- Anh đi lên gác làm gì vậy?
- Nhà của Khả Hân ở ngay tầng trên!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tất nhiên diện tích của nhà cô ấy lớn hơn căn hộ này!
Căn phòng sắp cho thuê này diện tích khá nhỏ, ở tầng trên thì là các căn hộ có diện tích lớn hơn. Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói Lý Khả Hân ở ngay tầng trên, trên mặt cô lộ ra vẻ kinh hỉ, nói:
- Chuyện này quả là trùng hợp!
- Được rồi, em xem căn hộ này đi đã!
Diệp Lăng Phi nói,
- Em nhanh lên nhé, buổi trưa chúng ta còn phải đi ăn đấy!
- Em biết rồi, anh không cần phải thúc giục em nữa!
Trịnh Khả Nhạc nói.
Diệp Lăng Phi không đi tham quan căn hộ đó với Trịnh Khả Nhạc, hắn cũng không định tham dự vào chuyện này, Trịnh Khả Nhạc muốn chọn nhà kiểu gì thì là chuyện của Trịnh Khả Nhạc. Diệp Lăng Phi chỉ phụ trách cùng đi thôi. Diệp Lăng Phi đứng hút thuốc trước cửa sổ. Trịnh Khả Nhạc thì đi tới đi lui trong căn nhà. Diệp Lăng Phi hút thuốc thì lại nhớ tới Lý Khả Hân. Hắn lấy di động ra bấm số của Lý Khả Hân. Phải chờ rất lâu, đầu dây bên kia mới có người nghe máy, giọng nói mơ mơ màng màng của Lý Khả Hân vang lên trong điện thoại.
- Alô Là người nào vậy?
- Khả Hân, lẽ nào ngay cả điện thoại của anh mà em cũng không biết, em hơi quá đáng rồi đấy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lẽ nào em không nhìn người gọi đến là ai sao?
- A, là anh à, sáng sớm hôm nay em mới về đến nhà, vừa ngủ chưa lâu lắm!
Lý Khả Hân vừa nói vừa ngáp một cái, nói:
- Có chuyện gì sao anh?
- Không có chuyện gì đâu, chỉ là anh muốn điện thoại quấy rầy em một chút, xem em đang làm cái gì ấy mà!
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói,
- Khả Hân, em ngủ thì cứ ngủ, nhưng ngàn vạn lần đừng quên vào nhà vệ sinh đấy, mau mau rời giường mà đi WC đi!
- Cái tên đại biến thái nhà anh, nếu như không có chuyện gì thì em ngủ tiếp đây!
Lý Khả Hân làu bàu.
- Buồn ngủ chết đi được, em còn chưa được ngủ yên đây!
- Khả Hân. đừng ngủ mà, anh có chuyện muốn nói với em đây!
Diệp Lăng Phi vừa nghe Lý Khả Hân nói muốn đi ngủ tiếp, hắn vội vàng nói:
- Em đi xuống tầng dưới đi, anh đang ở ngay tầng dưới nhà em đấy!
- Anh đang ở tầng dưới nhà em á?
Lý Khả Hân không nghe rõ, hỏi:
- Anh chạy đến đây làm gì?
- À, cũng là vì hai cô nàng Từ Oánh và Khả Nhạc đó, họ muốn chuyển nhà, anh giúp hai cô nàng tìm nhà mới, tìm tới tìm lui, lại tìm đúng chỗ dưới nhà em một tầng!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Có muốn đến xem không, à, cũng đã gần trưa rồi, lẽ nào em không có ý muốn mời bọn anh ăn cơm sao?
- A, vậy anh chờ em đánh răng rửa mặt đã!
Lý Khả Hân nói,
- Buồn ngủ quá, chờ em rửa mặt xong sẽ xuống dưới đấy!
- Được!
Diệp Lăng Phi đáp.
Trịnh Khả Nhạc sau khi xem xét một vòng, coi như là vừa lòng với căn hộ này, nhưng lại có chút vướng mắc trong vấn đề tiền thuê nhà. Trong lúc Trịnh Khả Nhạc và người môi giới bất động sản kia đang thương lượng về tiền thuê nhà hàng tháng thì Lý Khả Hân mặc một chiếc áo khoác, chân đi dép lê đã xuống. Lý Khả Hân vừa đi đến, Trịnh Khả Nhạc lập tức nhiệt tình chào hỏi:
- Chị Khả Hân!
- Khả Nhạc, em đến đấy à!
Ánh mắt Lý Khả Hân đảo qua chỗ Diệp Lăng Phi, sau đó lại quay sang nhìn Trịnh Khả Nhạc, hỏi:
- Khả Nhạc, em muốn thuê căn hộ này sao?
- À, em muốn thuê nhà ở đây. Chị Khả Hân, chị thấy căn nhà này thế nào?
Trịnh Khả Nhạc hỏi.
- Cũng giống nhau ấy mà, chủ nhà là một phụ nữ trung niên, chồng của bà ấy hình như là quân nhân!
Lý Khả Hân nói,
- Trước đây chị cũng đã trò chuyện với bác ấy, Khả Nhạc, tiền thuê căn nhà này bao nhiêu một tháng!
- Mỗi tháng một nghìn tệ. Chị Khả Hân, như vậy có đắt không?
Trịnh Khả Nhạc hỏi.
Lý Khả Hân liếc nhìn tay môi giới bất động sản kia, thấy tên đó có vẻ có hơi khẩn trương. Anh ta chỉ là người môi giới, lo chuyện giúp đỡ người cho thuê và người muốn thuê gặp gỡ, những tay cò kiếm lợi nhuận từ đó, nói cách khác, chủ nhà cho người môi giới giá thuê nhà là sáu trăm, người môi giới có thể nói cho khách muốn thuê phòng là giá thuê nhà từ tám trăm đến một nghìn, vậy thì giá chênh lệch trung gian đã bị bọn họ lấy đi.
Lý Khả Hân kinh ngạc nói:
- Một nghìn tệ à, giá như vậy đắt quá chứ, lần trước chị còn nghe bà chủ nhà nói là giá thuê bao nhiêu tiền, ai da, sao chị không thế nào nhớ kỹ được nhỉ? Khả Nhạc, thế này đi, trước tiên em không nên vội vàng thuê nhà. để chị gọi điện thoại cho bà chủ nhà đó hỏi một chút, cùng lắm thì, bên khu bọn chị đang có không ít người muốn cho thuê nhà, căn hộ này không được thì chị giúp em hỏi nhà khác, giá thuê nhà ở chỗ này cũng khá dễ thở, bảy trăm tệ là đã OK rồi, không cần phải lên đến một nghìn tệ đâu. A, chị nhớ ra rồi, căn nhà này có vấn đề, chị nhớ là có ai đó đã từng nói căn nhà này hình như…
Lý Khả Hân bỗng nhiên không nói tiếp nữa, cô liếc nhìn tay môi giới kia, nói:
- Sao anh lại làm ăn như vậy, căn hộ này có vấn đề, lẽ nào anh lại không nói cho khác thuê sao? Nếu như để cho khách thuê biết được căn nhà có vấn đề, đến công ty của các anh gây chuyện, sau này các anh còn kiếm tiền được nữa không hả?
Tay môi giới bất động sản sớm đã bị một tràng dài trước đó của Lý Khả Hân làm cho luống cuống tay chân, anh ta thật sự không ngờ Lý Khả Hân lại quen biết bà chủ cho thuê nhà, về phần chuyện căn hộ này có vấn đề thì anh ta cũng không rõ lắm, bà chủ nhà cũng chưa từng nói qua với anh ta. Hiện giờ nghe Lý Khả Hân hỏi mình như vậy, anh ta vội vàng nói:
- Tôi không biết thật mà, chủ nhà cũng khôiorg nói với chúng tôi là căn hộ này có vấn đề!
- Những người như các anh thật là, khụ ....
Lý Khả Hân khẽ thở dài, nói:
- Chỉ lo mỗi chuyện kiếm tiền!
Lý Khả Hân nói tới đây, len lén nháy mắt với Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc thông minh bực nào, vội vàng kêu lên:
- Đúng vậy, căn nhà này có chuyện còn mời chúng tôi thuê, thâm chí còn đòi giá một nghìn tệ nữa, xem ra chẳng những chúng tôi không chỉ không thuê nhà, tôi còn muốn nói với những người khác, không nên đến chỗ đại lý của các anh để thuê nhà nữa, khụ !
- Chuyện này chúng ta có thể thương lượng mà!
Người môi giới bất động sản kia vừa nghe, lập tức có vẻ bồn chồn, vội vàng nói:
- Người cho thuê nhà cũng không nói căn hộ này có vấn đề gì, căn cứ vào hiểu biết của tôi, chủ nhà cũng mới mua căn nhà này không lâu thôi !
Diệp Lăng Phi ôm eo Lý Khả Hân đi ra bên ngoài căn nhà. Trịnh Khả Nhạc và tay môi giới bất động sản kia thì ở trong phòng thương lượng. Diệp Lăng Phi chăm chú ngắm nhìn gương mặt thanh tú của Lý Khả Hân, cười nói:
- Khả Hân, sao sáng hôm nay mới đi ngủ, đêm qua em làm gì vậy?
- Còn không phải là do chỗ quán bar nhiều việc quá, cả đêm em chưa về nhà!
Lý Khả Hân khẽ thở dài, nói:
- Em cũng không tốt số như bà xã của anh, có một tập đoàn công ty lớn, không cần quan tâm gì cả, muốn đi làm cái gì cũng được!
- Vậy anh sẽ đầu tư cho em để em đỡ nghĩ lung tung, nói đi, em muốn anh đầu tư bao nhiêu?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Lý Khả Hân trên mặt hiện lên nụ cười, cô hờn dỗi nói:
- Em muốn anh đầu tư làm cái gì, anh cho em những thứ này là đủ rồi. Em chỉ muốn khuếch trương quán bar và quán cà phê lớn hơn nữa, bây giờ em đã có kế hoạch thành lập một chuỗi các cửa hàng, đang trong quá trình dự trù, em định mở thêm một quán bar và một quán cà phê nữa, làm thành một chuỗi, tiện thể đăng kí một công ty luôn!
- Dã tâm không nhỏ nhi, chẳng qua là… anh thích!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- A, anh nhớ ra rồi, bên Tiêu Vũ Văn cũng đang làm giải trí, hai ngày nữa anh sẽ đi thương lượng với Tiêu Vũ Văn, bảo mấy thứ kinh doanh giải trí của bọn họ nhập vào với em, dù sao thì bên Tiêu Vũ Văn cũng đã chuyển hướng sang điện ảnh và truyền hình rồi!
- Đến lúc đó rồi nói sau đi, em phải làm tốt việc của mình đã!
Lý Khả Hân nói,
- Anh có người quen nào ở cục công thương, em muốn đăng kí thành lập công ty, nếu như dựa theo quy trình thủ tục pháp luật thì rất phiền phức, vì thế em muốn nhờ anh làm giúp em chuyện này!
- Chuyện này dễ làm thôi, anh giúp em làm xong ngay!
Tay Diệp Lăng Phi từ từ lần mò vào trong quần ngủ của Lý Khả Hân, vuốt ve mông của Lý Khả Hân, nói:
- Anh thương em lắm. Em đừng làm lụng vất vả như vậy nữa, nếu em mệt quá sinh bệnh thì anh sẽ đau lòng chết mất!
- Em biết rồi!
Lý Khả Hân thấp giọng nói,
- Bó tay ra đi, sao anh giống như một tên dê xồm vậy, để cho người khác nhìn thấy thì em biết làm thế nào?
- Anh quên mất!
Diệp Lăng Phi bỏ tay ra, đặt dưới mũi hít hà vài hơi, sau đó nói:
- Thơm quá nhỉ!
Lý Khả Hân gắt giọng:
- Cái tên sắc lang nhà anh!
Nói xong, cô lại hạ giọng:
- Chờ lát nữa đến nhà em, em nấu cơm cho anh. Hôm nay cha mẹ em không ở nhà!
- Ừ, tốt lắm!
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói.
- Nói như vậy chẳng phải là anh muốn làm gì thì làm sao!
Lý Khả Hân trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, không nói gì cả. Trịnh Khả Nhạc nhanh chóng thương lượng xong giá tiền thuê nhà với tay môi giới kia, một tháng 750 tệ, chiều nay sẽ đi ký hợp đồng. Trịnh Khả Nhạc cùng Diệp Lăng Phi đến nhà Lý Khả Hân, lúc đó Trịnh Khả Nhạc mới lên tiếng:
- Chị Khả Hân, rốt cuộc chị có quen biết bà chủ nhà đó không vậy, sao em cứ cảm thấy hình như là chị đang nói dối ấy nhỉ?
- Không phải là chị muốn giúp em sao, làm sao chị quen biết bà chủ nhà chứ, chỉ là từng nhìn thấy bà ấy mà thôi!
Lý Khả Hân cởi áo khoác ra, treo lên mắc áo phía sau cánh cửa, cầm lấy hai cốc nước, đặt trên bàn phòng khách, cô cầm lấy ấm nước, vừa rót nước vừa nói:
- Chỗ này không có gì cả, hai người uống tạm nước lọc nhé. À, đúng rồi. Khả Nhạc, vừa nãy chị nói căn hộ đó có chuyện là nói bừa đấy, em đừng cho là thật đấy!
- Em là một cô gái rất thông minh, nếu như em thực sự tin rằng đó là sự thật thì em sẽ không thuê căn hộ đó nữa!
Trịnh Khả Nhạc ngồi trên ghế salon, cầm lấy cốc nước, nói:
- Chị Khả Hân, sau này em nghĩ sẽ thường xuyên đến ăn chực nhà chị. À, còn muốn cùng chị đi dạo phố nữa chứ, đúng rồi, chị Khả Hân, em biết chị có một quán bar, lần sau dẫn em đến đó chơi nhé!
- Không thành vấn đề, chờ khi nào em dọn nhà qua bên này, chị sẽ dẫn em đến quán bar giải trí!
Lý Khả Hân nói.
- Khả Nhạc, em định bao giờ thì chuyển tới đây?
- Tất nhiên là càng nhanh càng tốt rồi. Em cũng không muốn ở lại nơi đó nữa, mỗi lần về nhà đều cảm thấy sởn cả gai ốc!
Lý Khả Hân nghe Trịnh Khả Nhạc nói như vậy, cười nói:
- Chuyện gì vậy, sao có thể khiến em sởn gai ốc được?
- Chuyện này em không dám nói, chị cứ hỏi Diệp đại ca đi!
Diệp Lăng Phi nghe Trịnh Khả Nhạc bảo mình giải thích, hắn bĩu môi, nói:
- Có chuyện gì đâu, chẳng qua là chỗ cô nàng này ở có người chết, khụ, làm gì có chỗ nào mà không có người chết, tiểu nha đầu này trong lòng cứ nơm nớp lo nghĩ chuyện này, đương nhiên là sợ rồi!
Lý Khả Hân cười cười, nói:
- Cũng khó trách, con gái nhát gan đương nhiên là sợ rồi. À, trưa nay hai người muốn ăn gì, trong nhà em chỉ có chút rau dưa với thịt thôi. Bây giờ em ngại xuống dưới mua thức ăn lắm, hoặc là hai người chấp nhận ăn cơm đạm bạc, hoặc là hai người xuống dưới mua thức ăn, em sẽ nấu cho!
Trịnh Khả Nhạc nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp đại ca, dù sao anh cũng là đàn ông, chỉ bằng anh xuống dưới mua đồ ăn đi?
- Anh không đi mua đâu, mấy cái chuyện như mua thức ăn này đều do phụ nữ làm mà, anh là đàn ông ai lại đi mua thức ăn chứ!
Diệp Lăng Phi nói xong liền đứng dậy, đi về phía gian phòng của Lý Khả Hân. Hắn đi tới trước cửa phong Lý Khả Hân, xoay người lại, nói với Trịnh Khả Nhạc và Lý Khả Hân:
- Anh ngủ một giấc đã, các em nấu cơm xong thì nhớ gọi anh dậy đó!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa mở cửa ra, đi vào trong phòng Lý Khả Hân. Lý Khả Hân thấyDiệp Lăng Phi như vậy, lắc đầu, nói:
- Anh ta là như vậy đó, Khả Nhạc, em đừng trông chờ vào khả năng anh ta đi nấu cơm, xem ra chúng ta đành phải chấp nhận thôi!
Lý Khả Hân vừa dứt lời, chợt thấy Diệp Lăng Phi mở cửa phòng mình ra, Diệp Lăng Phi cầm di động của Lý Khả Hân, gọi cô:
- Khả Hân, điện thoại của em này!
-Dạ!
Lý Khả Hân đáp một tiếng, cầm lấy điện thoại từ tay Diệp Lăng Phi, thấy là do Đường Hiểu Uyển gọi tới. Lý Khả Hân bắt máy, hỏi:
- Hiểu Uyển, có chuyện gì sao?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Đường Hiểu Uyển:
- Chị Khả Hân, buổi trưa đi ra ngoài ăn cơm đi, em mời!
Lý Khả Hân nhìn thoáng qua Trịnh Khả Nhạc đang ngồi trên ghế salon, đưa điện thoại di động lên, nói với Đường Hiểu Uyển:
- Hiểu Uyển, có lẽ chị không đi được đâu. Diệp đại ca và Trịnh Khả Nhạc đang ở nhà chị, chi bằng em tới đây ăn cơm với bọn chị đi!
- Diệp đại ca sao lại đến chỗ chị thế?
Đường Hiểu Uyển khó hiểu hỏi.
- Chuyện này cũng khó mà giải thích rõ ràng?
Lý Khả Hân nói.
- Hiểu Uyển, em đến đây rồi chỉ từ từ giải thích. À, lúc tới thì em tiện đường mua giúp mấy món ăn cho chị nhé, nhà chị chẳng có thức ăn gì cả, em mua hộ chị nhé, nhanh lên đó!
Lý Khả Hân vừa dập máy lập tức cười nói với Trịnh Khả Nhạc:
- Khả Nhạc, chúng ta có thức ăn rồi, chị bảo Hiểu Uyển mua thức ăn đến, bây giờ chị đi cắm cơm, chờ lúc Hiểu Uyển tới chị nấu thêm vài món nữa, như vậy là có thể ăn được rồi!
Trịnh Khả Nhạc dạ một tiếng tiếng, hai tay cầm lấy cốc nước, uống cạn, sau đó Trịnh Khả Nhạc đứng dậy, đi tới trước cửa gian phòng của Lý Khả Hân. Trịnh Khả Nhạc đẩy cửa ra, chỉ thấy Diệp Lăng Phi đã cởi giày, nằm trên giường Lý Khả Hânm ôm chăn Lý Khả Hân thực sự đang ngủ. Trịnh Khả Nhạc đóng cửa phòng lại, đi tới phòng bếp. Lý Khả Hân đang lấy gạo, Trịnh Khả Nhạc đứng ở cửa nhà bếp, nhẹ giọng nói:
- Chị Khả Hân, em hỏi chị một chuyện, không biết chị có muốn nói cho em biết không?
Lý Khả Hân quay đầu nhìn Trịnh Khả Nhạc, cười nói:
- Khả Nhạc, chuyện gì vậy, nói chị nghe xem nào!
- Cái đó cái đó !
Thấy Trịnh Khả Nhạc ấp a ấp úng. Lý Khả Hân cười nói:
- Khả Nhạc à, rốt cuộc là chuyện gì vậy, có cái gì mà ấp a ấp úng mãi thế, chúng ta cũng không phải người ngoài mà. Năm xưa lúc chị làm việc tập đoàn Tân Á, chúng ta còn thường xuyên ăn cơm với nhau mà!
Trịnh Khả Nhạc nghe Lý Khả Hân nói như vậy, mới hỏi:
- Chị Khả Hân, em muốn biết quan hệ giữa chị và Diệp đại ca, em cảm thấy chị và Diệp đại ca rất thân mật, em biết em không nên hỏi chuyện riêng tư của hai người, nhưng mà em không kìm được, em muốn biết giữa chị và Diệp đại ca rốt cuộc là quan hệ gì?
- Chuyện này bảo chị nói thế nào đây, quan hệ giữa chị và anh ấy có thể nói phần nhiều là bạn bè!
Lý Khả Hân nói.
- Khả Nhạc, hẳn là em cũng biết chuyện của anh ấy, trong nhà anh ấy có một cô vợ không ai có thể trêu vào, là Bạch Tình Đình đấy! Trước đây chị đã từng tiếp xúc qua với cô ấy, khi đó hai người bọn chị cũng không hợp nhau lắm, bây giờ thì quan hệ cũng không tệ, ít ra là lúc gặp nhau cũng không cãi nhau nữa. Chị nghĩ hẳn là em hiểu ý của chị, giữa chị và Diệp Lăng Phi tối đa cũng chỉ là bạn tốt mà thôi!
- Ái chà, nguyên lai lại còn có chuyện như vậy cơ à!
Trịnh Khả Nhạc gật đầu, nói:
- Diệp đại ca là người tốt, có tiền, lại đẹp trai, là con gái ai mà lại chẳng thích!
-Xì!
Lý Khả Hân nở nụ cười, cô nhìn về phía Trịnh Khả Nhạc, nói:
- Khả Nhạc, em nói anh ta có tiền thì đúng, nhưng nói anh ta đẹp trai thì chị thấy chưa chắc, mỗi lần thấy dáng điệu khi cười rộ lên của anh ta chị lại liên tưởng đến nụ cười của mấy tên vô lại trong TV, theo ý chị thì anh ta chả đẹp trai ở đâu cả!
- Em không thấy như vậy, em thấy Diệp đại ca rất anh tuấn!
Trịnh Khả Nhạc nói.
Lý Khả Hân nghe đến đó, nhấc tay ra khỏi chậu nước, sau khi lau khô tay, Lý Khả Hân đi tới trước mặt Trịnh Khả Nhạc, tỉ mỉ quan sát gương mặt của Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc thấy kỳ quái, hỏi:
- Chị Khả Hân, chị nhìn cái gì vậy?
- Chị muốn xem em có thích anh ấy hay không!
Lý Khả Hân nói một cách rất nghiêm túc.
- Khả Nhạc, người đàn ông như anh ta em nghin vạn lần đừng có yêu, nếu như em thích anh ta thì toi rồi!
Trịnh Khả Nhạc nghe Lý Khả Hân nói như vậy, hơi cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói:
- Có lẽ là đã muộn rồi!
- Muộn rồi ư?
Lý Khả Hân nghe câu này của Trịnh Khả Nhạc, cô nhìn Trịnh Khả Nhạc, hỏi:
- Lẽ nào em và anh ta đã có quan hệ rồi sao?
- Không có chuyện đó thì thật sự không có!
Trịnh Khả Nhạc đỏ bừng cả mặt, cô lại nghĩ tới chuyện xảy ra sáng hôm nay, thật ra thì xét từ một khía cạnh nào đó, Trịnh Khả Nhạc đã có quan hệ với Diệp Lăng Phi rồi. Chẳng qua. Trịnh Khả Nhạc dù sao vẫn còn là xử nữ, nói không có quan hệ gì cũng không sai. Lý Khả Hân nghe Trịnh Khả Nhạc nói mình chưa có quan hệ, cô nhẹ nhàng nói:
- Khả Nhạc, chuyện đó có là gì, không sao đâu mà. Nhưng nếu như em đã có quan hệ với anh ta rồi, em sẽ phát hiện !
Lý Khả Hân nói đến đây, bỗng nhiên ý thức được mình đã lỡ miệng, không nên nói những chuyện này với Trịnh Khả Nhạc, cô lập tức cười nói:
- Được rồi, để chị cắm cơm đã, Hiểu Uyển cũng sắp đến rồi!
Lý Khả Hân xoay người lại, cho gạo vào trong nồi cơm, sau đó đổ nước vào. Trong lúc Lý Khả Hân đang cắm phích cắm nồi cơm vào ổ điện. Trịnh Khả Nhạc đi đến sau lưng Lý Khả Hân, khẽ hỏi:
- Chị Khả Hân, không phải là chị đã có quan hệ với Diệp đại ca rồi đó chứ?
Lý Khả Hân không hề lên tiếng, chờ sau khi ấn công tắc của nồi cơm điện, Lý Khả Hân mới xoay người lại, nói với Trịnh Khả Nhạc:
- Khả Nhạc, những thứ này không quan trọng, quan trọng nhất là sau khi em yêu một người đàn ông, em đột nhiên phát hiện ra, minh đã yêu nhầm người rồi, người đàn ông đó không cho em cuộc sống hôn nhân và gia đình mà em muốn, vậy em phải làm cái gì đây?