Liêu Hoa Thắng nhìn thấy Diệp Lăng Phi cùng Tiểu Vũ đi vào, trong lòng ông ta cảm thấy yên tâm hơn, tuy Liêu Hoa Thắng không rõ trong lúc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ vẻ thoải mái của Diệp Lăng Phi có thể dễ dàng nhìn ra được, Diệp Lăng Phi đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay rồi, căn bản là chẳng lo lắng gì cả. Giờ phút này vẻ mặt Liêu Hoa Thắng cũng thay đổi, ông ta nhếch miệng, cố ý hừ lạnh một tiếng với Chu Bội, tư thế đó ở trong mắt Chu Bội giống như là cáo mượn oai hùm vậy, khiến cho Chu Bội cảm thấy rất không thoải mái, nhưng hiện giờ trong lòng Chu Bội đang nghĩ xem phải ứng phó với cục diện này như thế nào, ông ta thật sự không ngờ Diệp Lăng Phi lại đến đây, điều đó cho Chu Bội cảm thấy cực kỳ bất ngờ. Diệp Lăng Phi nở nụ cười tươi rất thoải mái, hắn đi thẳng đến trước mặt lão già kia rồi dừng lại, Tiểu Vũ vội vàng nói:
- Trương lão, đây là Diệp tiên sinh, chúng tôi coi như là cũng quen biết!
Tiểu Vũ vừa nói ra câu này, Trương lão cũng cảm thấy kinh ngạc, Trương lão còn chưa bao giờ thấy Tiểu Vũ nói như vậy. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng đó của Trương lão, hắn cười nói:
- Trương lão, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng mà tôi đã sớm nghe nói đến đại danh của ông rồi, ông là bá chủ một phương ở cái đất Chương Châu này, không có người nào dám không tôn kính ông!
Diệp Lăng Phi cố ý nói Trương lão là “Bá chủ một phương”, những lời này từ trước đến giờ chưa có người nào dám nói ở trước mặt Trương lão nói, Diệp Lăng Phi có thể coi là người đầu tiên. Những người đang ngồi ở đây đều biến sắc, ngay cả Liêu Hoa Thắng cũng không ngoại lệ, Liêu Hoa Thắng không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói như vậy. Sắc mặt Trương lão trở nên rất khó coi, Trương lão không ngờ Diệp Lăng Phi lại dám nói như vậy, ông ta hướng ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi, chậm rãi nói:
- Người trẻ tuổi, cậu có biết là mình đang nói gì không?
- Tất nhiên là tôi biết mình đang nói gì chứ!
Diệp Lăng Phi nghe Trương lão hỏi như vậy, hắn cười cười, bảo:
- Trương lão, tôi vừa nói rất rõ rồi đấy thôi, ông là bá chủ một phương ở cái đất Chương Châu này!
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó, ánh mắt hắn đảo qua cái ghế sô-pha còn trống ở bên kia, Diệp Lăng Phi không chờ Trương lão mở miệng nói chuyện, hắn đã đi tới, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sô-pha đó. Trương lão há hốc mồm, ông ta không ngờ tay Diệp Lăng Phi này lại vô pháp vô thiên như vậy, căn bản không để ông ta vào trong mắt. Trương lão liếc nhìn về phía Tiểu Vũ, lại kinh ngạc nhận ra Tiểu Vũ lại làm bộ như không nhìn thấy, cho dù là Tiểu Vũ nhìn thấy Trương lão đang muốn nhắc nhờ anh ta, Tiểu Vũ cũng không có ý định hành động, anh ta đi qua một bên, lấy một điếu thuốc lá ra, châm lửa hút. Biểu hiện lần này của Tiểu Vũ khiến cho Trương lão càng cảm thấy khó hiểu, Trương lão không rõ rốt cuộc hôm nay Tiểu Vũ bị làm sao vậy, vậy lại không hề để ý đến ánh mắt của mình. Tất nhiên là Tiểu Vũ cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình, người đàn ông tên là Diệp Lăng Phi này không phải là người mà anh ta có thể động đến được, anh ta không muốn đi trêu chọc những nhân vật lợi hại như thế.... Trương lão lại ho khan một tiếng, bộ dạng đó rõ ràng là muốn ra hiệu cho Tiểu Vũ hãy hành động đi, nhưng Tiểu Vũ vẫn như cũ giả vờ như không hiểu, anh ta chỉ đứng một bên hút thuốc. Điều đó khiến cho Trương lão cảm thấy khó chịu, ông ta vỗ bàn một cái, chỉ nghe “bịch” một tiếng, thanh âm này có vẻ rất vang dội. Những người ở đây đều bị tiếng động đó làm cho chú ý, Chu Bội thầm cảm thấy cao hứng, xem ra Trương lão sắp có hành động rồi!
- Thật là quá kỳ cục!
Trương lão mở miệng nói,
- Như vậy thì còn ra thể thống gì nữa, Diệp tiên sinh đúng không, anh coi nơi này là chỗ nào vậy, anh vừa nói tôi là cái gì ấy nhỉ, bá chủ một phương ở Chương Châu, anh có biết mình đang nói gì không?
Diệp Lăng Phi nghe Trương nói xong, hắn cười đáp:
- Trương lão, tất nhiên là tôi biết ông là ai rồi, nếu tôi không biết ông là ai thì làm sao tôi lại nói như vậy chứ, hơn nữa, tôi cũng biết là mình đang nói cái gì! Nhưng mà có một việc mà tôi vẫn chưa làm rõ, ở Chương Châu này, rốt cuộc là ông to hơn hay là chính phủ to hơn?
Nghe Diệp Lăng Phi nói xong, sắc mặt Trương lão càng trở nên khó coi, ông ta nhìn về phía Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Anh nói vậy là có ý gì?
- Cái gì mà tôi nói vậy là có ý gì, tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ ràng, Trương lão, ông đã già rồi, ông không xem bây giờ đã là thế kỷ nào rồi mà ông vẫn còn bày ra cái gọi là khí thế của đại ca giang hồ ngày xưa, có phải là quá buồn cười không? Tôi nghe nói ông và Tưởng gia có quan hệ không tệ, tất nhiên, tôi cũng không biết rốt cuộc ông và người của Tưởng gia có quan hệ như thế nào, có một số chuyện đối với tôi mà nói không quan trọng, tôi chỉ là muốn nói với ông một điều, đừng nói là ông, ngay cả người của Tưởng gia gặp tôi, bọn họ cũng không dám vậy cậy già lên mặt như ông đâu. Ông thử đi hỏi xem, có người nào của Tưởng gia dám như vậy ở trước mặt tôi giống ông không, còn dám lên mặt với tôi à, ông đúng thật là không biết chữ chết viết thế nào...!
Giọng nói của Diệp Lăng Phi bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, giọng điệu đó khiến cho Trương lão cảm thấy không thể tin nổi, ông ta há hốc mồm, hướng ánh mắt về phía Tiểu Vũ, Diệp Lăng Phi trông thấy bộ dạng đó của Trương lão, hắn tiếp tục nói:
- Có phải là ông muốn nhờ anh ta đối phó với tôi không, tôi nghĩ ông còn chưa biết một điều, những gì mà tôi được huấn luyện trước kia đến lính đánh thuê cũng không thể tưởng tượng được đâu, cho dù là bây giờ, tôi cũng có thể lấy mạng bất kỳ kẻ nào trong vòng một trăm mét, nếu ông không tin thì cứ gọi người tới!
Lúc này Tiểu Vũ cuối cùng cũng lên tiếng:
- Trương lão, Diệp tiên sinh nói không sai, tôi không phải là đối thủ của anh ấy...!
Tiểu Vũ nói đến đây, lại bổ sung thêm một câu,
- Trương lão, tôi đề nghị ngài nói chuyện một cách tử tế với Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh không phải là người không hiểu đạo lý!
Trương lão đã tức giận đến mức hai môi run run, ông ta không ngờ mà ngay cả Tiểu Vũ cũng nói chuyện với mình như vậy, chẳng lẽ cái thế giới này đã thay đổi rồi sao? Diệp Lăng Phi thấy Trương lão bị tức thành như vậy, hắn hừ lạnh nói:
- Trương lão, ông thấy ông đã chừng này tuổi rồi, ngồi yên ở nhà không được sao, hết lần này tới lần khác ông muốn can thiệp vào cái vũng nước đục này, ông thấy mình có thể thay đổi được nó sao. Tôi khuyên ông một câu, chuyện lần này tốt nhất ông đừng có xen vào, nếu không thì chớ có trách Diệp mỗ tôi trở mặt!
- Nhà ngươi nói cái gì, ngươi có biết là...!
Thiếu phụ xinh đẹp kia nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy lập tức quát, khong đợi cô ta nói xong, Diệp Lăng Phi đã ngắt lời:
- Tôi không muốn nói quá nhiều với các người, nếu còn muốn giữ thể diện thì ngay lập tức câm miệng lại cho tôi!
Diệp Lăng Phi nói xong liền quay người lại, nhìn về phía Chu Bội, hừ lạnh nói:
- Tôi vẫn nhắc lại câu nói cũ, lần này con của ông chết chắc rồi, nếu ông cũng muốn chết thì cứ nhúng mũi vào chuyện này đi, Diệp Lăng Phi này chưa bao giờ quan tâm xem thêm một mạng thì có khác gì không, người của tôi sẽ không đổ máu vô ích, những chuyện này đều là do các người tự tìm đấy!
Sắc mặt Chu Bội càng trở nên khó coi hơn, toàn bộ những người ở trong phòng khách đều im lặng khiến bầu không khí trở nên rất yên tĩnh, Trương lão môi run run một câu cũng không nói lên lời. “Bốp, bốp!”, chợt có tiếng vỗ tay vang lên ở ngoài cửa, sau đó là giọng nói của một người đàn ông:
- Khí phách, Diệp tiên sinh nói chuyện quả thực rất khí phách!