- Ông xã, Lộ Tuyết đã đi rồi. Vừa nãy em và Lộ Tuyết đã nói chuyện rất lâu, bây giờ bọn em mới phát hiện ra những chuyện trước đây bọn em làm thật quá buồn cười, bọn em chỉ vì muốn so sánh xem ai giỏi hơn ai mà bao nhiêu năm qua cứ ganh ghét tranh đua. Ngẫm lại vẫn là khi còn bé là vui nhất, lúc đó bọn em rất thân nhau, bọn em.....!
Bạch Tình Đình không nói tiếp đoạn sau, cô đứng dây, nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi khóc thút thít. Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ vào lưng Bạch Tình Đình, an ủi:
- Tình Đình, em đừng khóc nữa, em và Lộ Tuyết đã hòa hảo rồi, như vậy thì phải cao hứng mới đúng chứ, sao lại khóc thế này! Bây giờ thấy em khóc như vậy, anh cảm thấy mình cũng không chịu nổi nữa, có muốn anh khóc cùng với em không?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, quả nhiên không khóc tiếp nữa, cô ngẩng đầu lên, lau nước mắt, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh thật sự sẽ khóc sao?
"....."
Diệp Lăng Phi rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong, hắn quay trở về phòng, châm một điếu thuốc hút, rồi Diệp Lăng Phi hỏi:
- Tình Đình, em đã tính sẽ đi đâu chưa?
Diệp Lăng Phi hỏi như vậy là vì chuyện tối qua, theo Diệp Lăng Phi thấy, trong lòng Bạch Tình Đình nhất định đã có suy tính gì đó, nếu không thì Bạch Tình Đình sẽ không ngồi ở đây lâu như vậy. Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ Bạch Tình Đình, đã là vợ chồng lâu như vậy rồi, Bạch Tình Đình có thói quen gì, Diệp Lăng Phi chỉ cần nhìn là có thể hiểu được, hắn có thể dám chắc, bây giờ cảm xúc của Bạch Tình Đình đã ổn định. Quả nhiên, sau khi Diệp Lăng Phi hút một hơi, Bạch Tình Đình đã nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, em đã nghĩ qua rồi rồi, em muốn đi gặp Thái Hạo. Em muốn tận mắt nhìn xem rốt cuộc thì Thái Hạo đã thảm hại đến mức nào rồi!
- Ừm, vậy cũng được, anh đi cùng với em!
Diệp Lăng Phi nghe những lời này của Bạch Tình Đình thì không nói thêm gì nữa. Theo Diệp Lăng Phi thấy, Bạch Tình Đình làm như vậy không hề khiến hắn cảm thấy bất ngờ, Bạch Tình Đình quả là nên gặp Thái Hạo một lần. Diệp Lăng Phi không hề có chút hảo cảm nào với cái tên Thái Hạo này, lúc trước, khi Thái Hạo còn là cấp dưới của hắn, hắn đã không thích tên Thái Hạo này rồi, nhất là sau đó, Thái Hạo còn có ý đồ với Đường Hiểu Uyển, càng khiến cho Diệp Lăng Phi chán ghét. Diệp Lăng Phi lại hút một hơi nữa, hắn dụi tắt điếu thuốc trong cái gạt tàn, nói:
- Anh đi gọi một cuộc điện thoại!
Diệp Lăng Phi không nói với Bạch Tình Đình là hắn ch gọi điện thoại o ai, Bạch Tình Đình cũng không hỏi nhiều.
Thái Hạo bị giam ở trong trại giam số 1, Diệp Lăng Phi lái xe đến cổng nhà giam, hắn nhíu mày, nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, em có cảm thấy được ở đây có mùi người chết không?
Diệp Lăng Phi vừa hỏi câu này, Bạch Tình Đình nhíu mày, cô chu miệng ra để biểu đạt sự bất mãn trong lòng mình. Đến thăm tù không thể đi tay không, Bạch Tình Đình không muốn mua gì cho Thái Hạo, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn mua một vài thứ cho hắn. Bất kể thế nào, đã là đến thăm tù, coi như cũng phải có chút thành ý. Sau khi Diệp Lăng Phi đi vào trong trại giam, chẳng biết vì sao, trong lòng hắn lại dấy lên sự đồng tình với Thái Hạo, chốn lao tù này không phải là chỗ người ta dễ sống, Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy ở trong này tràn ngập tử khí, hắn không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy, tóm lại, hắn không thích đến chỗ này. Bạch Tình Đình vẫn đang do dự, không biết mình có nên gặp Thái Hạo không. Diệp Lăng Phi có thể nhìn được nội tâm của Bạch Tình Đình đang do dự, hắn ôm eo Bạch Tình Đình, an ủi:
- Tình Đình, nếu như em không muốn gặp hắn thì cứ để mình anh đến gặp hắn đi, anh nghĩ anh và hắn có mấy lời để nói với nhau!
Bạch Tình Đình khẽ lắc đầu, nói:
- Ông xã, chuyện này em phải làm, ta muốn đích thân gặp Thái Hạo, em muốn xem xem tình hình của hắn bây giờ thế nào!
Bạch Tình Đình nói đến đây, cô dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Có lẽ cha nói đúng, hắn bây giờ rất thê thảm…. !
Bạch Tình Đình khẽ thở dài, cô không nói tiếp nữa. Trước khi Bạch Tình Đình gặp được Thái Hạo, cô không thể nào tưởng tượng được Thái Hạo đã biến thành bộ dáng gì nữa. Ở trong ấn tượng của Bạch Tình Đình, Thái Hạo luôn là một người khiến cô cảm thấy rất chán ghét, cô không muốn gặp Thái Hạo một chút nào. Khi Thái Hạo chân đeo xiềng xuất hiện ở trước mặt Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình còn không thể nhận ra đây là Thái Hạo nữa. Ở trong trí nhớ của Bạch Tình Đình, Thái Hạo là một người đàn ông có làn da trắng nõn, tuy là khiến một số người không thích, nhưng tổng thể mà nói, có thể coi là không đến nỗi nào. Nhưng giờ phút này khí sắc của Thái Hạo lại có vẻ khô vàng, hơn nữa con mắt cũng trở nên vô thần. Bạch Tình Đình nắm chặt lấy tay Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi có thể cảm nhận rõ ràng sự lãnh lẽo từ tay Bạch Tình Đình truyền tới. Bạch Tình Đình chưa từng nghĩ chuyện sẽ trở thành như thế này, Thái Hạo trước mắt cô và Thái Hạo trong ấn tượng trước giờ của cô khác nhau một trời một vực, thậm chí Bạch Tình Đình còn không tin người đàn ông đang ngồi trước mặt mình là Thái Hạo. Sau khi Thái Hạo ngồi xuống, hắn không nói gì, mà nhìn Bạch Tình Đình với ánh mắt vô thần, sau đó lại nhìn sang phía Diệp Lăng Phi, một lúc lâu sau, hắn mới nói một câu:
- Xin lỗi!
Thái Hạo nói vậy là để xin lỗi chuyện hắn đã làm trong quá khứ, Diệp Lăng Phi không có cảm giác gì, Diệp Lăng Phi không thích nhớ cừu hận với người khác, như vậy thì sống rất mệt mỏi. Quả thực là trước đây hắn rất không thích Thái Hạo, nhưng đó là chuyện của quá khứ rồi, điều đó không có nghĩa là Diệp Lăng Phi luôn nhớ tới những chuyện đó, Diệp Lăng Phi không cần phải làm như vậy. Bạch Tình Đình mở miệng, dường như muốn nói lời gì đó, nhưng cô không thể nói được gì, tay cô khẽ nắm lấy tay Diệp Lăng Phi, ý muốn để Diệp Lăng Phi nói thay cô. Diệp Lăng Phi quay sang nhìn Thái Hạo, nói:
- Thái Hạo, lần này tôi và Tình Đình tới đây để thăm cậu một chút, nghe nói ngươi cậu sống ở đây không được tốt lắm, không biết có gì cần chúng tôi giúp đỡ không?
Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu này, đã thấy trong mắt Thái Hạo lóe lên một tia hy vọng, hắn lập tức dồn dập nói:
- Van cầu hai người cứu tôi ra ngoài, tôi không muốn ở lại chỗ này nữa, tôi kh ở lại chỗ này nữa. Chỗ này vốn không phải là chỗ để người ở, tôi không muốn ở lại chỗ này nữa.....!
Thái Hạo đột nhiên trở nên rất kích động, liên tục nói không muốn ở đây nữa. Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy gì, theo Diệp Lăng Phi thấy, trại giam không phải là nơi người ta dễ sống, những người từng ngồi tù đều không dễ chịu gì. Trước đó Bạch Tình Đình chưa từng nghĩ đến những chuyện này, vừa nghe Thái Hạo nói như vậy, Bạch Tình Đình cảm thấy rất bất ngờ vì phản ứng của Thái Hạo, cô không nhịn được hỏi:
- Rốt cuộc thì cậu đã gặp chuyện gì?
- Bọn hắn bắt nạt tôi, bọn hắn còn bắt tôi....! Thái Hạo nói đến đây bỗng nhiên dừng lại không nói tiếp nữa. Diệp Lăng Phi dường như là đã hiểu ra chuyện đó, hắn cười thầm trong bụng. Thái Hạo bây giờ đã thê thảm như vậy, nhưng Diệp Lăng Phi lại có thể cười vui được, Diệp Lăng Phi cũng không biết có phải mình là người lấy nỗi đau của người khác ra làm trò vui không nữa, tóm lại, trong lòng hắn cảm thấy rất hưng phấn, muốn nghe xem rốt cuộc Thái Hạo phải chịu đãi ngộ tàn ác thế nào. Đương nhiên, cho dù xuất phát từ bất kỳ mục đích gì, Diệp Lăng Phi cũng phải cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, không thể tỏ ra quá mức ở trước mặt người đang gặp nạn được. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, hắn cố gắng khiến cho giọng nói của mình bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt nói:
- Chuyện đó thì tôi không rõ lắm, tôi biết nhiều chuyện trong nhà giam, có một số phạm nhân thích ức hiếp người khác, nhưng tôi không ngờ trong nhà giam lại có nhiều chuyện như vậy. Thái Hạo, ý cậu là luôn có người ức hiếp cậu sao?
- Đúng vậy!
Thái Hạo gật đầu đáp,
- Luôn có kẻ ức hiếp tôi!
- Con người ta sống vốn đã là chịu khổ, nếu như chỉ là đánh đập chửi mắng bình thường, cậu có thể nhịn một chút được mà! Diệp Lăng Phi nói,
- Ở trong tù không thể quá tranh cường háo thắng, nếu thế thì cái được không bù nổi cái mất!