Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình Đình quả nhiên rất bá đạo mà chiếm cứ phòng ngủ Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đem đồ đạc của mình thu thập đến gian phòng cách vách.

Bạch Tình Đình không có hành lý, buổi chiều Diệp Lăng Phi lại cùng Bạch Tình Đình đi ra ngoài mua chăn mền, quần áo các loại ... rất nhiều đồ dùng. vốn Diệp Lăng Phi muốn trả tiền, nhưng Bạch Tình Đình cũng không dùng tiền của Diệp Lăng Phi, cô ấy dùng thẻ tín dụng của mình thanh toán, để Diệp Lăng Phi mang đồ về biệt thự.

Bận rộn một buổi trưa, mãi cho đến buổi tối, Diệp Lăng Phi mới có thời gian lấy hơi, tắm rửa xong. nằm ở trên giường ngay cả cơm tối cũng không ăn, liền ngủ.

Vừa tinh dậy, trời đã sáng. Diệp Lăng Phi cảm giác hai chân đau nhức, loại cảm giác này giống như chạy cả chục km vậy. Diệp Lăng Phi vốn không nghĩ gì, chờ hắn ra khỏi phòng, thấy Bạch Tình Đình giống như một người không có việc gì làm, ngồi ở trong đại sành tầng một xem báo chí, lòng tự trọng của Diệp Lăng Phi đã bị đả kích thật lớn.

- Dậy rồi à, tắm rửa, chờ một chút thì ăn điểm tâm!

Bạch Tình Đình không lạnh không nhạt nói,

- Em làm điểm tâm rồi!

- Em làm điểm tâm?

Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn còn cho là mình nghe lầm, sao Bạch Tình Đình có thể làm điểm tâm, thực sự là mặt trời mọc từ hướng tây.

- Sao em không thể làm điểm tâm, đừng dong dài, nhanh đi tắm rồi dùng cơm! Bạch Tình Đình thúc giục.

- ừm!

Diệp Lăng Phi đáp ứng một tiếng, đi đến phòng tắm.

Diệp Lăng Phi tắm rửa xong, mặc quần đùi, áo cộc đi xuống lầu. Bạch Tình Đình đeo tạp dề, đem nồi cháo nàng vừa nấu, múc một chén, lại múc thêm một chén cháo nữa đặt ở trước mặt Diệp Lăng Phi.

- Nếm thử tay nghề của em, cháo trứng muối (??? chẳng hiểu món gì nữa). Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Ân không bằng ở bên ngoài, là em tự làm!

Diệp Lăng Phi cầm muỗng nhỏ, múc một thìa cháo đút vào miệng, hắn nhắm mắt lại, một ngụm đem cháo nuốt xuống, sau đó cố cười nói:

- Bà xã, cháo không tệ!

- Đương nhiên. Anh cũng không nhìn xem là ai làm.

Bạch Tình Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi khen cháo của mình. Không khỏi đắc ý, nói:

- Trương Lộ Tuyết kia muốn làm cũng không làm được đâu!

Bạch Tình Đình này thời khắc nào cũng không quên Trương Lộ Tuyết. Nàng thấy Diệp Lăng Phi ăn hết bát cháo, liền nói:

- Nếu ăn ngon như vậy, lại ăn một bát nữa!

- Không xong rồi. Anh nhớ ra rồi. Hôm nay phải đến công ty sớm một chút. Đi trễ không tốt lắm.

Diệp Lăng Phi nói rồi lấy tay lau miệng. Đứng dậy. Chạy nhanh lên lầu.

Bạch Tình Đình cảm giác Diệp Lăng Phi chạy có vẻ hơi nhanh. Nàng còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi từ trên lầu chạy xuống, cầm trong tay một chai nước khoáng. Vừa chạy vừa nói:

- Tình Đình, buổi trưa anh không về. À. Anh nghĩ chúng ta nên mướn bảo mẫu!

- Này, hôm nay là cuối tuần. Anh đi làm cái gì chứ!

Bạch Tình Đình vừa mới mở miệng. Diệp Lăng Phi đã biến mất khỏi cửa.

- Tên kia chạy nhanh như thế. Nhất định có chuyện.



Bạch Tình Đình ngồi ở trên ghế, cầm cái muôi cũng múc cho mình thêm một chén cháo nữa. Trong lòng nghĩ thầm: "Còn muốn mướn bảo mẫu. Lẽ nào ta làm cơm không thể ăn?" Trong lòng vừa suy nghĩ, Bạch Tình Đình vừa dùng muỗng nhỏ múc một muỗng cháo đưa vào miệng. Thoáng cái nàng liền đem cháo trong miệng nhỏ ra. Liên tục kêu lên:

- Mặn quá. Mặn quá!

Bạch Tình Đình thể mới biêt khi mình nấu cháo, cho vào căn bản cùng không phải là đường, mà là muối. Vừa nghĩ tới Diệp Lăng Phi đem một chén cháo ăn hết, Bạch Tình Đình hiện ra nụ cười hạnh phúc trên khóe miệng, thấp giọng nói:

- Tên kia, biết rõ khó ăn như vậy, còn có thể nuốt trôi được!

Diệp Lăng Phi một hơi thở đem chai nước khoáng uống cạn, vung tay, chai nước khoáng trống không từ cửa sổ xe bay ra ngoài, lúc này hắn mới cảm thấy tốt hơn, thầm nói:

- Sau này thật không dám ăn cơm của Bạch Tình Đình làm, cũng may đây là muối, nêu như cho chút đồ ngổn ngang vào, ta ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào mất.

Diệp Lăng Phi trong lòng nghĩ như vậy, lái xe thẳng đến công ty Dân An.

Hôm nay là thứ bảy, bình thường mà nói xác thực là nghỉ. Thế nhưng, cái nghề bảo hiểm này cơ hồ không có ngày nghỉ gì, làm nghiệp vụ, khách hàng thường đều là cuối tuần có thời gian, rất nhiều người làm bào hiểm đều sẽ đem cuối tuần làm ngày cao điểm bọn họ làm việc, nhất là có một chút nữ nghiệp vụ viên khéo léo càng là cuối tuần liên tiếp gặp khách hàng, để đề cao hiệu suất công việc.

Khóa huấn luyện chỉ một buôi sáng, tới gần trưa, các quản lí đến gặp viên chức của bọn họ. Diệp Lăng Phi bị sắp xếp vào phòng chuyên môn bảo hiểm khỏe mạnh (bảo hiểm dành cho người khỏe mạnh), Diệp Lăng Phi cảm thấy không có gì, dù sao hắn ở phòng nào cũng như nhau.

Giám đốc bộ phận là một nam nhân hơn 40 tuổi, tên gọi Vu Uy, người này vừa nhìn chính là loại người khéo ăn khéo nói, mồm miệng có thể nói là ngay cả người chết cũng có thể nói sống. Tổng cộng dẫn dắt hai tân viên chức đi, ngoại trừ Diệp Lăng Phi, còn có một nữ sinh tốt nghiệp đại học tên là Trần Thiến. Tiểu cô nương Trần Thiến này lớn lên tương đối thanh lệ, đầu tiên nhìn qua cũng không cảm thấy đẹp, thế nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện cô gái Trần Thiến này cũng khá xinh đẹp, thuộc về loại người càng nhìn càng thấy đẹp.

Trần Thiến đi trước Diệp Lăng Phi, có vẻ non nớt, vừa đi vào phòng làm việc, Trần Thiến liền có vẻ hơi câu nệ. Mà Diệp Lăng Phi thì có vẻ vô cùng hoạt bát, gần như bắt chuyện làm quen hết với đám nhân viên lão thành ở công ty bảo hiểm này.

Công ty bảo hiểm Dân An đối nhân viên phòng rất thoải mái.

Chỉ cần mỗi ngày tới công ty báo cáo, tham gia buổi họp sớm ở bộ phận, thống kê, đặt mục tiêu cùng với những thứ hoạt động khác .., họp xong, có thể đi làm những chuyện khác.

Một số nghiệp vụ viên hoàng kim (nhân viên xuất sắc), ngay cả họp cũng hủy bõ, muốn tới công ty thì tới, không thích tới, giám đốc bộ phận cũng sẽ ngầm đồng ý.

Nghề bảo hiểm chính là một nghề nghiệp chú ý công trạng, chỉ cần ngươi có năng lực, ở đây chính là miếng bánh ngọt.

Vu Uy sắp xếp một nhân viên cũ tên là Phương Linh tới chỉ bảo Diệp Lăng Phi, công trạng của Phương Linh ở bộ phận này mồi tháng đều là quán quân, là một cô sái khéo léo. Tuổi không quá hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nhưng đã có thành tích rất cao.

- Quản lí, anh an bài tôi hướng dẫn anh ta?

Phương Linh liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Cho tôi thêm bao nhiêu phần trăm?

Vu Uy híp mắt cười nói:

- Tiểu Phương à, mỗi tháng cô chính là quán quân tiền thưởng của chúng ta, lẽ nào tiền kiếm được còn ít sao, sao động một chút là nói đến tiền, thật đáng thương cảm a. Dựa theo quy định công ty, trong vòng ba tháng đầu, phải trích ra 1% cho cô, lẽ nào vậy còn không hài lòng?

- Hài lòng cái gì chứ, tôi không phải là chưa hướng dẫn cho ai, mấy tháng trước tôi hướng dẫn nam sinh viên kia, tôi hướng dẫn hắn ba tháng căn bản một đồng cũng không có, còn lãng phí không ít thời gian của tôi. Quan trọng nhất là tên kia hơi chút là quấy rầy tôi, tôi nói quản lí này, anh không phải không biết hiện tại tôi còn độc thân, bên ngoài một đoàn nam nhân xếp hàng cầu hôn tôi đó, ta cũng không muốn tìm một cái đuôi đâu!

Diệp Lăng Phi vẫn không nói chuyện lúc này đột nhiên chen miệng nói:

- Cô yên tâm, tôi đối với việc làm cái đuôi cũng không có hứng thú, quan trọng nhất là tôi đã kết hôn, à, nói thêm một chút, tôi có hai bà xã rồi!

Vu Uy và Phương Linh đều sửng sốt, ngay lập tức Phương Linh bĩu đôi môi hồng hồng của nàng, khinh thường nói:

- Được, tôi còn là huyết thống hoàng thất đây, anh không biết nhà tôi bây giờ còn có 2 thượng phương bảo kiếm Hoàng Đế Càn long triều Thanh ban cho sao?

- Thật sao!

Diệp Lăng Phi vừa nghe, lập tức vẻ mặt tươi cười, miệng nói:

- Cô nói giá đi, một nghìn vạn hay là ba nghìn vạn, tôi mua.



- Triều Thanh có thượng phương bảo kiếm sao, sao tôi chưa nghe nói qua vậy!

Lúc này một nhân viên tên là Triệu Lượng nhìn qua, cố ý hỏi:

- Phương Linh, trước đây sao không nghe cô nói qua!

- Anh tiểu tử này chỉ biết bắt bẻ tôi, biến, nhanh đi bồi phú bà kia đi, không thì đừng nghĩ kiếm tiền nữa!

Phương Linh nhíu mày, đuổi Triệu Lượng.

Vu Uy vừa nghe, nói:

- Phương Linh, nhìn thấy chưa, tôi đã nói hắn có tiềm lực trong ngành chúng ta, nhìn khẩu khí này của người ta xem, so với lúc trước cô tiến vào công ty còn lợi hại hơn, không đi nghề bảo hiểm quả thực chính là lãng phí nhân tài.

Phương Linh hừ lạnh nói:

- Chờ khi bắt đầu làm rồi hãy nói!

Nói xong, Phương Linh đưa tay, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh nói:

- Anh ngồi chỗ này trước đi, tên kia đi ra, ai biết lúc nào trở về, chờ hắn về tôi sẽ tìm cho chỗ khác!

- Được!

Diệp Lăng Phi đáp ứng một tiếng, ngồi xuống.

Về phần nữ sinh viên Trần Thiến kia thì bị Vu Uy đưa vào phòng làm việc của mình, Vu Uy đóng cửa phòng làm việc lại, Triệu Lượng liền bu lại, hắn nói khè với Phương Linh nói:

- Phương đại mỹ nữ nay, nhìn thấy không, quản lí chúng ta đem tiểu muội muội kia mang vào phòng làm việc, không phải hắn muốn đích thân hướng dẫn chứ!

Phương Linh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Triệu Lượng, nói:

- Anh cách xa tôi một chút, làm gì đến gần như vậy.

Triệu Lượng vừa nghe, hơi nhích ra, bất màn nói:

- Tới gần chút làm sao chứ, tôi cũng không chiếm tiện nghi của cô, đánh chết tôi cũng không dám chọc giận cô!

- Thôi đi, anh muốn chiếm tiện nghi của tôi cũng không có cửa đâu.

Phương Linh bĩu môi nói,

- Tôi đối với anh không cảm thấy hứng thú.


Phương Linh này lớn lên xác thực rất đẹp, chỉ là loại xinh đẹp này khác với sự cao quý làm cho người khác không dám gần gũi của Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình, mà là một vẻ đẹp tràn đầy sức sống thanh xuân, vóc người cũng phải tám điểm, nhất là Phương Linh cắt tóc ngắn, càng tăng thêm vài phần cảm giác ngang ngạnh, loại nữ nhân này là loại điển hình làm cho nam nhân cảm giác rất muốn chinh phục.


Triệu Lượng vừa nghe, cười hắc hắc nói:


- Vậy cũng đúng, ở bộ phận chúng ta, ngoại trừ đối với đồng chí tiểu Đông có hứng thú ra, cô còn có hứng thú với người nào sao?


- Biến, anh đừng nhắc đến hắn trước mặt tôi! Phương Linh vừa nghe lại nói giận, nói:


- Cũng không biết là tên khốn kiếp nào nói tôi có ý tứ với hắn, làm cho tên kia rất tự kỷ, các anh thật sự cho rằng không ai thèm lấy tôi chắc.


Phương Linh nói tới chỗ này, nhìn lướt qua phòng làm việc Vu Uy, đột nhiên hạ giọng, nói:


- Tôi thấy lần này quản lí của chúng ta động tâm rồi, chờ xem, có trò hay để nhìn, tôi cũng không tin Giang Nguyệt Văn kia có thể tha cho hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK