Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Diệp Lăng Phi, anh biết là tốt rồi, cho nên, anh hãy ngoan ngoãn mà nghe lời của tôi!

Chu Ngọc Địch vốn định thừa dịp lúc Diệp Lăng Phi đang có chút băn khoăn để cho Diệp Lăng Phi biết điều mà đi vào khuôn khổ, nhưng cô lại không ngờ cô vừa mới nói những lời này ra thì Diệp Lăng Phi lại nở nụ cười.

Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi cười thì cô biết có chuyện sắp xảy ra, quả bất kỳ nhiên, cô nghe Diệp Lăng Phi nói:

- Chu Ngọc Địch, tôi vẫn chưa nói hết, ý của tôi là tôi quả thật băn khoăn, nhưng những thứ này băn khoăn không đủ để cho tôi phải nghe theo lời của cô, tôi không thể nhẫn nhịn để cô ở trước mặt tôi mà hoa chân múa tay, càng không thể cho phép cô ra lệnh cho tôi, không biết tôi nói vậy cô có hiểu ý tôi không?

Chu Ngọc Địch hít sâu một hơi, cô ta đã hiểu ý Diệp Lăng Phi, Chu Ngọc Địch nói:

- Diệp Lăng Phi, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh định làm gì?

- Câu nói này còn phải hỏi cô đấy!

Diệp Lăng Phi nói lạnh lùng,

- Cửu Long triều thánh, tôi muốn biết tại sao cô lại muốn Cửu Long triều thánh kia, chẳng lẽ cô muốn lấy được bảo tàng trong truyền thuyết kia?

Chu Ngọc Địch trầm mặc không nói gì, cô ta không phủ nhận, cũng không thừa nhận, đầu dây điện thoại bên kia vẫn im lặng. Diệp Lăng Phi cho là mình nói ra những lời này, Chu Ngọc Địch sẽ kinh ngạc, nhưng không ngờ Chu Ngọc Địch sẽ chọn phương thức này để ứng đối, Diệp Lăng Phi hỏi:

- Chu Ngọc Địch, cô vẫn không trả lời câu hỏi của tôi à, cô sẽ không định bỏ qua như vậy chứ, tôi không phải là tên ngốc, cô muốn lừa tôi cũng không có cửa đâu!

- Diệp Lăng Phi, tôi chỉ là đang suy nghĩ nên trả lời anh như thế nào thôi!

Điện thoại bên kia rốt cuộc cũng truyền lại giọng nói của Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch chậm rãi nói:

- Anh nói vật được gọi là Cửu Long triều thánh đó tôi không phủ nhận, dĩ nhiên, tôi cũng không thừa nhận, đây là thái độ bây giờ của tôi, bởi vì tôi không biết ứng đối với anh như thế nào, nếu anh thấy thuận tiện thì chi bằng anh đến chỗ tôi, chúng ta từ từ nói chuyện một chút!

- Đến chỗ của cô đúng không, được rồi, tiện thể tôi ở chỗ cô ăn trưa luôn, Chu Ngọc Địch, một tiếng nữa tôi sẽ đến chỗ cô, hay là cô cứ chuẩn bị một chút đi!



- Chuyện này dĩ nhiên tôi phải chuẩn bị một chút rồi, bảo đảm anh sẽ rất hài lòng!

Chu Ngọc Địch nói xong thì cô cúp máy, cô ta cầm điện thoại, trên khóe miệng Chu Ngọc Địch nởi nụ cười lạnh nhạt, cô thầm nói:

- Diệp Lăng Phi, đây là anh tự tìm đến đấy, tôi vốn đang không muốn xuống tay nhanh như vậy, nhưng bây giờ anh lại buộc tôi phải hạ thủ, tôi không thể để cho anh sống được, như vậy sẽ chỉ làm tôi trở nên bị động thôi!

Chu Ngọc Địch xoay người lại, cô cầm điện thoại di động trong tay quay trở lại bàn làm việc, và lại gọi Trác Việt đến một lần nữa, cô nói khẽ vào tai Trác Việt mấy câu, Trác Việt gật đầu, hắn nghe theo sự dặn dò của Chu Ngọc Địch mà đi làm việc. Diệp Lăng Phi nói một tiếng nữa sẽ đến chỗ Chu Ngọc Địch, hắn thật sự sau một tiếng đã đến Hội sở tiêu khiển Đại Phú Quý của Chu Ngọc Địch, nhưng không phải Diệp Lăng Phi đến đó một mình mà hắn còn dẫn theo Dã Thú và ít nhất ba mươi người của công ty vệ sĩ đến Đại Phú Quý. Những vệ sĩ kia mặc đồng phục, sau khi vừa đến chỗ này thì, những vệ sĩ đó cầm súng trong tay phòng bị và xếp thành một hàng, Dã Thú và Diệp Lăng Phi hai người đi tới trước mặt bọn họ, Diệp Lăng Phi ghé sát tai Dã Thú nói câu gì đó thì Dã Thú hướng mắt về phía những vệ sĩ đó và nói:

- Hôm nay chúng ta tới đây là tới dạy bảo những tên vệ sĩ ở đây nên làm những công việc gì, mọi người hãy nhớ cho tôi, cầm súng đánh người thì không thành vấn đề nhưng đừng đánh chết người, như vậy không tốt, đánh gãy chân gãy tay thì không thành vấn đề, mọi người nghe rõ chứ?

- Dạ rõ!

Dã Thú hướng về phía những vệ sĩ đó và xua tay nói:

- Đi thôi, nhớ đấy, đánh người thì có thể, nhưng đừng đánh chết người đấy, có thể không nổ súng thì đừng nổ súng, để tránh tôi phải chi tiền để bồi thường tổn thất!

Câu nói phía sau của Dã Thú chẳng qua là một câu nói đùa mà thôi, hắn không để ý là có tiền hay không. Những vệ sĩ kia cũng là của Công ty an ninh của Dã Thú, hiện nay thuộc về công ty con của tập đoàn của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không ngốc, sau khi hắn trả lời Chu Ngọc Địch thì hắn lập tức gọi điện thoại cho Dã Thú, để Dã Thú mang theo hơn ba mươi người cùng hắn đến lớn hội sở tiêu khiển Đại Phú Quý.

Từ ngày Hội sở tiêu khiển Đại Phú Quý được thành lập, kể từ đó không người nào dám tới đây gây chuyện. Ở đây sớm đã có chuẩn bị rồi, mạng lưới liên lạc của Chu Ngọc Địch trong nước không hề mỏng, cô ta mở Hội sở tiêu khiển tại thành phố Vọng Hải, tuy nói cũng đã quả thật từng làm quen với những người trong chính quyền thành phố Vọng Hải, cũng đã chuẩn bị rồi, nhưng đó chẳng qua là hình thức mà thôi, cho dù cô ta không chuẩn bị thì tự nhiên cũng có người giúp cô ta xử lý tốt. Thế lực của Tưởng gia ở trong nước những người bình thường không thể tưởng tượng được, địa vị như Nhạc Lâm Sơn khi đối mặt với Tưởng gia thì cũng chỉ có thể tìm cơ hội thôi, chứ không thể nói bảo Tưởng gia rút lui thì sẽ rút lui thật.

Chu Ngọc Địch nếu ở trong nước không có chỗ dựa thì cô ta cũng sẽ không thể nào mà ở chỗ này gióng trống khua chiêng mở một Hội sở tiêu khiển hạng sang này, chẳng lẽ cô ta không lo lắng chính quyền địa phương sẽ đóng cửa.

E rằng người khác không dám, nhưng không có nghĩa là Diệp Lăng Phi không dám. Mức độ lớn lối của Diệp Lăng Phi ở thành phố Vọng Hải cũng đạt đến mức vô pháp vô thiên, trước kia có lão già, bây giờ Diệp Lăng Phi sớm đã không cần lão già hỗ trợ nữa, chính hắn cũng đã có thể đối diện với mấy chuyện này. Mặc dù Diệp Lăng Phi đối mặt với người của Tưởng gia hắn cũng không lo lắng quá.

Diệp Lăng Phi để cho Dã Thú dẫn người đến vừa là để bảo vệ mình, tránh cho Chu Ngọc Địch giở trò với hắn, đến lúc đó Diệp Lăng Phi có chuyện gì ở đây thì như vậy thật mất mặt, mặt khác Diệp Lăng Phi cũng là muốn dạy dỗ Chu Ngọc Địch một chút, coi như là bù cho ngày hôm qua Chu Ngọc Địch phái người hù dọa Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi tuy nói vậy nhưng hắn không vội mà đi qua, hắn đứng ở bên cạnh xe, cầm điện thoại, và bấm số của Chu Ngọc Địch.



- Chu Ngọc Địch, tôi đến rồi!

Diệp Lăng Phi chờ điện thoại kết nối thì hắn khẽ nói:

- Nhưng, bây giờ tôi không dám vào, tôi thấy ở chỗ cô không an toàn chút nào, có một đám người đứng trước cửa Hội sở tiêu khiển!

Chu Ngọc Địch hết thảy đều đã sắp xếp xong xuôi, mới vừa rồi cô ta bảo Trác Việt đi chuẩn bị một chút, đơn giản chính là chuẩn bị cho Diệp Lăng Phi một chút rượu độc, nếu có thể bỏ độc vào trong rượu mà Diệp Lăng Phi không có bất kỳ đề phòng nào, thì mọi chuyện trở nên rất đơn giản, chỉ cần Diệp Lăng Phi chết, thì Chu Ngọc Địch cũng không cần lo lắng nữa. Chu Ngọc Địch đã thật sự động sát cơ, cô ta đã muốn giết Diệp Lăng Phi chứ không suy nghĩ đến những chuyện khác nữa.

Nếu Diệp Lăng Phi không uống thuốc độc thì Chu Ngọc Địch còn có hậu thủ, đó chính là bảo người ta giết chết Diệp Lăng Phi, cho dù Diệp Lăng Phi lợi hại, nhưng khi đối mặt với mười mấy tên đeo súng thì Diệp Lăng Phi cũng chạy không thoát. Kế hoạch của Chu Ngọc Địch rất nhiều, cho dù Diệp Lăng Phi mang theo ba bốn người tới đây thì Diệp Lăng Phi cũng chạy không thoát.

Chính là bởi vì Chu Ngọc Địch đoán chừng Diệp Lăng Phi sẽ chết ở đây, vì vậy, khi cô nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi thì trên gương mặt cô ta hiện rõ nụ cười, dường như cô ta đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi chết ở trước mặt mình. Nhưng Chu Ngọc Địch nghe thấy câu nói phía sau của Diệp Lăng Phi thì cô ta ngây ngẩn cả người, cô nói:

- Diệp Lăng Phi, anh nói nhảm gì đó, chỗ này của tôi làm sao có thể có một đám người ở cửa được!

Chu Ngọc Địch vừa dứt lời thì đã nghe "Thình thịch" một tiếng, sau đó lại vang lên tiếng súng. Chu Ngọc Địch chau mày, trong lòng thầm mắng không biết là cái tên khốn nạn nào dám ở đây mà nổ súng. Chu Ngọc Địch nói:


- Diệp Lăng Phi, chuyện này tôi không rõ lắm, đợi sau khi tôi điều tra xong tôi sẽ nói cho anh biết, anh chờ một chút!


Diệp Lăng Phi cười nói:


- Chu Ngọc Địch, tôi không vội đâu, cô từ từ xem xét đi, tôi cũng biết những người đó cũng không phải là nhân vật đơn giản, họ đều rất vạm vỡ, hơn nữa trong tay còn có súng đấy!


Chu Ngọc Địch để điện thoại xuống rồi lập tức gọi cho Trác Việt để hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Đương nhiên, Trác Việt cũng không có bất kỳ chuẩn bị nào, sau khi nhận được điện thoại của Chu Ngọc Địch thì Trác Việt nói:


- Bà chủ, tôi đang ở lầu một, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, có một đám vệ sĩ đi vào, những người đó cầm theo súng, là bọn họ nổ súng trước, bây giờ vấn đề là chúng ta có nổ súng hay không?


Chu Ngọc Địch vừa nghe Trác Việt nói như vậy thì trong lòng cô hiểu, trường hợp này, nếu như bên mình nổ súng thì chỉ làm lớn chuyện thôi, rõ ràng, Diệp Lăng Phi đến đây là bới móc. Chu Ngọc Địch nghĩ tới đây, cô ta nói:


- Để cho bọn họ thoải mái đi, bọn họ muốn đập phá gì thì cứ để cho bọn họ làm, xong rồi anh báo cho Cục trưởng Triệu của Cục công an thành phố, nói cho ông ấy biết, chỗ chúng ta bị một đám cướp bóc, bây giờ tôi nghĩ sắp trò hay để xem đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK