như vậy đi, tôi không nói chuyện phiếm với ông nữa, tôi phải về nhà đây.

Diệp Lăng Phi nói xong liền cúp điện thoại, vứt điện thoại sang một bên, hắn bĩu môi, lạnh lùng nói:

- Sean, ông nên cẩn thận, đối tượng tiếp theo sẽ là ông đấy.

Diệp Lăng Phi nói như vậy ắt có lý của hắn, chỉ là những chuyện này không liên quan nhiều đến Diệp Lăng Phi, hắn cũng không cần thiết đi để ý chuyện sông chết của Sean. Điều mà Diệp Lăng Phi quan tâm bây giờ là người nhà của hắn, lo lắng cho sự an toàn của Bạch Tình Đình. Qua cuộc điện thoại ban nãy, Diệp Lăng Phi đã nghe ra, đối tượng tấn công của đối phương là Bạch Tình Đình, chỉ là vì có Minako, nên đối phương mới không thành công, có thể nói, hôm nay Bạch Tình Đình không sao là nhờ có Minako.

Diệp Lăng Phi toát mồ hôi lạnh, thật là nguy hiểm, suýt nữa thì để đối phương thành công. Khi Diệp Lăng Phi về đến nhà, Bạch Tình Đình và Minako đã về đến biệt thự rồi. Những cảnh sát kia vốn định dẫn Minako về đồn công an, nhưng sau đó bon họ đã thay đổi ý kiến, chủ yếu là vì trong bọn họ có người biết chồng của Bạch Tình Đình là Diệp Lăng Phi, mà khả năng của Diệp Lăng Phi càng khiến người khác không thể tưởng tượng được, dường như đối với Diệp Lăng Phi không có việc gì là khó khăn cả, Diệp Lăng Phi có thể làm được tất cả mọi việc. Mặc dù điều này không phải là sự thật, Diệp Lăng Phi cũng không phải là thần tiên, làm sao có thể làm được mọi chuyện chứ, nhưng với người khác Diệp Lăng Phi lại là một người mà điều gì cũng có thể làm được.

Những cảnh sát đó cuối cùng cũng thả Minako và Bạch Tình Đình, đương nhiên khẩu súng của Minako bị cảnh sát tịch thu, cảnh sát dù sao cũng cần phải làm ra vẻ một chút, ít nhất cũng để phía bọn họ có thể qua được. Minako không nói nhiều, cô ta tin rằng trong tay Diệp Lăng Phi có rất nhiều vũ khí, cô ta không cần thiết vì khẩu súng đó mà gây chuyện với cảnh sát. Điều mà cô ta cần làm bây giờ là làm sao đưa Bạch Tình Đình an toàn về biệt thự, đó mới là điều mà Minako đang suy nghĩ, ngoài điều đó ra Minako không suy nghĩ đến những chuyện khác.

Diệp Lăng Phi đỗ xe ở sân biệt thự, theo phía sau là xe của Dã Lang và Dã Thú, xe của hai bọn họ đỗ ở phía sau xe của Diệp Lăng Phi, đỗ xe xong, Dã Lang và Dã Thú xuống xe trước, hai bọn họ không nói nhiều, vừa đỗ xe bèn lập tức chạy ra phía ngoài sân nhìn quanh bốn phía. Diệp Lăng Phi cũng mở mở xe đi ra, Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi xuống xe, cô ta liền chạy đến khoác tay Diệp Lăng Phi hỏi:

- Ông xã, chuyện này là sao, bây giờ em càng ngày càng hồ đồ.

- Vào nhà rồi nói.

Ở bên ngoài Diệp Lăng Phi không giải thích thêm câu nào với Bạch Tình Đìnhmà cùng Bạch Tình Đình đi vào biệt thự. Minako ngồi ở phòng khách tầng một trong biệt thự, thấy Diệp Lăng Phi đi vào Minako vội vàng đứng lên, Diệp Lăng Phi gật đầu với Minako, khen ngợi nói:

- Minako, lần này may mà có cô. Nếu không nhờ có cô, Tình Đình bây giờ có lẽ đã gặp điều chẳng lành rồi, thế này đi, đợi mọi chuyện kết thúc tôi sẽ thưởng cho cô, nhưng giai đoạn trước mắt này , vẫn phải phiền cô bảo vệ cho Tình Đình.



Minako nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta vội vàng nói:

- Diệp tiên sinh, bảo vệ cho Diệp tiểu thư là chức trách của tôi, tôi không cần phần thưởng đặc biệt nào của anh vì những gì mà anh cho tôi đã quá nhiều rồi.

Minako, chuyện này để sau hãy nói, trước mắt không nói chuyện này.

Trước mặt Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi vỗ vai Minako nói:

- Minako, bây giờ cô lên gác tắm cũng được, ngủ cũng được, tóm lại cô có thể yên tâm nghỉ ngơi, chuyện ở đây cứ giao lại cho tôi.

- Diệp tiên sinh, vậy tôi lên gác trước.

Minako nghe Diệp Lăng Phi nói vậy liền gật đầu, đang đinh đi lên gác thì nghe thấy Diệp Lăng Phi nói với Minako:

- Minako, ồ, tôi suýt nữa thì quên mất một chuyện, cô đi tìm Hân Mính, bảo Hân Mính đi xuống đây gặp tôi, cô nói với Hân Mính tôi có chuyện cần bàn với cô ấy.

- Vâng ạ!

Diệp Lăng Phi thấy Minako đi lên gác xong, hắn ôm Bạch Tình Đình, đưa tay phải lên vỗ mạnh vào mông Bạch Tình Đình “Phạch” một cái, tay Diệp Lăng Phi bị cái mông căng mẩy của Bạch Tình Đình đẩy bật ra khá cao. Diệp Lăng Phi cũng hơi dùng sức, khiến Bạch Tình Đình kêu đau “ui cha”. Cô ta trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, giọng trách hờn nói:

- Ông xã, anh làm gì mà đánh em đau thế.

- Em còn hỏi anh.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy bèn giơ tay phải lên, có vẻ như định đánh tiếp, ban nãy Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi phát vào mông, thấy Diệp Lăng Phi lại định phát mình, Bạch Tình Đình lo Diệp Lăng Phi lại phát cô ta như ban nãy liền vội vàng nũng nịu nói:

- Ông xã, em biết sai rồi mà, anh đừng đánh em nữa,thật sự em rất đau.

Diệp Lăng Phi vốn định giơ tay phải lên, nhưng hắn nghe thấy Bạch Tình Đình nói vậy, liền buông tay xuống, nhớ lại ban nãy hắn cũng hơi mạnh tay, Bạch Tình Đình là phụ nữ liễu yếu đào tơ, làm sao mà chịu được khi hắn mạnh tay như thế cho dù là phát vào mông Bạch Tình Đình, như thế cũng rất đau. Diệp Lăng Phi không nỡ lòng phát Bạch Tình Đình nữa, hắn buông tay phải xuống, thơm vào môi Bạch Tình Đình một cái, có phần xót xa nói: Bà xã, em có đau không?

- Sao lại không đau chứ, ông xã, rất đau là đằng khác.

Bạch Tình Đình vừa thấy Diệp Lăng Phi xót xa mình, liền bắt đầu nũng nịu, để thể hiện chỗ cô ta bị Diệp Lăng Phi đánh rất đau, cô ta còn cố tình dịch chuyển mông, kết quả là nghe thấy Bạch Tình Đình kêu lên “ui cha”. Quả không sai, Diệp Lằng Phi nghe thấy tiếng kêu của Bạch Tình Đình, trên mặt lộ rõ vẻ day dứt, vì ban nãy hắn ra tay hơi mạnh mà thấy day dứt. Diệp Lăng Phi liền ôm lấy Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng để Bạch Tình Đình ngồi lên đùi hắn, tháo dây lưng của Bạch Tình Đình ra, qua ống quần của Bạch Tình Đình thò tay vào chỗ mà ban nãy hắn đánh.

- Bà xã, xin lỗi, anh biết ban nãy anh hơi mạnh tay, nhưng anh cũng là vì quá lo lắng, anh lo em xảy ra chuyện.

Diệp Lăng Phi đánh Bạch Tình Đình xong, còn dỗ đanh Bạch Tình Đình, hắn đặt tay phải lên mông Bạch Tình Đình, xoa nhẹ lên chỗ mà ban nãy hắn đánh vào, tay kia ôm lấy Bạch Tình Đình nói:

- Tình Đình, em nên biết trong lòng anh em quan trọng như thế nào, ban nãy khi nghe em nói em bị tấn công, anh hoảng loạn đến mức không biết phải làm gì, em nói xem, em có phải đáng bị đánh lắm không ?

Trước đó trong lòng Bạch Tình Đình còn suy nghĩ, rút cuộc Diệp Lăng Phi có còn yêu cô ta như trước đây không. Nhưng bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, trong lòng Bạch Tình Đình đã biết rồi, cô ta tin rằng Diệp Lăng Phi vẫn yêu cô ta như trước đây. Bạch Tình Đình nở nụ cười hạnh phúc, hai tay cô ta ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi nũng nịu nói:

- Ông xã, em biết hôm nay là do em không đúng, em đã để anh phải lo lắng cho em.

Diệp Lăng Phi hôn vào miệng Bạch Tình Đình một cái rồi nói:

- Biết là tốt rổi. Hôm nay làm anh sợ hết hồn, anh rất lo em bị bắt, bà xã, em có biết những kẻ đó đều không có tính người, nếu em bị chúng bắt, ai mà biết...hài, không nói thì tốt hơn.

Diệp Lăng Phi vừa nói vậy, Bạch Tình Đình liền nhớ đến Điền Tư nói:



- Ông xã, Điền Tư hoàn toàn là do em mà bị bắt, anh nghĩ cách cứu cô ấy đi.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy, nhìn Bạch Tình Đình nói:

- Anh cứu cô ta như thế nào? Bây giờ anh không biết những kẻ đó làm cái gì, tại sao lại muốn bắt cóc bọn em, anh biết cứu cô ta thế nào chứ. Ồ, anh còn có điều muốn hỏi em, tại sao em và Điền Tư lại đến Việt Dương đại lầu, anh không phải đã nói với em rồi sao, hôm nay không được tự do đi dạo phố, nhưng em sao em lại không nghe lời anh, bà xã, anh hy vọng em có thể cho anh một lời giải thích hợp lý.

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, hôm nay Bạch Tình Đình và Điền Tư đến Việt Dương đại lầu vốn là muốn tìm Lý Khả Hân, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, bây giờ nghe Diệp Lăng Phi hỏi cô ta như vậy, Bạch Tình Đinh hơi có chút do dự, không biết có nên trả lời câu hỏi của Diệp Lăng Phi hay không.

Trong lúc Bạch Tình Đình đang chần chừ thì nghe thất tiếng bước chân ở phía cầu thang vọng lại. Bạch Tình Đình ngẩng đầu lên thấy người hộ lý đang đỡ Chu Hân Mính đi xuống. Ban nãy Diệp Lăng Phi bảo Minako gọi Chu Hân Mính đi xuống, Chu Hân Mính dù sao cũng là cảnh sát, Diệp Lăng Phi có một số chuyện muốn bàn bạc với Chu Hân Mính.

Bạch Tình Đình đang không biết nên trả lời câu hỏi ban nãy của Diệp Lăng Phi như thế nào, bây giờ thấy Chu Hân Mính đi xuống, vừa may cho cô ta một lý do, Bạch Tình Đình vội vàng từ trong lòng Diệp Lăng Phi đứng lên nói:

- Ông xã, em qua đỡ Hân Mính.

Nói rồi không đợi Diệp Lăng Phi nói Bạch Tình Đình đã chạy về phía cầu thang. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình vội vàng chạy đi, trong lòng đã đoán ra một số việc, chỉ là những việc đó vẫn chưa rõ ràng. Trong luc Bạch Tình Đình chạy đi đỡ Chu Hân Mính đi xuống, hai người Dã Lang và Dã Thú từ bên ngoài biệt thự chạy vào , hai người bọn họ trực tiếp đi vào phòng khách, Dã Thú nói với Diệp Lăng Phi:

- Lão đại, em vừa mới kiểm tra rồi xung quanh không có kẻ nào khả nghi, bảo vệ cửa vào tiểu khu này là bảo vệ của công ty em, em đã để bảo vệ của công ty em đảm nhiệm việc bảo vệ ở tiểu khu này, một ngảy 24 giờ đều có bảo vệ đi tuần tra.

Dã Lang nói với Diệp Lăng Phi:

- Satand, em thấy ở đây vẫn rất an toàn, ít nhất cho đến bây giờ, ở đây vẫn khá an toàn, em thấy chúng ta cần phải bàn bạc kỹ lưỡng chuyện này.

Diệp Lăng Phi không nói gì, ánh mắt của hắn đang hướng về phía Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, lúc này, Diệp Lăng Phi cảm thấy cho dù bản thân hắn muốn tiếp tục giấu Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cũng sẽ nhìn thấy một số manh mối, về cơ bản hắn không thể giấu Bạch Tình Đình quá lâu, đã như vậy, chi bằng không giấu Bạch Tình Đình nữa, ít nhất để Bạch Tình Đình biết được chân tướng sự việc, như thế bản thân Bạch Tình Đình cũng biết nên làm như thế nào. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, hắn đứng lên nói:

- Đi thôi, chúng ta đến phòng kế bên, anh muốn cùng mọi người họp bàn ở một nơi an toàn, Tình Đình, em cũng tham gia, vốn có một số chuyện anh không muốn để em biết, nhưng anh đã nghĩ rồi, có những việc nên để em biết thì tốt hơn.

Bạch Tình Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, trong lòng bắt đầu suy nghĩ. Bạch Tình Đình cũng không phải là kẻ ngốc, sao lại không nghe ra được ý tứ trong câu nói của Diệp Lăng Phi, theo lời của Diệp Lăng Phi, nghĩa là có một số chuyện Diệp Lăng Phi biết nhưng Bạch Tình Đình không biết, Diệp Lăng Phi muốn nói những điều đó với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình hít một hơi thật sâu, chuyện xảy ra hôm nay đã khiến Bạch Tình Đình nhận thức được chuyện lần này không hề đơn giản, cô ta có thể nhìn ra trong lòng Diệp Lăng Phi lúc này đang rất lo lắng. Bạch Tình Đình liếc nhìn Chu Hân Mính, thấy Chu Hân Mính đang nhìn cô ta, Bạch Tình Đình bặm môi không nói gì thêm nữa.

Diệp Lăng Phi, Dã Lang, Dã Thú và mọi người đi đến phòng cạnh phòng khách, hắn vừa mới đi đến cửa thì chuông điện thoại của hắn vang lên. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra, vừa nhìn thì là điện thoại của Sean gọi đến, Diệp Lăng Phi nghe điện thoại hỏi:

- Sean, ông có ý gì vậy?

- Diệp tiên sinh, là tôi.

Trong điện thoại vọng ra tiếng của một người phụ nữ, tiếng đó của người nữ đặc công tóc ngắn Mộ Văn. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng của Mộ Văn, trong lòng thấy hơi kỳ lạ, Diệp Lăng Phi không ngờ Mộ Văn lại lấy điện thoại của Sean để gọi cho hắn, có thể là Mộ Văn lo nếu cô ta lấy điện thoại của mình gọi cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sẽ không nghe điện thoại của cô ta, Mộ Văn mới lấy điện thoại Sean gọi cho Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng của Mộ Văn, hắn thản nhiên nói:


- Có chuyện gì vậy, nói đi. Bây giờ tôi không có thời gian đùa với cô, nếu cô có chuyện gì, phiền cô mau nói đi, ở đây tôi còn có chuyện phải giải quyết.


- Ở đây đương nhiên có chuyện xảy ra rồi. Nếu ở đây không có chuyện xảy ra, tôi cũng sẽ không gọi điện cho Diệp tiên sinh, tôi muốn nói với Diệp tiên sinh, ông Sean bị giết chết rồi.


Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói vậy, lúc đầu hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó lạnh lùng nói:


- Mộ tiểu thư, cô không cần lấy những chuyện thế này để đùa với tôi, tôi thấy nếu lão khốn này lại chết dễ dàng như thế, thì ông ta không phải là Sean, nhưng tôi tin một chuyện, đó là Sean nhất định sẽ bị giết chết, chỉ đáng tiếc là chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra với ông ta, Mộ tiểu thư không biết tôi nói có đúng không?


Khi Diệp Lăng Phi nói xong, Mộ Văn kinh ngạc nói:


- Thật sự không dám tin, Diệp tiên sinh, anh lại đoán được chân tướng của sự việc, tôi thật sự nghi ngờ anh là người hay quỷ...


- Bảo lão khốn Sean đến nghe điện thoại, tôi muốn biết ông ta rút cuộc muốn làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK