Tốc độ của Diệp Lăng Phi nhanh như chớp, tay phải của hắn giống như gọng kìm ghì chặt vào cổ họng gã cảnh sát kia, quát:
- Không được nhúc nhích.
Trong nháy mắt đã khiến gã cảnh sát kia sợ mất vía, gã không ngờ Diệp Lăng Phi lại làm như vậy. Gã cảnh sát còn lại cũng không ngờ trong phòng thẩm vấn lại xảy ra chuyện như vậy, chưa hề có chút chuẩn bị thì tay phải Diệp Lăng Phi đã bóp chặt lấy cổ đồng nghiệp của gã, gã vừa mới hoàn hồn giơ tay sờ vào thắt lưng nhưng phát hiện thắt lưng của gã không hề đeo súng, ở trong cục cảnh sát gã không ngờ lại xảy ra chuyện bất ngờ như thế, do vậy súng cũng không mang theo bên người. Nhưng lúc này cho dù gã mang theo súng thì sao, ở trước mặt Diệp Lăng Phi tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ là mây bay mà thôi, Diệp Lăng Phi làm sao có thể cho gã cơ hội này chứ.
Diệp Lăng Phi bóp chặt cổ họng gã cảnh sát kia, giận giữ nói:
- Không được nhúc nhích. Nếu mày còn nhúc nhích, tao sẽ bóp nát cổ họng mày.
Câu nói của Diệp Lăng Phi thu được hiệu quả rất tốt, quả nhiên gã cảnh sát đó không dám nhúc nhích, gã cảnh sát còn lại lùi về phía sau một bước nhằm kéo dài khoảng cách với Diệp Lăng Phi.
- Lùi về sau.
Diệp Lăng Phi bóp cổ gã cảnh sát kia chầm chậm đi ra cửa phòng thẩm vấn, ngay sau đó hắn mở cửa phòng thẩm vấn đẩy mạnh gã cảnh sát kia vào trong, chỉ nghe thấy một tiếng “Bụp”, gã cảnh sát kia đã ngã xuống đất, lúc này Diệp Lăng Phi đã mở cửa phòng thẩm vấn thoát ra ngoài.
- Leng keng!
Diệp Lăng Phi dùng lực khép cửa phòng thẩm vấn lại, hắn không lập tức rời đi mà quay mặt lại làm mặt quỷ với hai gã cảnh sát ở trong phòng thẩm vấn đang trừng mắt nhìn hắn. Cửa phòng thẩm vấn bị khóa lại, hiệu quả cách âm ở bên trong khá tốt. Bên trong cho dù lớn tiếng hơn nữa, ở bên ngoài cũng không nghe thấy. Diệp Lăng Phi quay người, rồi mới rảo bước rời đi. Trước đó khi Diệp Lăng Phi nói chuyện với Trương Thiên Đào, hắn không vội không chậm, muốn thông qua Trương Thiên Đào có thêm nhiều tin tức, Diệp Lăng Phi thấy, chuyện lần này quá đột ngột, Diệp Lăng Phi không có bất kỳ sự chuẩn bị nào hắn cần tìm ra kẻ đứng đằng sau.
Ban nãy khi Diệp Lăng Phi và Trương Thiên Đào nói chuyện, hắn thu được một số thông tin nhất là khi Diệp Lăng Phi biết được chuyện này khả năng có liên quan đến cục trưởng cục công an, Diệp Lăng Phi cảm thấy vấn đề bên trong rất lớn. Sau khi tự mình trốn ra khỏi phòng thẩm vấn hắn không đi tìm lại những thứ đã bị cảnh sát thu mà đi thẳng đến cục cảnh sát. Gan của Diệp Lăng Phi đủ lớn, ban nãy Diệp Lăng Phi ở trong cục cảnh sát đã nhốt hai gã cảnh sát kia ở trong phòng thẩm vấn, sau đó Diệp Lăng Phi còn dám đi nghênh ngang trong cục cảnh sát dường như không chút lo sợ bị cảnh sát bắt.
Sau khi nhận được điện thoại ở trên gọi đến, Vương Vĩ bèn sắp xếp sai người mang chiếc chìa khóa lấy trên người Diệp Lăng Phi mang đến văn phòng của ông ta. Vương Vĩ ngồi trên ghế, tay cầm chiếc chìa khóa đó, miệng lẩm bẩm:
- Rút cuộc đây là chìa khóa gì?
Vương Vĩ cảm thấy toàn bộ sự việc này rất kỳ lạ, ông ta không ngờ chiếc chìa khóa này lại quan trọng đến vậy. Vương Vĩ đang ngồi trong văn phòng nhìn chiếc chìa khóa không ngờ cửa văn phòng của ông ta bị người khác mở ra, trong lòng Vương Vĩ rất không vui, ông ta ngẩng đầu lên đang định dạy dỗ kẻ xông vào kia một trận, nhưng không ngờ sau khi ông ta nhìn rõ người xông vào. Ông ta rất sửng sốt không ngờ kẻ xông vào lại chính là Diệp Lăng Phi.
Vương Vĩ nhớ rõ, gã tên Diệp Lăng Phi đang bị nhốt trong phòng thẩm vấn. Sau khi Trương Thiên Đào đi làm nhiệm vụ, Vương Vĩ đặc biệt sắp xếp hai gã cảnh sát thẩm vấn Diệp Lăng Phi theo ý của ông ta, bên trong đương nhiên không thể thiếu một số thủ đoạn mà pháp luật không cho phép. Trong đầu Vương Vĩ còn đang suy nghĩ về chuyện này nhưng không ngờ gã đàn ông vốn nên ở trong phòng thẩm vấn lúc này lại xuất hiện trước mặt ông ta, Vương Vĩ lúc rất sửng sốt, ông ta còn nghĩ mắt mình bị hoa nhưng sau khi nhìn rõ gã đàn ông xuất hiện trước mặt ông ta chính là gã đàn ông ở trong phòng thẩm vấn, Vương Vĩ vô cùng ngạc nhiên, giơ tay đang định tìm điện thoại thì nghe thấy Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đây là văn phòng cục trưởng cục công an hả, đây là lần đầu tiên tôi đến đây.
Nói xong, Diệp Lăng Phi đã đã ngồi đối điện với Vương Vĩ, hắn gác chân phải lên nhìn Vương Vĩ đang ngồi đối diện trước mặt hắn hỏi:
- Có thuốc lá không, cho tôi một điếu.
Tay phải Vương Vĩ đã đặt trên điện thoại nhưng nghe Diệp Lăng Phi nói xong, Vương Vĩ bèn đổi ý. Ông ta buông tay khỏi điện thoại không nói gì, rồi lấy bao thuốc lá trên người vứt xuống trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, hắn cầm bao thuốc lên rút lấy một điếu, rối lại lấy bất lửa từ chỗ Vương Vĩ. Sau khi châm thuốc, Diệp Lăng Phi nhân tiện đút luôn bao thuốc vào túi.
Diệp Lăng Phi hút một hơi, rồi nhả khói về phía Vương Vĩ đang ngồi đối diện trước mặt hắn, Vương Vĩ cau mày, vốn định nổi nóng nhưng đối diện với Diệp Lăng Phi, Vương Vĩ lại cố nhịn, ông ta nghiêm mặt hỏi:
- Anh đến văn phòng của tôi làm gì?
Diệp Lăng Phi đảo mắt nhìn tấm biển trước mặt Vương Vĩ, bên trên rõ ràng viết Vương Vĩ là phó cục trưởng. Sau đó hắn nhìn Vương Vĩ khẽ nói:
- Vương cục trưởng phải không…Tôi vừa ở trong phòng thẩm vấn đi ra, không có chỗ nào để đi đành phải đến đây ngồi.
Vương Vĩ chột dạ, từ ngữ khí của Diệp Lăng Phi, Vương Vĩ có thể nghe ra Diệp Lăng Phi đã trốn ra khỏi phòng thẩm vấn. Vương Vĩ tin hai gã cảnh sát mà không ta phái đến sẽ không dễ dàng thả Diệp Lăng Phi ra, lúc này Diệp Lăng Phi phải ở trong phòng thẩm vấn nhưng bây giờ ông ta nhìn rất rõ Diệp Lăng Phi đang ung dung tự tại ngồi trước mặt ông ta, điều này khiến Vương Vĩ cảm thấy chuyện này có phần không hay. Ý định của Vương Vĩ là muốn rời khỏi văn phòng, ông ta không biết Diệp Lăng Phi định làm gì mình, gần đây xảy ra mấy vụ án cảnh sát bị tấn công khiến ông ta thấp thỏm không yên.
- Anh biết hậu quả không?
Vương Vĩ lúc này không dám biểu hiện thần sắc sợ hãi, như thế chỉ làm sự việc càng tệ hơn, Vương Vĩ nhất thời không tìm được cách giải quyết tốt nhất, chỉ còn cách giải vờ không sợ hãi, hắn nghiêm mặt nói:
- Ở đây là cục cảnh sát, nếu anh gây náo loạn ở cục cảnh sát thì chỉ làm lớn chuyện mà thôi, tôi hy vọng anh phối hợp với cảnh sát, anh nên tin cảnh sát, cảnh sát sẽ không dễ dàng nghi oan cho người tốt, nếu anh không phạm tội, cảnh sát sẽ không nghi oan cho anh.
Diệp Lăng Phi lại hút một hơi rồi nhả khói thuốc về phía Vương Vĩ ở đối diện. Diệp Lăng Phi ngồi bắt chéo chân nhìn Vương Vĩ. Khi Vương Vĩ dịch ghế về phía sau, Diệp Lăng Phi bật cười, tiếng cười của Diệp Lăng Phi khiến lông mày Diệp Lăng Phi nhíu lại, Vương Vĩ không rõ rút cuộc Diệp Lăng Phi cười cái gì, nhưng từ trong tiếng cười của Diệp Lăng Phi, Vương Vĩ đã nghe ra không phải là chuyện gì tốt đẹp. Vương Vĩ lại ho một tiếng, ông ta cũng hút thuốc, khi người hút thuốc ngửi thấy mùi thuốc sẽ không bật ra tiếng ho nhưng Vương Vĩ lại ho không ngừng chứng tỏ ông ta ho chẳng qua chỉ là để trấn tĩnh tâm trạng có phần hoảng loạn của mình mà thôi.
Tay phải Diệp Lăng Phi cầm thuốc, hắn nhìn Vương Vĩ nói:
- Xem ra, tôi không cần phải mất thời gian phí lời với ông. Tôi nghe nói việc bắt tôi là do cấp trên của các ông thông báo, tôi thấy rất kỳ lạ, rút cuộc là kẻ nào đã thông báo cho các ông?
- Chuyện này…
Vương Vĩ ngây người, ông ta không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, ông ta nhìn bộ dạng của Diệp Lăng Phi dường như đã biết rõ ông ta là người đã thông báo cho Trương Thiên Đào đi bắt hắn, nhưng Vương Vĩ chẳng qua chỉ là làm theo chỉ thị của cục trưởng. Đương nhiên, cục trường không hề nói nhất định phải bắt Diệp Lăng Phi nhận tội giết người nhưng Vương Vĩ lại tự mình cho rằng ý của cục trưởng chính là như vậy. Vương Vĩ cau mày, suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào, trong lúc ông ta ngây người, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại trong văn phòng của Vương Vĩ, gọi đến một số điện thoại. Vương Vĩ kinh ngạc ông ta quả thực không hiểu gã đàn ông tên Diệp Lăng Phi định làm gì.
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trên tay, sau khi điện thoại kết nối Diệp Lăng Phi nói:
Tôi là Diệp Lăng Phi. Bây giờ tôi đang ở phân cục cảnh sát phân cục, tôi không biết rút cục ở đây như thế nào lại có người nói tôi là kẻ tình nghi giết người, hơn nữa nghe nói là do cấp trên ra lệnh, từ khi nào tỉnh thành đã thay đổi chiến lược phá án, trực tiếp do cấp trên ra lệnh…