Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Đình Đình lúc này vội vàng nói:

- Không phải, không phải, hôm nay Diệp đại ca gần, đến trưa mới tới biệt thự, bọn em ăn cơm trưa, vốn bọn em muốn ra ngoài ăn, nhưng mà...

Lý Khả Hân lại cắt ngang giải thích của Vu Đình Đình, cô cười nói:

- Đình Đình, em không cẩn giải thích, chị cũng đâu có hỏi gì, chị chỉ hỏi Diệp đại ca hôm nay có phải ở cùng các em hay không, Đình Đình, có phải có chuyện gì muốn che dấu!

- Không.., không có!

Vu Đình Đình không dám nói tiếp, mặt ửng đỏ, ngay cả mặt của Lý Khả Hân cũng không dám nhìn. Diệp Lăng Phi và Dã Thú nói xong điện thoại, hắn cất điện thoại, nhìn Vu Đình Đình đỏ mặt, chang dám ngẩng đẩu. Diệp Lăng Phi ở trước mặt Lý Khả Hân, ôm chiếc eo nhỏ của Vu Đình Đình, làm cho mái tóc thoang thoảng hương thơm, toàn thân mềm mại áp sát trong lòng han, miệng cố ý nói:

- Khả Hân, em làm sao vậy, Đình Đình trẻ vậy, em cũng bắt nạt, em xem Đình Đình bây giờ cũng không dám nói chuyện rồi.

- Diệp đại ca, không có, không có, Khả Hân không có bắt nạt!

Vu Đình Đình hoang mang ngẩng đẩu lên, vôi vàng giải thích cho Lý Khả Hân.

Vừa ngẩng đẩu thì nhìn thấy khuôn mặt mang nụ cười suy nghĩ xâu xa của Lý Khả Hân, biểu hiện của Lý Khả Hân làm cho khuôn mặt của Vu Đình Đình nhất thời đỏ lên, Vu Đình Đình mới biết cô không nên xen vào, Vu Đình Đình ngượng ngùng áp sát mặt vào lòng Diệp Lăng Phi, không còn dám ngẩng đâu lên nữa.

Lý Khả Hân nhìn thấy bộ dạng của Vu Đình Đình, cố ý nói:

- Diệp đại ca, anh đừng có thiên vị như vậy, em bắt nạt Đình Đình khi nào, vừa rồi em chỉ tùy tiện hỏi, xem cái mặt khân trương của anh kia. Nói đến đây, Lý Khả Hàn đột nhiên nói với Đường Hiểu Uyển:

- Hiểu Uyển muội muội, trong đây chỉ có Diệp đại ca là đàn ông, hay là chúng ta đuối Diệp đại ca ra ngoài đi, ba người chứng ta nói những chuyện chỉ có phụ nữ mới có thế nghe!

- Được thôi!

Đường Hiểu Uyển lập tức hùa theo nói.

- Em đồng ý!

- Anh không đồng ý!

Diệp Lăng Phi phản đối nói.

- Dựa vào đâu bắt tôi đi, các em làm vậy là kỳ thị!

- Chúng em kỳ thị thế nào, Diệp đại ca, chứng em nói những chuyện phụ nữ không được sao?

Lý Khả Hân nói,

- Diệp đại ca, anh có biết kinh của phụ nữ không, anh có biết môi lần phụ nữ có kinh thi cảm giác thế nào không, anh hiểu được cảm giác phụ nữ chúng em và đàn ông háo sắc như anh khi hôn nhau không, Diệp đại ca, nếu như anh hiểu, vậy anh cứ ở lại!

Diệp Lăng Phi vừa nghe, không phục tức giận nói:

- Ai nói anh không hiểu, nhưng mà, anh không nói với các em, tránh đến lúc đó các em tìm cơ hội công kích anh, anh ra ngoài thì ra ngoài, không biết chừng bên ngoài có em học sinh nữ xinh đẹp, anh đi ra ngoài câu dụ một cô!

-Đi đi, đi đi!

Lý Khả Hân vây tay với Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp đại ca, em phải nói cho anh biết, nói chuyện với mấy cô gái bên ngoài nhất định phải chú ý, hai ngày này em đã thấy đánh nhau mấy lần rồi, đểu là vì con gái.

Đợi Diệp Lăng Phi vừa đi, Đường Hiểu Uyển cười ngọt ngào nói:

- Khả Hân, cũng may có chị, chị xem vừa rồi bộ mặt Diệp đại ca khi rời khỏi, anh ta chỉ biết bắt nạt em và Đình Đình, thấy em và Đình Đình mềm yếu, chị Khả Hân, bằng không chị cũng dọn qua đó, ba chúng ta cùng sống chung, đến lúc đó, nếu như Diệp đại ca lại đến bắt nạt bọn em, chị có thế giúp đỡ bọn em!

Lý Khả Hân ngồi giữa Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình, cười nói:

- Hiểu Uyển, thành thật khai báo, các em rốt cuộc cùng Diệp đại ca làm sao rồi?

- Khai báo? Khai báo gì!

Đường Hiểu Uyển giật mình, không hiểu mà hỏi.

- Em cứ giả vờ hồ đồ với chị, còn nói khai báo gì, hôm nay ba người các em ở trong biệt thự, chang lẽ không xảy ra chuyện gì sao?

Lý Khả Hân hỏi.



Đường Hiểu Uyển vừa nghe, mặt đỏ lên, miệng khẽ nói:

- Khả Hân, chị đừng hỏi, chính là chuyện đó đó!

Khi Đường Hiểu Uyển nói ra câu này, cả khuôn mặt cô cũng đỏ lên, càng không cẩn nhắc đến Vu Đình Đình. Lý Khả Hân vừa nhìn thấy phản ứng của Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình, rồi cười lên, miệng nói:

- Chị nói hai cô bé ngốc nghếch các em, chuyện này có gì ngượng ngùng, chị đâu phải là người ngoài, ai bảo chúng ta cùng thích một người đàn ông!

Khi Lý Khả Hân nói ra câu này, Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển đều ngẩng mặt lên, Vu Đình Đình kinh ngạc nhìn Lý Khả Hân, hỏi:

- Chị Khả Hân, không lẽ chị...

- Cô bé ngốc nghếch, chị đã nói rồi, chuyện này không có gì phải ngượng ngùng, ở đây lại không có người ngoài, cũng bao gồm cả chị, không có biện pháp, ai bảo chúng ta đều thích Diệp đại ca!

Lý Khả Hân nói đến đây, lại dịu dàng nói:

- Đương nhiên so với các em. Có lẽ chị làm cho Diệp đại ca cảm thấy có áp lực, dù gì trước đây chị và Bạch Tình Đình đã từng tranh nhau Diệp đại ca, bây giờ nghĩ lại, quá khứ chị thật quá hiếu thắng, cẩn gì đi tranh danh phận đó, chỉ cẩn người đàn ông mình yêu trong lòng có mình, vậy thì đủ rồi. Bây giờ suy nghĩ của chị rất đơn giản, chỉ cần có thế có cơ hội cùng Diệp đại ca tán gâu, đã mãn nguyện lắm rồi, các em ngốc, các em thì sao?

Bị Lý Khả Hân đuối ra ngoài, hắn đi đến trước quẩy bar, lấy ly rượu, ngồi trên ghế, vừa uống rượạ, vừa quan sát tình hình trong quán.

Người trong quán ít đi nhiều so với lúc hắn vừa tới, ít đi không ít cô gái. Đây không phải là một dấu hiệu tốt, ít ra nói rõ tình hình quán rượu trước mắt không thích hợp với các cô ấy. Diệp Lăng Phi nhìn trong quán rượu có không ít thanh niên đang ngồi uống bia, những thanh niên đó nói chuyện lớn tiếng, bề ngoài không có chút gia giáo, không khí của quán rượu cũng bị những người này phá hỏng.

Đặc biệt là bốn chàng thanh niên ngồi ở vị trí sát cửa, chính là bốn tên tiểu tử vừa rồi đứng huýt sáo trước cửa, bốn tên này mặc áo sơ mi cố ý vén ra trước ngực, lộ ra hình xăm dọa người.

Bốn thanh niên đó ngồi ở trước cửa, chỉ trỏ vào những cô gái đi ra đi vào, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu lớn tiếng, điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy không sảng khoái, Diệp Lăng Phi vốn muốn đuối bốn người này ra ngoài, nhưng nghĩ lại vân cứ thôi, ở đây dù gì cũng là làm ăn, nếu như đánh nhau cũng không tốt lăm.

Diệp Lăng Phi ngồi uống rượu một mình, khi Diệp Lăng Phi uống xong một ly, Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển, Vu Đình Đình ba người từ đằng sau đi ra, Lý Khả Hân đến bên Diệp Lăng Phi, nói với vị sư phụ pha chế rượu:

- Tiều Vương, pha cho tôi một ly tình nhân hoa hồng.

- Tình nhân hoa hồng?

Diệp Lăng Phi kỳ lạ nói.

- Sao anh chưa nghe qua tên rượu này, em tự nghĩ ra sao?

- Điều đó là đương nhiên rồi!

Lý Khả Hân ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, cười nói:

- Bây giờ em đã là một nửa sư phụ pha chế rượu, sư phụ pha chế rượu của quán này là do em đích thân huấn luyện ra đó.

Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình ngồi bên kia của Diệp Lăng Phi, Đường Hiểu Uyển nghe Lý Khả Hân nói vậy, mở to mắt, không dám tin mà nói:

- Khả Hân, chị học từ khi nào, trước đây em cũng không biết!

- Bỏ tiền ra đế học, em tưởng chị là thiên tài à!

Lý Khả Hân nói đến đây, lại nói với sư phụ pha chế rượu:

- Tiều Vương, pha thêm một ly!

Chàng trai hơn hai mươi tuổi tay chân nhanh nhẹn pha bốn ly rượu màu xanh, đặt trước mặt bốn người Lý Khả Hân, nói:

- Không có cách, quán rượu vừa mới khai trương, thu nhập không có bao nhiêu, căn bản không thuê nối một sư phụ pha rượu tốt, em chỉ biết tự đi học, sau đó tìm vài người biết một ít về pha chế rượu, em phối rượu cho họ trước, họ chỉ cẩn làm theo rượu em đã phối săn đê pha cho khách thì được, nào, mọi người thưởng thức ly tình nhân hoa hồng như thế nào?

Diệp Lăng Phi đặt ly rượu lên môi, sau khi uống một ngụm nhỏ, thưởng thức rượu, nói:

- Không tệ, uống vào miệng có cảm giác thơm, cảm giác trong miệng toàn là hương thơm, ừ, hơi có một ít, Khả Hân, em nên thêm ít Chivas, vậy thi cảm giác khâu cảm sẽ tốt hơn.

- Được thôi, không ngờ anh cũng là chuyên gia về mặt này, có thê cho anh uống trong đó cho Chivas!

Lý Khả Hân cười nói:

- Vậy đi, sau này anh chuyên nếm rượu là được rồi, em pha xong rượu, anh se nếm thử thế nào?

- Vậy thì không được, khâu vị môi người không giống nhau, có những người thích rượu hơi mạnh, mà có những người thích thanh đạm chút, sở thích của cá nhân không giống nhau. Có lẽ anh uống có chút, đó là anh đứng ở góc độ của con gái đế suy nghĩ, quả thật giống như suy nghĩ của anh, khâu vị của rượu này đã rất ngon rồi. Nhưng mà, anh cho rằng giống loại rượu khâu vị thơm, nhẹ như vậy, có lẽ thích họp cho phụ nữ, bởi vậy, kiến nghị thay đối chút khâu vị, có lẽ tốt hơn!

Lý Khả Hân gật đẩu, nói:

- Ừm, em thấy chủ ý này không tệ!



Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi đang tán gẫu, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền tới giọng đàn ông nói:

- Người đẹp, một mình uống rượu có cô đơn không, có cẩn tìm người ngồi cùng không?

Diệp Lăng Phi quay đẩu lại nhìn, chỉ nhìn thấy bốn người đàn ông vừa rồi ngồi cạnh cửa lúc này tới gần, trong đó có một người xăm mình trên hai cánh tay, chàng thanh niên đó nhìn tuổi tác khoảng hơn mười tuổi, han cười hi hi đến bên cạnh Vu Đình Đình, đang nói chuyện với Vu Đình Đình.

Vu Đình Đình mặc kệ người thanh niên đó, thì nghe thấy một thanh niên khác dụ dô nói:

- Anh Hào, anh không được, người ta không thích anh!

Thanh niên đó mắng một câu nói:

- Thảo, mày***biết gì, người ta có gia giáo, phải bồi dưỡng tình cảm!

Thanh niên đó lại nói:

- Người đẹp, tôi ngồi uống cùng cô, sau khi chúng ta uống rượu xong, rồi đến chỗ tôi chơi!

Thanh niên đó tay chân không sạch sẽ, đưa tay định mò *** của Vu Đình Đình, ngay lúc han đưa tay chạm đến*** của Vu Đình Đình, thì cảm thấy tay như bị kiềm sắt nắm lại, miệng hắn không nhịn được hô lên:

- Ây da, ây da, đau!

- Cút xa chút, đừng có ở đây!

Diệp Lăng Phi vừa buông tay, miệng mang:

- Mấy thằng nhãi ranh, chạy đến đây quậy phá, mau về nhà ngủ đi!

Thanh niên đó xoa tay phải bị Diệp Lăng Phi nắm giữ, miệng mang:

- Mày *** là ai, ngay cả chuyện của lão tử tao cũng dám quản!

Diệp Lăng Phi từ ghế ngồi đứng lên, đi đến trước mặt thanh niên, lạnh lùng cười nói:

- Tôi nói rồi, tốt nhất cậu mau chút đi, sau này tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu!

- Thằng nhài này điên quá rồi, dạy dỗ nó cho tao!

Người thanh niên đó hét lên.

Ba thanh niên đó vừa nghe, nằm tay lại, bao vây tới, một trong số đó đưa tay lên trước.

Diệp Lăng Phi còn chưa đợi thanh niên đó đánh tới mình, đã ra tay trước, một cước đánh vào mắt người thanh niên đó, lập tức hãn bị đánh ngã xuống đất. Khân trương, tay phải Diệp Lăng Phi bóp một cái, túm chặt cố họng của han, miệng nói lớn tiếng:

- Tôi hôm nay tâm trạng tốt, muốn uống rượu, cậu đừng có quấy rẩy nhã hứng của tôi, nếu không tôi bóp nát cố họng của cậu!

-Tôi biết rồi, tôi biết rồi, tôi không dám!

Người thanh niên đó bị Diệp Lăng Phi bóp cố họng lại, cảm giác bản thân dường như ngạt thở, đến lúc này, hắn cũng không dám cứng đẩu, miệng liên tục xin lôi xin tha. Diệp Lăng Phi không muốn gây ra chuyện, dù gì ở đây cũng là chỗ của han, nếu như gây ra chuyện, sẽ ảnh hưởng kinh doanh. Diệp Lăng Phi thả lỏng tay, thả tên đó ra.

Ba tên còn lại cũng núp sau lưng tên đó, thanh niên bị Diệp Lăng Phi đánh trúng mắt, dùng tay che mắt lại, đau đớn nghiến răng.

- Anh Hào, làm sao đây?

Một người trong đó hỏi.


Nhìn thấy tên đó trừng mắt to ra, nhìn thắng Diệp Lăng Phi, hét nói:


- Tiểu tử thối, mày có giỏi thì đợi tao, tao đi tìm người dạy dỗ mày!


Diệp Lăng Phi nghe thấy, han cười lên, miệng nói:


- Được thôi, dân thêm nhiều người đến đây, tôi ở đây đợi các người!


- Mày đợi đó!


Tên đó quay lưng, miệng nói:


- Chúng ta đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK