Lý Khả Hân vừa mới đi qua hành lang, ngửi thấy mùi rượu từ Diệp Lăng Phi, nàng khẽ nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.
Diệp Lăng Phi đáng lẽ đã chạy tới phòng làm việc, đột nhiên hắn dừng lại, quay đầu lại bắt chuyện với Lý Khả Hân, nói:
- Khả Hân, cô nói xem ba cô thích uống rượu gì?
- Ba tôi không uống rượu.
Lý Khả Hân thuận miệng đáp, nhưng nàng đột nhiên quay lại, không thể để cho Diệp Lăng Phi chiếm tiện nghi được, nàng nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Trưởng phòng, anh vừa uống rượu à?
- Có uống một chút.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nhìn thấy cô làm việc căng thẳng, chỉ muốn đùa chút cho giảm bớt bầu không khí thôi. Nói nghiêm chỉnh nha, chờ khi nào cô gặp khách hàng xong, thì gọi điện cho tôi, tôi lái xe đưa cô đi, đến nhà cô ăn cơm không thể đi tay không được, đến lúc đó cô giúp tôi chọn lễ vật.
- Đến lúc đó thì hãy nói, tôi không biết mấy giờ mới xong, mấy người khách kia rất khó chiều lòng.
Lý Khả Hân nói.
- Nếu không thì tôi sẽ đi với anh, có thật sự cần tôi đi với anh không?
Lý Khả Hân khoát tay nói:
- Trưởng phòng, tôi xem anh đang chuẩn bị lên bộ tổ chức, quyết định bổ nhiệm đã truyền xuống, sớm muộn gì anh cũng nắm được bộ tổ chức, hà tất phải ở lại phòng tiêu thụ.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Thật sự không phải là tôi thích ở lại phòng tiêu thụ, nhưng nếu như tôi đến làm việc tại bộ tổ chức, thì không thể ngày nào cũng được nhìn mặt cô.
Diệp Lăng Phi nói xong những lời này, mặt Lý Khả Hân đỏ bừng nói:
- Được, nếu như trưởng phòng đi sớm một chút cũng tốt, đỡ cho người ta nói tôi với anh có quan hệ mờ ám.
Nói xong, Lý Khả Hân nhìn vào đồng hồ đeo tay, vội vã nói:
- Được rồi, không cùng anh nói chuyện phiếm nữa, đã đến giờ rồi, lúc khác gặp lại, nếu như lần sau gặp lại tôi sẽ gọi anh là giám đốc.
Nói xong Lý Khả Hân đi thẳng vào trong thang máy.
Diệp Lăng Phi bĩu môi, bất mãn nói:
- Mờ ám thì sao, công việc ở công ty thì quá buồn tẻ, những việc này cũng có thể làm cho nhân viên trở lên nhiệt tình hơn. Tôi coi như cũng không sai, còn hơn giám đốc Dưỡng Tiểu Mật, tôi đây còn trẻ hơn nhiều.
Nói rồi Diệp Lăng Phi liếc mắt về phía phòng làm việc của Tôn Hằng Viễn, nở nụ cười đầy thâm ý.
Sớm muộn gì thì cũng phải đến bộ tổ chức, Diệp Lăng Phi chuẩn bị sớm một chút. Hắn vào phòng làm việc thu thập một số đồ vật, thật ra, ở đây hắn không có đồ vật gì, ngoại trừ mấy bản vẽ ô tô, quân sự, binh khí, và mấy tờ tạp chí, còn lại đều là đồ vật của công ty, chỉ cần mang mấy thứ này tới phòng làm việc mới là được.
Bởi vì vẫn chưa đủ thủ tục, giấy tờ, thế nên tuy rằng lệnh bổ nhiệm đã xuống tới nơi, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn còn chưa chính thức đảm nhiệm chức vụ giám đốc bộ tổ chức. Nhân tiện buổi chiều nay rỗi, hắn đi đến phòng nhân sự để hoàn tất các thủ tục. Những người ở phòng nhân sự đều là những mụ già, Diệp Lăng Phi không có hứng thú nói chuyện, chỉ đến để hoàn tất thủ tục, xin chỉ thị để chính thức trở thành giám đốc bộ tổ chức.
Diệp Lăng Phi lên đến tầng mười ba là khu vực của bộ tổ chức, bởi vì bộ tổ chức còn chưa chính thức vận hành, bởi vậy có vẻ như có ít người qua lại, chỉ có mấy cô nữ nhân viên văn phòng đang bắt tay làm những công việc trong giai đoạn đầu của bộ tổ chức. Bộ tổ chức đã được treo một cái biển khá đẹp, phòng làm việc của giám đốc cũng đã được chuẩn bị tốt, phòng này đối diện với phòng làm việc của phó tổng giám đốc, sau này Trần Ngọc Đình sẽ làm việc ở chỗ này.
Diệp Lăng Phi vừa xuất hiện thì mấy nữ nhân viên đều chào hỏi. Tại tập đoàn Tân Á có ai mà không biết một người như Diệp Lăng Phi, thăng chức còn nhanh hơn leo cây, chớp mắt một cái đã lên tới chức giám đốc. Điều quan trọng nhất là ở chỗ giám đốc này rất lưu manh, phàm là nữ nhân viên nào có chút sắc đều không thể tránh khỏi việc bị vị giám đốc này trêu chọc.
Không biết nếu như Diệp Lăng Phi nghe được mấy tin đồn này thì hắn có bất bình hay không, có vẻ như hắn chưa đạt được tới cái cảnh giới này.
Đi vào phòng làm việc của giám đốc, Diệp Lăng Phi thấy một cô gái mặc đồng phục của tập đoàn Tân Á đang thu dọn phòng làm việc, thân hình cô gái này cũng không cao lắm, nhìn từ phía sau thì dáng người quả cũng không tệ.
Sau khi nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô gái quay toàn bộ người lại phía sau, khuôn mặt lãnh diễm hiện ra trước mắt Diệp Lăng Phi.
- Ngài là?
Cô gái không hề có chút gì tươi cười, một khuôn mặt lạnh như băng.
- Có vẻ như tôi đi nhầm, nhưng hình như đây là phòng làm việc của tôi.
Diệp Lăng Phi cười nói.
Cô gái trẻ vẫn giữ nguyên sắc mặt, không một chút tươi cười, chỉ khách khí nói:
- Thì ra là giám đốc Diệp, chào ngài, tôi là trợ lý mới của ngài Từ Oánh.
Diệp Lăng Phi đã xem qua lí lịch trích ngang của trợ lý, nói như thế nào thì cô cũng là trợ lý của hắn, nếu như không có thái độ lịch sự với Diệp Lăng Phi, thì sau này Từ Oánh rất khó có thể làm trợ lý của giám đốc bộ tổ chức. Dựa theo lý lịch trích ngang của cô thì, Từ Oánh năm nay hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học Nam Kinh. Trước đây tại tập đoàn Tân Á cô đảm nhiệm chức vụ trợ lý bộ phận mua sắm, bởi vì bộ tổ chức được thành lập nên bị điều đến làm trợ lý bộ tổ chức. Tại phòng tiêu thụ Từ Oánh không có vị trí vững vàng lắm, thế nên cũng không khó hiểu tại sao cô lại bị điều động nhiều lần đến như vậy.
Thử hỏi làm gì có người giám đốc nào lại thích một cô trợ lý cả ngày lạnh như băng như thế này, huống hồ giám đốc phòng này lại nổi tiếng là người háo sắc, đã từng công khai tình cảm với người tại tập đoàn Tân Á, như vậy cũng dễ hiểu tại sao bộ phận tổng hợp lại không cho cô làm trợ lý lâu dài.
- A, là Từ Oánh, sau này cô là trợ lý của tôi, phiền cô cho người chuyển giúp một số đồ vật từ phòng tiêu thụ sang đây giúp tôi.
Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, nếu đã là cấp dưới của mình thì sẽ phải dùng.
- Được ạ
Từ Oánh nhận lời.
- A, còn nữa, nếu như sau này cô đã quen việc tại bộ tổ chức thì có thể hoàn thành những công việc thay tôi, tôi hi vọng trợ lý của mình có thể giúp tôi hoàn thành nhiều việc hơn.
Từ Oánh không hiểu được những lời này của Diệp Lăng Phi, dương mắt, vẻ mặt mơ hồ. Diệp Lăng Phi cười, nói:
- Ý tôi nói là, sau này cô có thể xử lý việc mà không cần phải phiền tới tôi, những việc mà cô không thể tự quyết định được thì có thể nhờ phó tổng Trần, nàng là lãnh đạo của tôi, tất cả mọi việc đều phải xin chỉ thị của nàng.
Lần này thì Từ Oánh đã hiểu, cúi đầu xuống nói:
- Giám đốc, phó tổng Trần cũng đã nói trước với tôi, phàm là những việc gì cần ngài ký tên, thì những việc đó đều phải để ngài xử lý, đồng thời căn dặn, giám đốc bộ tổ chức là ngài, nếu như có chuyện gì phải báo cho ngài trước đã rồi sau đó mới trình báo lên phó tổng Trần.
- Mẹ nó, thật là quá đáng, coi ta là cái gì.
Diệp Lăng Phi nói năng tục tằn:
- Khi dễ người cũng một vừa hai phải thôi chứ, hừ, dám xúc phạm tôi, dù sao thì tôi cũng đâu có đắc tội gì với cô.
- Giám đốc, ngài còn có gì phân phó?
Từ Oánh không để ý tới Diệp Lăng Phi đang đứng nói thầm bên cạnh, hỏi.
- Không có việc gì.
Diệp Lăng Phi nói.
- Từ Oánh nhớ kỹ, nếu như sau này tôi đi vắng, thì đến tìm phó tổng Trần.
Diệp Lăng Phi lại căn dặn:
- Nàng mới là lãnh đạo thật sự của phòng này, còn tôi thì chỉ là một con rối, là người đứng ra để đỡ đạn cho nàng.
Diệp Lăng Phi cũng không biết Từ Oánh có hiểu lời mình nói hay không, xoay người, hướng về phía phòng làm việc của Trần Ngọc Đình. Diệp Lăng Phi muốn đến để nói cho rõ việc này, thực ra là đến để cãi nhau, nếu như thế thì hắn đâu còn là giám đốc nữa. Nhưng thật thất vọng, Trần Ngọc Đình lại không có trong phòng làm việc, trợ lý của Trần Ngọc Đình nói cho Diệp Lăng Phi biết, phó tổng Trần hôm nay xin nghỉ, nghe nói là con trai nàng bị ốm.
- Thật không ngờ người phụ nữ này cũng có chút dịu dàng.
Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Xem ta, ta đoán không sai, thoạt nhìn bề ngoài thì có vẻ lạnh như băng nhưng kì thực nội tâm chắc chắn rất nhiệt tình.