- Tiểu nha đầu này, có phải muốn anh làm thêm một lần nữa hay không?
Tay phải Diệp Lăng Phi đặt trên bộ ngực sữa khiến bất kì nam nhân nào cũng thèm thuồng, khẽ dùng sức bóp cặp vú co dãn kinh người của nàng. Đường Hiểu Uyển ngẩng mặt lên, cười nói:
- Diệp đại ca, không cho phép anh bắt nạt Hiểu Uyển nữa nếu không Hiểu Uyển sẽ giận đấy.
- Ai nha, tiểu nha đầu còn dám uy hiếp anh à!
Diệp Lăng Phi mỉm cười, tay phải bóp mạnh hơn, Đường Hiểu Uyển kêu đau, nhưng ngay sau đó Đường Hiểu Uyển cũng dùng sức bóp ngực Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi hoàn toàn Đường Hiểu Uyển bị hạ gục, mềm giọng nói:
- Tốt, tốt, Hiểu Uyển, anh không trêu chọc em nữa là được.
Đường Hiểu Uyển lúc này mới buông tay ra, nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, đây là anh nói đó nha, không được bắt nạt Hiểu Uyển nữa.
- Ừ, là anh nói!
Tay trái của Diệp Lăng Phi lại đặt lên mông Đường Hiểu Uyển, ôm Đường Hiểu Uyển vào lòng, nói:
- Anh sao lại*bắt nạt Hiểu Uyển chứ!
Đường Hiểu Uyển vừa muốn nói tiếp, nàng nghe thấy hình như tầng dưới có tiếng mở cửa. Đường Hiểu Uyển cơ hồ như một loại phản ứng bản năng đẩy Diệp Lăng Phi ra, nói gấp:
- Diệp đại ca, hình như là Đình Đình về đó.
- Đình Đình về thì càng tốt chứ sao, để nàng nhìn thấy cũng không có chuyện gì xấu.
Diệp Lăng Phi nói với bộ dáng không vấn đề gì.
- Không nên như thế!
Đường Hiểu Uyển nói,
- Người ta là con gái, nếu để cho Đình Đình nhìn thấy em và anh như vậy, sau này em làm sao còn dám gặp người khác nữa!
Diệp Lăng Phi bật cười, hắn lo Đường Hiểu Uyển thật sự phát khóc, vội vàng nói:
- Được rồi. Anh lập tức đi ra ngoài.
Diệp Lăng Phi nói xong, nhanh chóng mặc lại quần áo. Hắn vừa mới mặc quần áo xong, tiếng bước chân đã đến trước cửa phòng ngủ. Đường Hiểu Uyển không kịp mặc quần áo tử tế, chỉ mặc mỗi một cái quần lót. Nàng vội vàng kéo chăn đắp lên người, đúng lúc cửa phòng ngủ mở ra, Vu Đình Đình quần áo ướt sũng đi vào phòng ngủ.
- Diệp đại ca, anh quả nhiên ở đây!
Vu Đình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở trong phòng ngủ , cũng không*có thấy bất ngờ. Nàng cười nói:
- Vừa rồi ở cửa em thấy xe của Diệp đại ca, nghĩ*rằng Diệp đại ca hẳn là ở đây, quả nhiên không sai!
- Đình Đình, em xem quần áo cũng ướt sũng. Có muốn anh giúp em thay quần áo không?
Diệp Lăng Phi đùa.
- Không cần!
Vu Đình Đình cười nói.
- Em không thích thay quần áo trước mặt Diệp đại ca, anh mau ra ngoài đi, em muốn thay quần áo!
Vu Đình Đình vừa nói vừa đẩy Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn lướt qua Đường Hiểu Uyển đang nằm trên giường, nói với Vu Đình Đình:
- Tốt lắm, không cần đẩy nữa, anh cũng phải về nhà, em cứ từ từ thay quần áo đi.
Vu Đình Đình thấy vậy, tưởng rằng vì nàng mà Diệp Lăng Phi tức giận, vội vàng giải thích:
- Diệp đại ca, em không phải muốn đuổi anh đi. Em chỉ đùa với anh một chút, anh đừng giận nhé!
- Anh sao lại tức giận chứ. Anh thật sự phải đi về rồi.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa ‘thị uy’ với Đường Hiểu Uyển đưa tay bóp nhẹ mông Vu Đình Đình qua lớp quần jeans bó sát, miệng thì nói:
- Được rồi, em nhớ tâm sự với Hiểu Uyển nhiều hơn nhé.
Nói xong, Diệp Lăng Phi tạm biệt Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển rồi ra về. Vu Đình Đình thấy Diệp Lăng Phi đi thật, không kịp thay quần áo ướt vội vàng tiễn Diệp Lăng Phi đi về. Thừa dịp Vu Đình Đình đi cùng Diệp Lăng Phi, Đường Hiểu Uyển vội vàng mặc quần áo chỉnh tề, sau đó lại đắp chăn lên người. Khi Vu Đình Đình trở về, thấy Đường Hiểu Uyển vẫn còn nằm trên giường, nàng ân cần hỏi:
- Hiểu Uyển tỷ tỷ, chị thấy trong người không khỏe à ?
- Không phải, chỉ là chị thích đắp chăn thôi! Đường Hiểu Uyển trong lòng có quỷ, ánh mắt phiêu hốt, không dám nhìn Vu Đình Đình.
- À ,thì ra là như vậy!
Vu Đình Đình nói,
- Em còn tưởng Hiểu Uyển tỷ tỷ bị ốm rồi!
Đường Hiểu Uyển nghe Vu Đình Đình nói như vậy, trong lòng thầm kêu may mắn Vu Đình Đình không phát hiện bí mật giữa nàng và Diệp Lăng Phi, đang định thả lỏng, thình lình nghe Vu Đình Đình kỳ quái hỏi:
- Hiểu Uyển tỷ tỷ, sao trong phòng lại có vật này nhỉ?
Vừa nói, Vu Đình Đình khom người nhặt một cái gì đó. Đường Hiểu Uyển trong lòng khẩn trương muốn chết, thầm nghĩ chẳng lẽ là vừa rồi Diệp đại ca không để ý lại ném cái gì xuống đất. Đường Hiểu Uyển vội vàng ngồi dậy, cuống quít nói:
- Đình Đình, em nghe chị nói đã.
Đường Hiểu Uyển chưa nói hết, đã thấy Vu Đình Đình cầm một thanh dao găm màu đen, con dao ngắn nhưng hình dáng rất đặc biệt. Vu Đình Đình cầm con dao hỏi:
- Hiểu Uyển tỷ tỷ, cái này có phải của Diệp đại ca không nhỉ?
- Chắc hẳn là như vậy đấy!
Đường Hiểu Uyển thở phào nhẹ nhỏm.
- Thế thì lạ thật, Diệp đại ca sao lại thích mang mấy cái thứ này chứ, lần trước em cũng thấy anh ấy mang theo một con dao giống thế này, khi đó em và Diệp đại ca ở trong phòng... .
Vu Đình Đình vừa nói tới đây, ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng nói:
- Để em cất cái này đi, chờ Diệp đại ca đến lấy.
Vu Đình Đình vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Đường Hiểu Uyển bực nào thông minh, vừa nhìn phản ứng của Vu Đình Đình nàng lập tức hiểu ra Vu Đình Đình chắc chắn có quan hệ mập mờ với Diệp Lăng Phi. Trong lòng nàng suy nghĩ nên tìm cơ hội như thế nào để làm rõ tất cả với Vu Đình Đình.
Diệp Lăng Phi rời khỏi biệt thự, trên đường trở về nhà, Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới cảnh triền miên với Đường Hiểu Uyển ban nãy, không tự chủ nghĩ tới Vu Đình Đình, nhớ tới hai thiếu nữ xinh đẹp này lúc ở trên giường đúng là mỗi người mỗi vẻ, Diệp Lăng Phi không khỏi dâm đãng nghĩ thầm: "Nếu như có thể đồng thời cùng hai nàng ở trên giường vậy thì thật là diễm phúc nhân gian." Diệp Lăng Phi cũng chỉ chỉ nghĩ vậy thôi, hắn cũng không muốn bắt buộc mấy cô bé mình yêu đi làm những chuyện các nàng không thích, chưa kể loại chuyện này mà bắt buộc các nàng thì đúng là không còn gì thú vị. Diệp Lăng Phi chỉ nghĩ mà thôi, nhưng ngay sau đó, Diệp Lăng Phi bỗng cảm thấy sầu não. Diệp Lăng Phi ý thức được nữ nhân bên cạnh mình càng ngày càng nhiều, có thể người khác cho là hắn rất hạnh phúc, nhưng không biết rằng chuyện này có rất nhiều điều phiền não . Trong lòng Diệp Lăng Phi rất lo lắng khi Bạch Tình Đình biết những chuyện này sẽ trở nên thế nào. Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình luôn chiếm một vị trí rất trọng yếu, nói như thế nào đi nữa đó cũng là vợ của hắn, Diệp Lăng Phi làm sao có thể không trân trọng. Nhưng tính cách của Bạch Tình Đình khiến cho Diệp Lăng Phi thấy lo lắng, chẳng lẽ cứ phải giấu diếm mãi như vậy, làm trò đô thị tàng kiều? Diệp Lăng Phi nghĩ nửa ngày cũng không có biện pháp gì, tạm thời đem những chuyện phiền muộn này gạt sang một bên, người ta nói xe tới trước núi ắt có đường đi, chờ ngày chuyện đó xảy ra, lúc đó nghĩ biện pháp cũng không muộn.
Lúc Diệp Lăng Phi trở lại biệt thự, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều chưa trở về. Diệp Lăng Phi tắm rửa sạch sẻ, sau đó lên ở phòng ngủ, bật máy chơi game. Bạch Tình Đình bận rộn suốt cả ngày, bây giờ nàng mới thấy làm phó giám đốc của tập đoàn đúng là không dễ dàng gì, một khi cha nàng nghỉ hưu giao lại chức tổng giám đốc cho nàng thì..., Bạch Tình Đình nghĩ chắc mình sẽ bị sức ép công việc làm cho không thở được mất . Không phải Bạch Tình Đình không có năng lực, từ khi nàng tốt nghiệp đại học đã lập tức vào tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, Bạch Cảnh Sùng cũng dốc lòng bồi dưỡng, chính là để tương lai Bạch Tình Đình có thể tiếp nhận chức vị của hắn, trở thành tổng giám đốc tập đoàn. Bạch Tình Đình cảm thấy lúc này nhiều áp lực hơn bởi vì nàng cảm thấy không thích làm việc nữa, trước kia Bạch Tình Đình muốn làm một nữ cường nhân, nhưng khi Diệp Lăng Phi xuất hiện, nàng đã thay đổi ý nghĩ của mình. Bạch Tình Đình càng lúc càng thấy làm một người vợ hiền thục mới khiến cho nàng vui vẻ. Bạch Tình Đình không biết tại sao, mỗi lần về nhà nhìn thấy Diệp Lăng Phi, mệt nhọc đều nhanh chóng tan biến, có thể đây chính là cảm giác ấm áp của gia đình
Bạch Tình Đình vừa về nhà đã đi tới phòng của Diệp Lăng Phi, nàng mở cửa thì thấy Diệp Lăng Phi đang chơi game. Bạch Tình Đình đi tới, ôn nhu hỏi:
- Ông xã, anh đang chơi game à?
- Ừ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em cũng muốn chơi, anh dạy em chơi đi!
Bạch Tình Đình ngồi sát Diệp Lăng Phi, tối hôm qua nàng ở trong phòng ngủ len lén xem những thứ không dành cho trẻ em, hiện tại ngửi thấy khí tức đàn ông mãnh liệt trên người Diệp Lăng Phi làm cho nàng nhớ tới những cảnh hương diễm trong phim. Gương mặt Bạch Tình Đình đỏ hòng lên, trong lòng cũng có chút bất an. Diệp Lăng Phi không*để ý những phản ứng này của Bạch Tình Đình, hắn nghe Bạch Tình Đình nói muốn chơi game nên dịch người ra, ý bảo Bạch Tình Đình ngồi xuống trước máy vi tính. Diệp Lăng Phi bắt đầu hướng dẫn Bạch Tình Đình chơi game, Bạch Tình Đình căn bản không chơi mấy cái này bao giờ, vì vậy mấy thao tác rất đơn giản với Diệp Lăng Phi cũng làm Bạch Tình Đình cảm thấy khó khăn. Bạch Tình Đình học xong mấy thao tác cơ bản, nàng vừa điều khiển nhân vật trong game vừa hỏi:
- Ông xã, tối hôm qua mấy giờ thì anh về nhà ?
- Anh về nhà lúc rạng sáng! Diệp Lăng Phi nói dối.
- Ra thế, ông xã, hôm qua anh đi chơi với ai mà về muộn thế?
- Anh và Dã Thú chỉ ra ngoài uống rượu thôi!
Diệp Lăng Phi lo lắng Bạch Tình Đình phát hiện chuyện hôm qua nên đã sớm nghĩ cho mình một cái cớ. Diệp Lăng Phi cho rằng lý do này không có gì sơ hở. Bạch Tình Đình gật đầu, nàng cũng không nói gì thêm tập trung điều khiển nhân vật của mình. Diệp Lăng Phi đang mừng thầm vì qua được ải này, bỗng Bạch Tình Đình nói vu vơ:
- Tối hôm qua em đã gọi điện thoại cho Dã Thú rồi, không có chuyện gì quan trọng đâu, chỉ muốn biết ông xã của em ở đâu thôi