Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Johann Vương lại nhìn màn hình TV, phát hiện ra không còn hình ảnh gì nữa. Johann Vương thở phào một cái, chẳng lẽ lại là ảo giác của mình sao. Hắn nhận lấy ly nước từ tay Trác Văn Quân, một hơi uống vào, sau đó nói:

- Anh đi nằm một lát, có lẽ là do tôi mệt mỏi quá, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt lên thôi!

Johann Vương nói như vậy xong, hắn lên giường, nhắm mắt lại. Khi hắn mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm ở trên giường, nhưng đó lại là một gian phòng đơn, có cửa sắt.

- Tôn Minh, đến giờ thông khí rồi!

Cánh cửa sắt mở ra, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo trắng cầm khóa sắt, tới gọi Johann Vương.

- Các ngươi là ai? Đang làm gì ở đây?

Johann Vương hoảng sợ nói,

- Ta... ta là Johann Vương!

- Khục, bệnh tình vẫn rất nặng, lúc vợ cậu đưa cậu tới đây, cậu cũng nói với chúng tôi cậu là Johann Vương, còn nói cậu là nhân vật quan trọng của tổ chức Lam Quang chi phối thế giới nữa chứ, câu chuyện này câu đã nói rất nhiều lần rồi, xem ra chứng hoang tưởng của cậu vẫn chưa được cải thiện, nhưng mà không sao, cậu vào điều trị tại bệnh viện tâm thần của chúng tôi sẽ từ từ khá lên thôi!

- Ta là Johann Vương, ta là Johann Vương thật mà!

Johann Vương thì thào trong miệng.

Một tuần sau, khi Johann Vương được thông khí một lần nữa, Trác Văn Quân tới thăm Johann Vương.

- Ông xã, bây giờ anh thế nào rồi?

- Anh thật sự bị bệnh sao?

Johann Vương hỏi.

- Vâng!

Trác Văn Quân nói.

- Ông xã, chúng ta kết hôn ba năm rồi, anh cứ luôn miệng nói anh là Johann Vương gì gì đó. Ông xã, chờ khi nào anh khỏi bệnh, chúng ta có thể sinh một đứa bé, sống một cuộc sống hạnh phúc, được không?

- Được!

Johann Vương đáp.

“Bộp, bộp”, tiếng vỗ tay của Diệp Lăng Phi vang lên trong hội trường lớn, sau đó những người khác cũng nhao nhao vỗ tay theo. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Thật sự quá đặc sắc, tới tận bây giờ cũng tôi vẫn không thể ngờ Đường Yên lại an bài bố cục tinh diệu đến như vậy, đây quả thực giống như là đang xem phim, mấy ngày nay, tôi chỉ muốn xem phim thôi!

Đường Yên cười nói:

- Chuyện này còn phải đa tạ Trác Văn Quân, nếu không phải có cô ấy phối hợp, tất cả cũng sẽ không được thuận lợi như vậy!

- Tôi đã từng nói qua, chỉ cần một người quá tự tin thì sẽ có vấn đề đấy!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Khuyết điểm lớn nhất của hắn chính là quá tự tin vào bản thân mình!



Tất cả mọi chuyện là một hồi bố cục, kỳ thật, Johann Vương không biết, lúc hắn quay trở lại chỗ Trác Văn Quân thì đã bị khống chế, Diệp Lăng Phi tốn ba tháng thời gian, nắm rõ lực lượng bảo vệ Johann Vương, người của Lang Nha xuất động, trực tiếp khống chế lực lượng bảo vệ Johann Vương. Johann Vương bị hôn mê đưa khỏi Paris, đưa đến nơi chuyên môn được bố trí cho Johann Vương, tất cả ở đây chỉ là dàn dựng thôi, nó được bố trí riêng cho Johann Vương. Từ đầu đến cuối, Johann Vương vẫn không biết nhất cử nhất động của hắn đều bị người khác quan sát, giống như là đang xem phim vậy. Về chuyện hắn nhìn thấy Bạch Tình Đình, đó không phải Bạch Tình Đình mà là Vu Tiểu Vũ.

Về phần bệnh viện tâm thần thì hoàn toàn là sự thật, Johann Vương đang ở trong bệnh viện tâm thần, bác sĩ cho rằng hắn là một người mắc bện hoang tưởng. Diệp Lăng Phi không hề có ý định để Johann Vương rời khỏi bệnh viện tâm thần, cứ để cho hắn vĩnh viễn sống như vậy là kết quả tốt nhất! Hết thảy đều đã xong, đúng vậy, tất cả đều đã kết thúc! Diệp Lăng Phi đứng dậy, hắn vừa mới quay người lại, bỗng nhiên nhìn thấy Bạch Tình Đình vác bụng bầu đứng ở ngoài cửa ra vào, Bạch Tình Đình vẫn xinh đẹp như vậy. Bạch Tình Đình hướng về phía Diệp Lăng Phi nở một nụ cười ngọt ngào, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc, đột nhiên Bạch Tình Đình quay người bỏ đi, Diệp Lăng Phi vội vàng đuổi theo...

- Đây là tiểu thuyết cô viết cho tôi sao?

Diệp Lăng Phi ngồi trong quán cà phê ven bờ biển, nhìn vào màn hình laptop, trên đó viết “Đô Thị Tàng Kiều”, tác giả Tam Dương Trư Trư. Điền Ni khẽ gật đầu, cười nói:

- Anh thấy thế nào?

- Cũng không tệ!

Diệp Lăng Phi nói,

- Chỉ là số lượng từ quá nhiều! Mỹ nữ tác giả, nói tôi nghe một chút về kết cục xem!

Diệp Lăng Phi ngồi dịch vào bên cạnh Điền Ni, tay của hắn lần mò vào trong váy Điền Ni, Điền Ni giống như là không cảm giác được gì, chỉ khẽ dịch người sang một chút. Điền Ni nói:

- Đương nhiên là một đại kết cục hạnh phúc mỹ mãn. Anh lại chung sống với Bạch Tình Đình, hai người có một đứ con trai, Chu Hân Mính, Vu Đình Đình, Trương Lộ Tuyết, Trương Tuyết Hàn, Vu Tiêu Tiếu, Tiêu Vũ Văn, Lý Khả Hân, Đường Hiểu Uyển, Trần Ngọc Đình, Vu Tiểu Vũ, Bành Hiểu Lộ,..., những người phụ nữ đó đều làm bạn ở bên cạnh anh! Mọi người sống hạnh phúc trên hải đảo, mà anh thì hưởng tận diễm phúc, đây không phải là đại kết cục tốt nhất sao, thậm chí tôi còn muốn viết tiếp hậu truyện, là chuyện về con trai con gái anh. Anh có thể đem chuyện của con trai con gái anh nói cho tôi biết, tôi sẽ viết thêm hậu truyện cho câu chuyện này!

- Tiểu thuyết của cô có đại kết cục như thế thật sao?

Bàn tay của Diệp Lăng Phi đã chạm đến chỗ mẫn cảm của Điền Ni, hắn còn nhớ rõ chuyện lần trước hắn ngồi uống rượu cùng Điền Ni.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Điền Ni khép chặt hai chân, nhưng như vậy cũng không ăn thua, cô vẫn bị Diệp Lăng Phi công phá. Diệp Lăng Phi dứt khoát kéo Điền Ni vào đến trong ngực, càng tỏ vẻ không kiêng nể gì cả, đặt lên môi cô một nụ hôn.

- Kết cục cũng phải như vậy!

Môi Diệp Lăng Phi rời khỏi môi Điền Ni, hắn cười khổ, nói:

- Có lẽ kết cục hoàn mỹ nhất vẫn là điều phải chờ mong, không biết muốn phải chờ tới bao giờ mới có thể đạt được hạnh phúc!

- Anh nói vậy là có ý gì?

Điền Ni không hiểu liền hỏi lại.

- Để tôi trả lời thay cho anh ta nhé!

Tiếng cười của Đường Yên truyền tới, Đường Yên cùng Bành Hiểu Lộ đi tới, bụng Bành Hiểu Lộ cũng đã to lên, cô khoác tay Đường Yên.

- Khi một người đàn ông sống trong cảnh bị giám sát chặt chẽ, cho dù mỹ nữ bên cạnh anh ta có nhiều hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì đâu!

Đường Yên cầm hộ chiếu huơ huơ trước mặt Diệp Lăng Phi, sau đó thản nhiên đốt hộ chiếu trước mặt hắn, rồi thản nhiên nhún nhún vai, nói:

- Như vậy anh không cần phải lo lắng đến chuyện chạy trốn nữa, hôm nay thì mấy cô nàng đó nhờ tôi và Hiểu Lộ đến giám sát anh, về chuyện giữa anh và cô tác giả xinh đẹp này tôi cũng không lắm miệng, nhưng tôi không bảo đảm về sau tôi có làm như vậy nữa không đâu! Hiểu Lộ, cậu phải cẩn thận một chút, cậu không thể quá nhân từ đối với Diệp Lăng Phi được! Ai da, chúng ta phải mau mau đến xem Johann Vương, mỗi ngày đến bệnh viện tâm nhìn Johann Vương quả là một chuyện sung sướng, hê hê!

Diệp Lăng Phi cảm thấy lạnh cả sống lưng, loại chuyện đáng sợ như vậy cũng chỉ có Đường Yên mới có thể làm được, hắn thật sự lo lắng Đường Yên cũng có sẽ đối phó với mình như vậy. Điền Ni có chút xấu hổ đứng dậy, nói:

- Lần sau chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, hôm nay dừng ở đây thôi, có lẽ tôi phải sửa lại kết thúc truyện của mình rồi!



Diệp Lăng Phi không lên tiếng, khi Điền Ni định rời đi, Diệp Lăng Phi đột nhiên hỏi:

- Cô nói cô muốn viết hậu truyện mà, cô có định làm nó không vậy?

- Không có!

Điền Ni nói,

- Tôi muốn viết một bộ “Bác sĩ bất lương” có lẽ là thích hợp hơn!

Điền Ni không dám nhiều lời, còn nói thêm:

- Tôi sẽ đưa sách lên qidian, anh có thể lên đó để xem!

Diệp Lăng Phi nhìn Điền Ni rời đi, trong lòng bỗng nhiên nghĩ thầm: "Nhớ ngày đó, bọn họ cũng đáng yêu như vậy, tại sao phải thay đổi chứ?”

Trong quán rượu, Diệp Lăng Phi cầm một ly rượu, đi đến gần một cô nàng nóng bỏng xinh đẹp, hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Elise đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Lăng Phi. Cô gái gợi cảm đó thấy vậy, rất biết điều rời đi. Ở bến tàu, Dã Thú hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó nhìn về phía xa xa, sau khi một chiếc xe con xuất hiện, Dã Thú rốt cuộc cũng nở nụ cười.

- Lão đại, nhanh lên đi, em phải chịu áp lực kinh khủng lắm, nếu bọn họ biết là em giúp anh chạy trốn thì sau này em khó sống rồi, em cũng không dám trêu chọc các chị dâu đâu!

Dã Thú thúc giục Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi xuống xe, nhanh chóng lên thuyền, dùng sức vỗ vỗ vai Dã Thú, nói:

- Yên tâm đi, anh sẽ không quên sự trợ giúp của cậu đâu, chờ anh đi trước ổn định tình hình, sau đó nhất định sẽ về đón cậu!

- Lão đại, đi đường bảo trọng!

Dã Thú nói.

Bảy tám chiếc xe chạy tới đây, cửa xe vừa mở ra, Bạch Tình Đình là người đầu tiên xuống xe, cô hướng về phía Diệp Lăng Phi ở trên thuyền nói:

- Ông xã, anh quay về đi!

- Không, anh không về đâu!

Diệp Lăng Phi nói.

- Được rồi, được rồi, chán chết đi được! Tháng nào cũng có vài ngày như vậy, giống như kinh nguyệt của phụ nữ, thật sự là chán muốn chết, Đình Đình, lần này đến lượt em khuyên bảo anh ta trở về đi, lần nào cũng phải thay phiên nhau khuyên bảo!


Bạch Tình Đình nói với vẻ không kiên nhẫn.


Vu Đình Đình mới vừa đi được hai bước, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, nhưng cô cố nhịn xuống, đi tiếp bảy tám bước rồi dừng lại, nói:


- Anh quay về đi!


Diệp Lăng Phi đứng trên thuyền thật lâu, rốt cục khẽ gật đầu, lúc đi qua bên người Dã Thú, hắn hạ giọng nói:


- Đừng quên thu xếp hộ chiếu cho anh, lần này tuyệt đối không thể làm hỏng chuyện của anh thêm nữa!


Dã Thú gật đầu, Dã Thú nhìn Diệp Lăng Phi cho đến khi Diệp Lăng Phi đi khuất, hắn lấy điện thoại di động ra, nói:


- Chị dâu, lão đại vẫn muốn em làm hộ chiếu...!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang