Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Diệp Lăng Phi lướt qua người Jacques. Hắn tiếp tục nói:

- Hơn nữa, ngươi đang muốn giết ta có đúng hay không?

Diệp Lăng Phi nói những lời này xong thì đột nhiên, trong lòng Jacques kinh ngạc, nhưng Jacques lúc này không thể thừa nhận, càng không thể khai ra Chu Ngọc Địch được, một khi hắn khai ra Chu Ngọc Địch thì cho dù tên đàn ông đang đứng trước mặt không giết hắn thì Chu Ngọc Địch cũng nhất định sẽ giết hắn.

Jacques trong lòng đã quyết định chủ ý, đó là tuyệt đối không thể nói ra, hắn nhất định là phải tiếp tục nói láo. Jacques lập tức phủ nhận nói:

- Ta không biết ngươi rốt cuộc nói cái gì nữa, ta cũng đã nói rồi, ta là một khách du lịch, ta tới đây là để đi du lịch, tai sao ngươi lại cứ đuổi theo ta vậy?

- Vậy thì sao ngươi thấy ta lại bỏ chạy làm gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Ngươi đuổi theo ta, ta dĩ nhiên phải chạy thôi!

Jacques lúc này một mực chắc chắn là bởi vì Diệp Lăng Phi đuổi theo hắn nên hắn mới chạy, theo Jacques thấy, Diệp Lăng Phi không có chứng cớ, nói không chừng mình nói như vậy thì hắn cũng không làm gì được mình. Jacques trong lòng còn có ý nghĩ may mắn, hắn cứ nói dối như vậy. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng không tin, sau khi Jacques nói ra những lời này thì Diệp Lăng Phi cười một cách lạnh lùng và nói:

- Ngươi thật sự cho ta là kẻ ngốc à, đã nói dối ta những lời như vậy, khi còn ở Vọng Hải, ta đã nhắm ngươi rồi, trên thế gian này làm gì có những chuyện trùng hợp như vậy, ta và ngươi vốn là đụng phải, bản thân chuyện này cũng đã có vấn đề rồi, ta nghĩ ngươi nếu thẳng thắn mà nói thì bản thân ta có thể suy nghĩ mà bỏ qua cho ngươi, còn nếu không...!

Diệp Lăng Phi nói tới đây, chân mày hắn dựng lên, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên lạnh như băng rất dọa người. Jacques cũng biết, lúc này hắn không có sự lựa chọn nào, Jacques tự nhận thân thủ của mình cũng không tệ, khi đối mặt với Diệp Lăng Phi, hắn tự nhận mình có khoảng tám phần thắng.

- Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi, ta đối với ngươi không có bất kỳ ác ý gì cả!

Jacques đến lúc này vẫn còn đang cật lực phủ nhận, cùng lúc đó, Jacques nắm chặt con dao trong tay, nhìn như là đang vô ý hướng về phía Diệp Lăng Phi, thực tế thì Jacques cũng đang tìm kiếm một cơ hội thích hợp nhất để lấy mạng Diệp Lăng Phi, theo Jacques thấy thì chỉ cần mình tập kích một cách đột ngột với Diệp Lăng Phi thì hắn nhất định sẽ giành được thắng lợi.



Khi Jacques vừa mới dịch bước chân thì Diệp Lăng Phi cũng đi về hướng Jacques, dường như Diệp Lăng Phi không có ý thức đến hành động của Jacques, nhìn điệu bộ này của Jacques thì trong lòng hắn thầm nghĩ cơ hội đã tới rồi, Jacques không suy nghĩ nhiều, tay phải nhanh như cắt cầm lấy dao đâm thẳng về phía tim Diệp Lăng Phi, nhanh như gió, giống như một tia chớp mà đâm lấy. Theo Jacques thấy thì mình nhất định có thể nhất kích tất sát .

Nhưng Jacques lần này đã tính sai, hắn tự nhận xuất thủ của mình rất nhanh, nhất kích tất sát, nhưng không ngờ động tác của Diệp Lăng Phi so với hắn còn nhanh hơn, khi Jacques xuất thủ thì Diệp Lăng Phi cũng đã động thủ, hắn nhảy qua nửa bước, đùi phải giơ lên, một cước đạp ra ngoài. Cánh tay của Jacques không thể dài như chân được, Diệp Lăng Phi một cước đạp trúng bụng Jacques, đá Jacques bay lên. Diệp Lăng Phi đá một cú rất nặng, thân thể của Jacques bay ra xa, “ Bịch!” cơ thể của Jacques ngã trên mặt đất. “Lục cục, lục cục” Jacques ở trên mái nhà lăn ra xa cuối cùng mới dừng lại .

Diệp Lăng Phi đá rất mạnh, theo Diệp Lăng Phi thấy thì cước này sẽ làm cho cái tên dáng vẻ nhìn giống như người Thái Lan với thân phận không minh bạch này bị thương, trong một thời gian ngắn, nhưng Diệp Lăng Phi lại không ngờ, Jacques người này lực kháng đòn quả thật rất mạnh, sau khi gặp phải một cước của Diệp Lăng Phi mà lại vẫn có thể đứng lên. Jacques từ trên mặt đất bò dậy, không thấy rõ phương hướng, lảo đảo mà chạy về phía trước, trong lòng Jacques nghĩ là mau chóng chạy đi. Nhưng Jacques không ngờ, trên đỉnh tòa nhà khách sạn này lại xây dựng theo phong cách kiến trúc Châu Âu, có sườn dốc, hắn không chú ý ở dưới chân, bất thình lình bị vướng chân một chút, thân thể Jacques không khống chế được, bay qua lan can bảo vệ và lăn xuống.

- Không thể nào, tiểu tử ngươi chẳng lẽ cđịnh hết lãng xẹt như vậy à!

Diệp Lăng Phi không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, trong lòng hắn cũng không hi vọng Jacques chết ở chỗ này, hắn còn có rất nhiều chuyện nghĩ còn muốn hỏi Jacques, vì vậy, Diệp Lăng Phi sau khi thấy Jacques lăn xuống thì hắn vội vàng bước nhanh đến bên đó thì thấy đầu ngón tay phải của Jacques còn bám vào ven trụ lầu, dường như hắn đang cố gắng bò lên, nhưng sau khi thử thì không thể nào lên được. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng như vậy thì hắn vội vàng đưa tay phải ra và quát lên:

- Đưa tay ngươi đây!

Jacques giơ tay phải lên, hắn còn chưa đợi Diệp Lăng Phi giơ tay phải ra thì tay phải của hắn cũng không kiên trì được nữa, vốn dĩ tay phải của hắn chính là tay để bám vào trụ lầu, thời gian chịu đựng không quá lâu. Lúc này, Jacques cũng không kiên trì được nữa, hắn té từ trên lầu xuống rồi phát ra một chuỗi tiếng kêu thê thảm.

Diệp Lăng Phi giơ tay phải ra nhưng không thể bắt được tay của Jacques, tay hắn dừng lại ở giữa không trung, mắt thấy thân thể của Jacques từ trên lầu té xuống, Diệp Lăng Phi không khỏi lắc đầu, miệng thầm nói:

- Đây không phải là ta không muốn cứu ngươi, là nhà ngươi không thể kiên trì được, khụ!

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, hắn đứng thẳng người, nhìn xuống dưới lầu, thi thể của Jacques nằm ở dưới lầu, mặc dù Diệp Lăng Phi không thấy rõ lắm tình hình ở tầng dưới, nhưng Diệp Lăng Phi cũng có thể tưởng tượng được trên lầu cao như vậy mà té xuống thì sẽ thành như thế nào rồi.

Diệp Lăng Phi rời khỏi mái nhà, hắn có thể tưởng tượng được ở dưới lầu đang loạn ra sao, Diệp Lăng Phi không gấp gáp xuống lầu mà là tìm một chỗ để hút thuốc. Diệp Lăng Phi cần phải có thời gian để suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng, theo Diệp Lăng Phi thấy dường như những chuyện này đều là nhắm đến mình, nói cách khác, có người ở sau lưng bày ra những chuyện này, Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ chính là rốt cuộc là ai đã ở sau lưng hắn tính toán. Người đầu tiên mà Diệp Lăng Phi nghĩ đến là Chu Ngọc Địch, hình như chỉ có Chu Ngọc Địch mới có điều kiện phù hợp như vậy, nhưng Diệp Lăng Phi lại cảm thấy Chu Ngọc Địch không to gan đến độ trực tiếp muốn giết chết mình, chẳng lẽ Chu Ngọc Địch không sợ là mình sẽ trả thù sao?

Trừ Chu Ngọc Địch ra thì còn ai nữa? Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới Đới Vinh Cẩm, tên này rõ ràng là người nước ngoài, nếu như nói Đới Vinh Cẩm dùng lính đánh thuê đến giết chết mình thì cũng không phải là không thể. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ tới Đới Vinh Cẩm, trên trán hắn hiện lên vẻ buồn rầu, theo Diệp Lăng Phi thấy thì Đới Vinh Cẩm thật khó đối phó, vốn cho rằng mình đã sắp bắt được hắn nhưng lại không ngờ Đới Vinh Cẩm chạy thoát, lần này trong khẩu khí của Đới Vinh Cẩm, dường như có một liên minh nhắm Diệp Lăng Phi đang thành hình, Diệp Lăng Phi không rõ lắm chuyện này là thật hay giả, ít nhất từ tình huống trước mắt thì chuyện vẫn chưa dứt, thật không dễ giải quyết.

Sau khi hút xong một điếu thuốc thì Diệp Lăng Phi mẩu thuốc lá vào trong thùng rác, đang định đi về phía thang máy, bỗng nhiên điện thoại vang lên, Diệp Lăng Phi nhìn điện thoại thì thấy Bạch Tình Đình gọi đến, Diệp Lăng Phi nghe điện thoại và cười nói:

- Bà xã, muộn như vậy mà vẫn chưa ngủ à, chẳng lẽ anh không ở bên em là em không ngủ được sao?



Diệp Lăng Phi còn tưởng rằng Bạch Tình Đình ở đầu dây bên kia sẽ nói nhưng câu ngọt ngào với mình nhưng lại không ngờ bên trong điện thoại truyền đến giọng nói nghi ngờ của Bạch Tình Đình:

- Ông xã, chiều này anh làm gì?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, hắn không biết vì sao đột nhiên Bạch Tình Đình lại hỏi hắn như vậy. Diệp Lăng Phi nghĩ hình như lúc chiều hắn cùng Trương Tuyết Hàn đi uống cà phê, nói chuyện phiếm, hắn và Trương Tuyết Hàn lúc chiều rất thuần khiết, ngay cả như vậy nhưng Diệp Lăng Phi trong lòng vẫn lo lắng, theo Diệp Lăng Phi thấy nhất định là Bạch Tình Đình đã biết một chút về chuyện hắn lúc chiều với Trương Tuyết Hàn. Diệp Lăng Phi hỏi:

- Bà xã, anh cũng không biết em nói cái gì nữa!

- Ông xã, có hai cảnh sát đến nhà tìm anh!

Bạch Tình Đình nói,


- Bọn họ mới vừa nói muốn anh phối hợp với bọn họ điều tra, em nói anh không ở nhà và đuổi bọn họ đi, nhưng rõ ràng là bọn họ không giống như dừng tay lại, họ nói là em báo cho anh biết, tốt nhất là đến Cục cảnh sát phối hợp với bọn họ điều tra!


- Điều tra?


Diệp Lăng Phi hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ còn có cảnh sát dám đến nhà tìm hắn, chuyện này thật khiến cho người ta nghi ngờ, Diệp Lăng Phi không hiểu rốt cuộc ở thành phố Vọng Hải đang xảy ra chuyện gì, bây giờ hắn đang ở tỉnh thành xử lý chuyện bên này, tạm thời không quan tâm đến chuyện ở thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi nói:


- Bà xã, anh cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, như vậy đi, ngày mai em cho người đến Cục cảnh sát hỏi xem, anh ở đây có việc, không thể phân thân mà xử lý chuyện ở Vọng Hải được!


- Được rồi!


Bạch Tình Đình trả lời,


- Ông xã, em biết rồi, có chuyện gì thì em sẽ thông báo cho anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK