- Không được, tôi không đi!
Bành Hiểu Lộ bước vội tới trước mặt Diệp Lăng Phi, cô nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh muốn tôi đi sao, tôi không đi đâu!
- Bành Hiểu Lộ à, cô không đi thì còn ở lại chỗ của tôi làm gì?
Diệp Lăng Phi vẻ mặt như đưa đám nói.
- Lẽ nào cô cho rằng chỗ của tôi có thứ gì đáng giá để cô ở lại sao?
- Tôi...!
Bành Hiểu Lộ nhất thời nghẹn họng, vừa rồi cô chỉ nghe được Diệp Lăng Phi nói muốn cô trở về, theo bản năng mới cất tiếng hô như vậy, nhưng chưa kịp tỉ mỉ suy nghĩ về nguyên do trong đó, bây giờ nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ mới tỉnh táo lại, cô nghĩ lại thấy hình như quả thực mình không có gì để lưu luyến nơi này?
Lúc này Bành Nguyên đi tới trước mặt Bành Hiểu Lộ, vừa cười vừa vỗ vỗ vai Bành Hiểu Lộ, nói rằng:
- Hiểu Lộ, đừng náo loạn nữa, lần này cháu theo chúng ta trở về nhà đi!
Bành Hiểu Lộ không nói thêm gì nữa, dùng sự im lặng để biểu thị đồng ý.
Diệp Lăng Phi và mấy người Bành Nguyên đi ra khỏi kho vũ khí, Diệp Lăng Phi dẫn những người này đi lên trên núi, sau đó hắn chọn một chỗ, cố tầm nhìn không bị hạn chế, lấy một ngón tay chỉ về một mảnh đất bằng phẳng rộng rãi dưới chân núi Long Sơn, giới thiệu:
- Nơi đó sẽ có một thành thị mới, trong kế hoạch xậy dựng của tôi, tại trung tâm của tòa thành thị này sẽ là bốn tòa cao ốc đảm nhiệm vai trò hạt nhân, tôi sẽ bố trí ở đó...!
Diệp Lăng Phi vừa giới thiệu kế hoạch xong, Bành Hiểu Lộ đang đứng bên người Bành Nguyên, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mơ tưởng hão huyền!
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ những lời này cũng không để trong lòng, cười nói:
- Bành Hiểu Lộ, chỉ cần cho tôi ba năm đến năm năm thời gian, tôi sẽ cho cô thấy tòa thành thị mà tôi vừa nói đến!
- Chờ anh xây xong rồi hẵng nói!
Bành Hiểu Lộ nói.
Diệp Lăng Phi và Bành Nguyên xác định thời gian cụ thể tham gia huấn luyện, những người của Lang Nha sẽ tới căn cứ ở vùng Tây Bắc trước, bốn người Diệp Lăng Phi, Angel, Dã Thú và Dã Lang sẽ đến sau đó một tuần, Diệp Lăng Phi có một số việc cần xử lý, dù sao thời gian tập huấn là hai tháng, đó cũng là một khoảng thời gian hơi dài. Sau khi thống nhất xong, Bành Nguyên cũng bắt đầu sắp xếp công việc, phái xe quân dụng đưa người của Lang Nha đến căn cứ huấn luyện quân sự ở tây bắc Trung Quốc. Diệp Lăng Phi cũng bắt đầu xử lý chuyện riêng của mình, trước tiên là vìệc chính thức triển khai kế hoạch xây dựng các hạng mục công trình ở Long Sơn.
Công ty đầu tư mà Diệp Lăng Phi ủy thác đã có cuộc tiếp xúc với tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Đối với kế hoạch xây dựng Long Sơn, vẫn còn một số thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ bất đồng ý kiến, dù sao chuyện này liên can trực tiếp đến sự phát triển lâu dài của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cùng nhau đi vào tòa nhà làm việc của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, đây là Diệp Lăng Phi lần đầu tiên tham gia hội nghi hội đồng quản trị của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ kể từ lúc hắn khống chế tập đoàn này, điều này cũng đại biểu cho việc Diệp Lăng Phi chính thức đi vào tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ.
Diệp Lăng Phi đã từng nói với Bạch Tình Đình, khi nào hạng mục Long Sơn bắt đầu, hắn sẽ tiến nhập tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, chuyên môn phụ trách kế hoạch xây dựng Long Sơn. Có lẽ Bạch Cảnh Sùng cũng không ngờ được, nhớ năm đó, bất luận Bạch Cảnh Sùng có khuyên nhủ thế nào thì Diệp Lăng Phi cũng không chịu tham gia quản lý tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, nhưng bây giờ thì Diệp Lăng Phi lại chủ động gia nhập tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Bạch Tình Đình mở cửa phòng làm làm việc của mình ra, kêu nữ thư kí của mình vào phòng làm việc.
- Thông báo cho các thành viên hội đồng quản trị, một giờ rưỡi chiều nay tôi sẽ mở một cuộc họp hội đồng quản trị, tất cả các thành viên đều phải tham gia!
Bạch Tình Đình ngồi ở bàn làm việc rất lớn của mình, giao việc cho nữ thư kí. Diệp Lăng Phi cũng đi vào, chỉ là hắn ngồi xuống ghế salon gần cửa sổ, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa hút. Bạch Tình Đình phân phó xong, khoát khoát tay đối cô thư kí kia, ý bảo cô ta có thể đi được rồi. Sau khi cô thư kí kia rời khỏi phòng làm việc của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình mới bật máy vi tính lên, vừa sử dụng chuột, vừa nói với Diệp Lăng Phi rằng:
- Ông xã, em muốn xem lại kế hoạch xây dựng Long Sơn, nếu như những thành viên của hội đồng quản trị không chấp nhận bàn kế hoạch này, đến lúc thực hiện sẽ rất phiền phức!
Diệp Lăng Phi có vẻ khinh thường, hừ lạnh nói:
- Cái này thì có là gì, em và anh đã khống chế phần lớn cổ phẩn tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, nếu như thật sự có thành viên nào không đồng ý, đại khái có thể cho bọn họ bán lại cổ phần!
- Ông xã, em không muốn làm như vậy!
Bạch Tình Đình nói.
- Những vị đổng sự (thành viên HĐQT) này đều những người đã cùng cha em sáng lập nên tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, đó đều là những trưởng bối của em, em không hy vọng sự tình đến cuối cùng trở thành như vậy!
- Tình Đình, anh nghe lời em là được!
Diệp Lăng Phi nói.
Lúc này, chuông điện thoại trên bàn làm việc của Bậch Tình Đình bỗng nhiên vang lên. Bạch Tình Đình nhấc điện thoại lên, vừa nghe thì ra là cha mình gọi tới. Bạch Tình Đình vội vàng nói:
- Cha à, sao cha lại gọi điện thoại cho con thế cha?
- Làm sao vậy, lẽ nào cha không thể gọi điện thoại cho con sao, xem ra đúng là con có chồng nên quên mất người cha này rồi!
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Bạch Cảnh Sùng, từ trong ngữ khí nói chuyện của ông có thể thấy được tâm tình của Bạch Cảnh Sùng lúc này rất tốt. Bây giờ Bạch Cảnh Sùng đang ở bên Mỹ, bên người còn có vú Ngô làm bạn, về phần Bạch Cảnh Sùng và vú Ngô rốt cuộc đã tiến triển thế nào chỉ có người trong cuộc mới biết rõ. Từ khi Bạch Cảnh Sùng đi sang Mỹ số lần gọi điện thoại về nhà rất ít, lần gần nhất gọi về cũng đã là một tháng trước, lúc đó Bạch Cảnh Sùng đang ở cùng với Trương Khiếu Thiên, trong điện thoại ông nói cho Bạch Tình Đình biết Trương Khiếu Thiên hồi phục rất nhanh, có thể một thời gian nữa Trương Khiếu Thiên sẽ trở về thành phố Vọng Hải, mà đến lúc đó Bạch Cảnh Sùng cũng sẽ quay về Trung Quốc. Bạch Tình Đình cầm điện thoại, tay trái của cô kéo dây điện thoại, gương mặt nở nụ cười vui vẻ, vừa nói chuyện điện thoại nói, vừa cười với Diệp Lăng Phi đang ngồi trên ghế salon đối diện với cô.
- Cha, cha lại nói lung tung rồi, người ta đâu có như vậy chứ!
Bạch Tình Đình nũng nịu nói.
- Sao con lại không nhớ cha chứ, chỉ là con lo lắng nếu con gọi điện thoại thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cha và vú Ngô, như vậy thì không hay lắm!
Bạch Cảnh Sùng cười nói:
- Con gái bảo bối của cha à, rốt cuộc con đang nói cái gì vậy, cha và vú Ngô có cái gì chứ? Khụ khụ, cha thấy càng ngày mình càng không hiểu suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi các con nữa, lẽ nào đàn ông và phụ nữ ở chúng với nhau không thể duy trì tình bạn sao?
- Cha, cha hiểu lầm ý tứ của con rồi!
Bạch Tình Đình vội vàng giải thích.
- Chỉ là con quan tâm tới cuộc sống của cha thôi mà. À, cha, cha gọi điện thoại cho con rốt cuộc là có chuyện gì vậy, con cũng không nghĩ rằng cha lại gọi điện cho con vào lúc này, hơn nữa còn gọi vào số cơ quan của con? Cha à, đủ sao con cũng là con gái của cha, lẽ nào cả điểm này cũng không thể nhìn ra sao?
Bạch Cảnh Sùng cười nói:
- Tình Đình, thực sự cha không có chuyện gì đâu, chỉ là hôm nay lúc cha trò chuyện với chú Trương thì cũng nhắc tới con, vì thế cha mới muốn gọi điện hỏi thăm tình hình của con một chút? À, rốt cuộc con và Tiểu Diệp thế nào rồi, bao giờ thì cha được bế cháu ngoại đây?
Bạch Tình Đình cũng không biết vì sao nghe những lời này của Bạch Cảnh Sùng, luôn cảm thấy cha mình hỏi như vậy là có liên quan đến chuyện của Trương Lộ Tuyết. Có thể là do Trương Lộ Tuyết nhắc tới chuyện của đứa bé, dù sao Trương Lộ Tuyết mang thai rồi lại bỏ đứa bé đi, có thể trong lòng Trương Lộ Tuyết vẫn không thể quên được đứa con mà mình đã mất đi khi phá thai, vì thế mới nhắc tới chuyện con trẻ trước mặt Bạch Cảnh Sùng. Mà Bạch Cảnh Sùng đã sớm muốn được bế một người cháu ngoại, lại nghe thấy Trương Lộ Tuyết nhắc tới chuyện đứa trẻ nên mới nghĩ đến chuyện giữa mình và Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình ở bên này suy nghĩ vẩn vơ, cô vừa mới nghĩ tới cảm giác đau khổ từ tận đáy lòng của Trương Lộ Tuyết lúc này, càng thêm thấy đồng tình với Trương Lộ Tuyết.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi đã đứng dậy cầm hai cái cốc giấy đi lấy nước. Bạch Tình Đình thu hồi ánh mắt của mình lại, nũng nịu nói:
- Cha, sao cha lại hỏi về vấn đề này vậy, con và Diệp Lăng Phi còn chưa sốt ruột mà, sao cha lại nóng nảy thế!
- Tình Đình, cái này lại không đúng rồi, sao cha có thể không sốt ruột được chứ!
Bạch Cảnh Sùng nói.
- Cha đã cao tuổi rồi, muốn có một đứa cháu ngoại để chơi đùa!
- Cha à, không nói chuyện này nữa!
Bạch Tình Đình không muốn nói tiếp về cái đề tài này, bây giờ cô và Diệp Lăng Phi đang tiến triển không thuận lợi, còn chưa tới lúc bàn luận về chuyện còn cái gì đó. Diệp Lăng Phi bê hai cốc nước tới, đưa cho Bạch Tình Đình một cốc, mình thì uống cốc còn lại, nhẹ giọng nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã đại nhân, là nhạc phụ đại nhân lại, thúc giục phải không, có phải ông ấy muốn chúng ta sinh một đứa bé không?
Bạch Tình Đình liếc nhìn Diệp Lăng Phi, tay trái cô cầm ống nghe, nũng nịu nói:
- Đều tại anh đấy!
- Trách anh?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, khó hiểu hỏi:
- Trách anh cái gì chứ, anh còn chưa làm cái gì mà!
- Chính là trách anh đấy!
Bạch Tình Đình nói thêm một câu, Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình bày tỏ vẻ ta đây không chịu nói lý lẽ đấy, biết là nếu mình cứ tiếp tục tranh luận với Bạch Tình Đình thì cũng không thu được kết quả gì, đơn giản là cứ để Bạch Tình Đình nói tiếp đi, hắn cũng không đáp lời, kê cốc nước lên miệng, uống một hơi hết sạch nước bên trong. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi không nói gì nữa, cô lập tức bỏ tay che ống nghe ra, nói với Bạch Cảnh Sùng:
- Cha, con sắp họp hội đồng quản trị rồi, không nói chuyện với cha được nữa. Chờ khi nào con xong việc sẽ gọi lại cho cha, chúng ta lại tâm sự một phen!
- Tình Đình, con muốn mở cuộc họp hội đồng quản trị sao?
Sau khi Bạch Tình Đình nói xong câu đó, kỳ lạ là Bạch Cảnh Sùng lại hỏi một câu như vậy. Câu hỏi này khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy nghi hoặc không lý giải được, phải biết rằng từ lúc Bạch Cảnh Sùng giao tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ cho Bạch Tình Đình thì ông ta không xen vào chuyện của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ nữa. Lần này Bạch Cảnh Sùng lại chủ động quan tâm đến việc Bạch Tình Đình mở cuộc họp hội đồng quản trị, điều này làm cho Bạch Tình Đình trong lòng khẽ động, cảm giác được lần này cha mình gọi điện thoại đến đây có thể không đơn giản là muốn tán gẫu với mình mà có lẽ vì chuyện của tập đoàn.
Bạch Tình Đình gật đầu, nói:
- Đúng vậy cha à, một lát nữa con sẽ tổ chức họp hội đồng quản trị, lần này vì kế hoạch xây dựng bên Long Sơn!
Lúc này Diệp Lăng Phi bỗng nhiên ngồi xổm xuống, xoay cái ghế Bạch Tình Đình đang ngồi lại, Bạch Tình Đình ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, thấy hai tay Diệp Lăng Phi đang cởi thắt lưng của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình vốn đang nói chuyện điện thoại với Bạch Cảnh Sùng, bị động tác không báo trước của Diệp Lăng Phi làm cho hoảng sợ, cô một tay cầm điện thoại, một tay kia đặt lên thắt lưng của mình, không cho Diệp Lăng Phi tháo nó ra, nhưng Diệp Lăng Phi đã cố ý làm như vậy, bỏ bàn tay đang nắm thắt lưng của Bạch Tình Đình ra, động tác nhanh chóng cởi thắt lưng của Bạch Tình Đình ra.
- Tình Đình, cha muốn phát biểu quan điểm của mình về chuyện của Long Sơn!
Bạch Cảnh Sùng cũng không biết chuyện bên này thế nào, ông ta nói:
- Cha biết mình không nên phát biểu ý kiến về tập đoàn, nhưng mà kế hoạch xây dựng các hạng mục ở Long Sơn can hệ đến sinh tử tồn vong của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, một số thành viên của hội đồng quản trị đã gọi cho cha. Tình Đình, con biết đấy... !
Bạch Cảnh Sùng bắt đầu nói, còn Bạch Tình Đình tuy cầm điện thoại trong tay, nhưng tâm tư của cô không để vào cuộc trò chuyện trong điện thoại mà đang cố sức ngăn cản Diệp Lăng Phi cởi quần của mình. Thấy Diệp Lăng Phi đã kéo quần mình xuống tới đùi, để lộ ra chiếc quần lót màu trắng, Bạch Tình Đình biết mình không thể ngăn cản được Diệp Lăng Phi, vội vàng nói:
-Đừng!
- Đừng?
Bạch Cảnh Sùng ở đầu đây bên kia nghe Bạch Tình Đình nói như vậy lập tức sửng sốt, ông ta không hiểu Bạch Tình Đình nói cái từ "Đừng" này có ý gì. Bạch Tình Đình trong lòng hận Diệp Lăng Phi tới chết, đều là hắn ta làm mình mất mặt trước cha. Bạch Tình Đình vội vàng giải thích:
- Cha, con không nói gì đâu, con đang nghe cha nói đây!
Bạch Cảnh Sùng cũng không hoài nghi tí nào, ông ta nghe Bạch Tình Đình nói như vậy lúc liền nói tiếp:
- À, Tình Đình, cha gọi điện thoại cho con là muốn cùng con thương lượng về kế hoạch xây dựng Long Sơn, xem trong kế hoạch của con có còn chỗ nào thiếu sót không...!
Bạch Cảnh Sùng lại nói một phen, Bạch Tình Đình một bên làm bộ đang chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại “vâng” một tiếng, một bên cô đẩy vào vai Diệp Lăng Phi, chỉ về phía cửa phòng. Diệp Lăng Phi đã tuột quần dài của Bạch Tình Đình xuống tận đầu gối rồi, nhìn theo hướng Bạch Tình Đình ngón tay đang chỉ, lập tức hiểu ra Bạch Tình Đình đang lo lắng điều gì. Hắn đứng lên, cất bước đi tới chỗ cửa phòng, khóa kỹ cửa phòng lại rồi mới quay trở về. Diệp Lăng Phi ngồi xổm trước mặt Bạch Tình Đình, cởi nốt chiếc quần lót của Bạch Tình Đình xuống, tách hai chân của Bạch Tình Đình ra, sau đó ghé môi tới. Bạch Tình Đình một tay cầm điện thoại, tay kia đặt trên đầu Diệp Lăng Phi, cô cố gắng mím chặt môi lại không để mình phát ra âm thanh gì.
Bạch Cảnh Sùng ở bên kia không rõ ràng lắm chuyện phát sinh ở bên này, ông ta nói rằng:
- Tình Đình, cha cho rằng thị trường bất động sản hiện nay rất tốt, ít nhất trong vòng vài năm nữa sẽ không phát sinh biến động lớn, không cần phải đánh cược số phận của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ vào cái hạng mục Long Sơn, vạn nhất cái công trình đó xảy ra vấn đề gì thì tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ sẽ triệt để xong đời. Cha nghe nói con đã đóng cửa mấy công ty con bên ngoài của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, điều này cũng có thể nhưng mà nếu con muốn tập trung tất cả nghiệp vụ của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ vào thành phố Vọng Hải, vậy thì có thể khai thác trong điểm những hạng mục như nhà chung cư, không cần phải mạo hiểm lớn như vậy. Lần này ngay cả lão Ngô cũng gọi điện thoại cho cha, bảo cha khuyên con, cha cũng không có cách nào khác, lão Ngô bọn họ đã theo cha hơn hai mươi năm, là nguyên lão của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, bọn họ cũng giống như cha, đều dồn hết tình cảm tâm huyết vào tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, không đành lòng thấy tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ sụp đổ...
- Tình Đình, con còn nghe cha nói không đó?
Bạch Cảnh Sùng nói một tràng dài, không nghe thấy Bạch Tình Đình bên kia có bất kì một tiếng động gì, hỏi:
- Con còn nghe không đó?
- A... con đang nghe, cha à, cha nói rất đúng, con sẽ suy nghĩ chuyện này!
Bạch Tình Đình cố sức đẩy đầu của Diệp Lăng Phi ra khỏi hạ thân của mình, cô liên tục xua tay với Diệp Lăng Phi, ý bảo hắn không nên tiếp tục nữa, sau đó cô vội vàng nói:
- Cha, con sẽ suy nghĩ thật kĩ chuyện này, cha, con phải đi họp hội đồng quản trị ngay bây giờ, con muốn chuẩn bị trước một chút!
Bạch Cảnh Sùng nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, còn tưởng rằng lời của mình đã lay động được Bạch Tình Đình, cảm thấy vui mừng bội phần, cười nói:
- Ừ, Tình Đình, con hẳn là phải chuẩn bị tốt một chút, cái này có thể liên quan đến vấn đề sống còn của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chúng ta đó. Con phải thương lượng với các chú bác, nghìn vạn lần không nên mạnh mẽ thông qua, bằng không sẽ tạo thành sự bất hòa trong nội bộ của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, như vậy sẽ là một bất lợi rất lớn với sự phát triển của tập đoàn đó!
- Dạ dạ, con biết rồi cha à!
Bạch Tình Đình nóng lòng muốn cúp điện thoại, cô nói:
- Cha, con dập máy đây, con cần chuẩn bị một chút!
- Ừ!
Bạch Cảnh Sùng cũng đồng ý.
Sau khi Bạch Tình Đình dập máy, cô thở dài một tiếng, sau đó với tay vào trong túi xách của mình lấy ra một tập khăn ướt. Cô rút một cái khăn ướt ra, đặt ở hạ thân của mình, oán trách:
- Ông xã, đây là công ty đó, hơn nữa em còn đang nói chuyện điện thoại với cha, nếu như để cha em nghe thấy gì đó không phải em xấu hổ đến chết sao. Cái tên đại sắc lang nhà anh, không thể chờ về nhà mà làm sao?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình oán trách, cười nói:
- Bà xã đại nhân, anh chỉ là nhất thời xung động thôi, ai bảo em đẹp như vậy, nhất là cái bộ trang phục công sở em đang mặc nữa, nó càng khiến cho dục hỏa trong người anh đại thịnh. Anh cũng không nghĩ mình lại nóng nảy như vậy đâu, nhưng mà vừa nãy anh không kiềm chế được!
Trong lúc nói Diệp Lăng Phi cũng đồng thời cởi thắt lưng của mình ra, Bạch Tình Đình vừa mới lau chùi hạ thể của mình, vừa định mặc quần vào thì đã thấy Diệp Lăng Phi đã cởi thắt lưng ra, cô u oán liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:
- Cái tên đại sắc lang nhà anh, luôn luôn thích làm khó em!
Bạch Tình Đình tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô lại chủ động ngồi xổm xuống...
Cuộc điện thoại của Bạch Cảnh Sùng hoàn toàn là phí công vô dụng, Bạch Tình Đình căn bản là không nghe rõ cha mình muốn nói gì với mình. Nếu như Bạch Cảnh Sùng biết trong lúc mình gọi điện thoại, con gái bảo bối của mình đang thân mật với Diệp Lăng Phi thì không biết ông ta sẽ nghĩ thế nào.
Bạch Tình Đình ngồi trên chiếc ghế dựa thật lớn, chỉnh lý lại số tài liệu trước mặt. Nét ửng hồng trên gương mặt cô còn chưa tan đi, tuy vừa rồi trong phòng vệ sinh cô đã trang điểm lại nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra xuân sắc vô hạn trên mặt cô. Nét ửng hồng này chỉ có thể xuất hiện trên gương mặt người phụ nữ vừa mới được thỏa mãn, Bạch Tình Đình một bên chỉnh lý lại tài liệu, một bên lén nhìn Diệp Lăng Phi đang ngồi trên chiếc salon đối diện, thấy Diệp Lăng Phi đang cầm một quyển tạp chí, gác chân lên, lật xem tờ tạp chí.
"Người kia thật là, luôn luôn khiến mình khó xử!" Bạch Tình Đình trong lòng âm thầm nghĩ, cô biết sau năm ngày nữa Diệp Lăng Phi sẽ rời thành phố Vọng Hải, đến Tây Bắc tham gia huấn luyện, trong vòng thời gian hai tháng sắp tới cô sẽ không cách nào gặp đước Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình không nhịn được lấy tay chống cằm nhìn về phía Diệp Lăng Phi.
Khi Bạch Tình nhìn Đinh Diệp Lăng Phi từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy một bên mặt của Diệp Lăng Phi, thấy khuôn mặt Diệp Lăng Phi góc cạnh rõ ràng, chỗ nào cũng toát lên vẻ đẹp đầy nam tính. Bạch Tình Đình đã quen nhìn hinh ảnh Diệp Lăng Phi suốt ngày hi hi ha ha, cũng rất hiếm khi nào thấy Diệp Lăng Phi tập trung tinh thần như vậy. Bạch Tình Đình càng cảm thấy ông xã của mình là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới, tất cả nhất cử nhất động Diệp Lăng Phi trong mắt Bạch Tình Đình đều trở nên rất phong độ. Bạch Tình Đình cảm thấy bây giờ mình đã biến thành mê trai mất rồi, cô chỉ thích nhìn Diệp Lăng Phi. Lúc này Bạch Tình Đình bắt đầu thấy lo lắng, không biết trong hai tháng không được gặp Diệp Lăng Phi, không biết mình có phát điên mất không.
Diệp Lăng Phi cũng không biết được suy nghĩ tong lòng Bạch Tình Đình, hắn đang xem một tờ tạp chí có liên quan đến các vấn đề trên thế giới, trong đó một bài viết viết về các khu vực đang xảy ra xung đột trước mắt, từ bài báo có thể thấy, các khu vực xảy ra xung đột chủ yếu tập trung tại vùng Trung Đông cùng với các quốc gia kém phát triển nhất trên thế giới. Chuyện này đương nhiên không thể thiếu sự can thiệp từ các thế lực bên ngoài, ngoài ra còn do sự nghèo khó của đất nước đó tạo thành. Diệp Lăng Phi mải mê đọc đến nhập thần, bất chợt hắn phát hiện ra Bạch Tình Đình đang nhìn mình. Diệp Lăng Phi đặt tờ tạp chí xuống cái bàn trước mặt, sau đó quay sang chỗ Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi nhìn về phía mình, cô trong lòng hoảng hốt, vội vàng quay đầu xem chỗ khác.
- Tình Đình!
Diệp Lăng Phi cười, gọi một tiếng. Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi gọi mình, cô quay đầu lại, làm ra vẻ rất vô tội, hỏi:
- Ông xã, anh gọi em có chuyện gì sao?
- Anh không có chuyện gì, anh chỉ muốn biết bà xã em có muốn làm thêm một lần nữa không, anh thì rất muốn thên một lần đó!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong lời này, khuôn mặt Bạch Tình Đình đỏ hồng lên, cô gắt giọng:
- Em phải họp hội đồng quản trị ngay bây giờ, như vậy không được tốt lắm. Ông xã, nếu không thì buổi tối em sẽ cùng với anh nhé!
- Buổi tối anh muốn cái kia rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Lần này mặc kệ thế nào, anh phải hoàn toàn có được em!
Bạch Tình Đình hơi gật đầu, dịu dàng nói:
- Vâng!
Trong khi Bạch Tình Đình đang nghĩ đến lúc mình và Diệp Lăng Phi triền miên trên giường sẽ xuất hiện những tình cảnh khiến kẻ khác tim đập không thôi thì chuông điện thoại trên bàn làm việc của cô reo vang, lần này là điện thoại của của nữ thư kí gọi tới. Trong điện thoại, thư kí của Bạch Tình Đình nói với Bạch Tình Đình, các thành viên của hội đồng quản trị đã tới rồi, chỉ chờ Bạch Tình Đình đến là bắt đầu họp. Bạch Tình Đình buông điện thoại xuống, cô sửa sang lại số tài liệu trước mặt, sau đó đứng dậy đi vào toilet, xem dáng vẻ của mình có chỗ nào không ổn không, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Bạch Tình Đình mới đi ra, cầm lấy cặp tài liệu, nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, cuộc họp hội đồng quản trị sắp bắt đầu rồi!
- Ừ, anh đang chờ khoảnh khắc này đây!
Diệp Lăng Phi đứng đậy, đi ra chỗ cửa phòng. Diệp Lăng Phi mở cửa phòng làm việc ra, rất lịch sự chờ Bạch Tình Đình ra ngoài trước. Bạch Tình Đình vừa đi ra, lập tức giao tập tài liệu cho thư kí của mình, đặn dò cô thư kí vài câu rồi mới cất bước đi về phía phòng họp. Diệp Lăng Phi và cô thư kí đi theo sau Bạch Tình Đình cùng tới phòng họp. Ngay trước cửa phòng họp, Bạch Tình Đình cố ý dừng lại, cô hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy ra đi vào trong phòng họp.
Trong phòng hội nghị, các thành viên của hội đồng quản trị đã sớm ngồi vào chỗ rồi, những người này tranh thủ lúc Bạch Tình Đình còn chưa tới thì bàn luận với nhau, trong đó có rất nhiều người đã gọi điện thoại cho Bạch Cảnh Sừng, cái này cũng là chủ ý bọn họ đã thương lượng với nhau. Theo những người này, kế hoạch xây dựng Long Sơn quá mạo hiểm, mà bây giờ người có khả năng cải biến suy nghĩ của Bạch Tình Đình chỉ có Bạch Cảnh Sùng. Trên thực tế, sách lược quả đúng là đã phát huy hiệu quả nhất định, ít ra là Bạch Cảnh Sùng muốn khuyên bảo Bạch Tình Đình thay đổi chủ ý, chỉ tiếc là bọn họ lại quên mất một người quan trọng nhất, đó chính là cổ đông lớn nhất tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, Diệp Lăng Phi.