- Mẹ mày, ông sẽ giết chết mày.
Diệp Lăng Phi vừa nghe xong trên miệng liên hiện ra nụ cười tàn khốc, âm hiểm nói:
- Thằng nhóc này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, tao cho mày thêm tí huyết, dạy cho mày biết chữ sợ viết như thế nào.
Diệp Lăng Phi nói xong câu này liên nhìn thấy Dã Thú rút từ trong người ra một con dao găm, cúi người xuống bịt miệng Trần Tam lại sau đó đâm một nhát lên đùi hắn. Con dao găm này của Dà Thú có gắn một tấm chắn máu, sau khi đâm xuống, Dã Thú cố ý dùng tấm chăn máu từ từ giật thịt của Trân Tam ra, máu tươi lập tức bắn ra. Mặc dù một dao này của Dã Thú đâm xuống không sâu lắm nhưng khi Dã Thú rút dao ra đã giật theo luôn cả thịt của Trần Tam.
Diệp Lăng Phi tìm thấy một hũ muối trong bếp nhà Trần Tam, vóc một vóc to sát vào miệng vét thương của Trần Tam, Trần Tam toàn thân co giật dữ dội, nếu không phải vì đã bị bịt miệng thì tiếng thét thảm khóc của hắn sớm đã truyền ra bên ngoài rồi.
Một lúc lâu sau, Dã Thú mới thả tay ra liền nhìn thấy Trần Tam mặt mũi trắng nhợt, trên mặt đọng những giọt mô hôi to bằng hột đậu. Diệp Lăng Phi ra dấu cho Dã Thú, Dã Thú liền lây ra một sợi dây vải, băng bó lại vết thương cho Trần Tam.
Diệp Lăng Phi ngồi xổm xuống, nhìn Trần Tam cười lạnh, âm hiểm nói:
- Trần Tam, trong mắt tao mày chỉ là con kiến bé nhỏ, tao chỉ cần 1 ngón tay cũng đủ để giết chết mày. Đấu với tao, mày còn chưa có được cái tư cách đó. Bây giờ tao cho mày 2 con đường, thứ nhất là mau chóng đáp ứng, sau đó cút khỏi thành phố Vọng Hải; Nếu mày chọn con đường khác thì chỉ có thể nói xin lỗi rồi, hôm nay tao đã nể mặt lắm nên mới đích thân đến đây nói chuyện với mày, nếu mày chọn con đường khác, không đáp ứng yêu cầu của tao thì xin lỗi nhé, tao sẽ lấy sáu trăm nghìn định cho mày làm phần thường cho đàn em của tao, tao sẽ cho chúng nó mỗi ngày đều đến xin mày tí huyết, mỗi lần chúng nó lấy của mày tí huyết tao sẽ cho chúng nó mười nghìn, sáu trăm nghìn là sáu mươi ngày. Nếu thằng nhóc mày có thể chịu đựng sống sót qua sáu mươi ngày, thì tao thật sự bái phục, thừa nhận mày đáng mặt đàn ông, cũng đáng làm đối thủ của tao. Con người tao cách đối phó với đối thủ chỉ có duy nhất 1 mà thôi, đó là chết.
Diệp Lăng Phi nói xong, chằm chằm nhìn Trần Tam, âm hiểm cười:
- Bây giờ thì nói cho tao biết mày chọn con đường nào hả?
- Tôi .... Tôi đồng ý.
Trần Tam đến lúc này mà còn không đồng ý thì đúng là thứ ngu si đần độn không gì bằng, người đàn ông trước mặt là dạng người mà hắn không thể đắc tội.
- Như thế có phải tốt không, Trần Tam, cuối cùng mày cũng học được cách ngoan ngoãn rồi đó.
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Trần Tam, cười:
- Được rồi, tao cho mày hai mươi phút để thu dọn đồ đạc, sau đó tao sẽ cho người đi cùng mày để làm thủ tục sang tên đổi chủ nhà, đồng thời tao sẽ chuẩn bị sẵn sáu mươi nghìn cho mày, lúc mày nhận được tiền cùng là lúc mày phải biến khỏi Vọng Hải.
Diệp Lăng Phi giao cho Dã Thú xử lí mấy việc này, bao gồm cả việc đích thân tống tiễn Trần Tam rời khỏi TP.Vọng Hải. Hắn không gọi điện báo cho Trần Ngọc Đình biết mà âm thầm lái xe rời khỏi đó.
Diệp Lăng Phi dừng xe trước của quán cà phê Mộng Viên, vào trong quán tìm 1 chỗ ngôi sát tường rồi ngồi xuồng. Đường Hiểu Uyển hôm nay được nghỉ nên đến giúp Lí Khả Hân. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi đến, Đường Hiểu Uyển liền chủ động đem 1 li cà phê đến đặt trước mặt Diệp Lăng Phi, cười ngọt ngào:
- Anh Diệp, 1 ly capuchino.
- Con nhóc này, cũng biết anh thích uống loại cà phê này cơ đây!
Diệp Lăng Phi cười:
- Em mau đi làm việc đi, anh thấy khách đông lắm, mau đi kiếm tiền giúp anh đi.
Đường Hiểu Uyển chu môi, nói:
- Quỷ keo kiệt, em vất vả như thế mà cũng chẳng thưởng gì cả.
- Có muốn anh dâng hiến cho em 1 nụ hôn thật ngọt ngào không?
Diệp Lăng Phi cười:
- Phần thưởng này được đó chứ?
Đường Hiểu Uyển không nói với Diệp Lăng Phi nữa, quay người đi đến trước mặt Lý Khả Hân giọng đầy bất mãn nói:
- Chị Khả Hân, anh Diệp thật là bắt nạt người ta quá mà.
Lý Khả Hân nhìn đôi môi đang chu ra nũng nịu cùng vẻ bất mãn của Đường Hiểu Uyển trong lòng có cảm giác khó nói được thành lời. Cô đã từng có thể đùa giỡn thân mật như thế với Diệp Lăng Phi, nhưng giờ thì lại luôn cảm thấy giữa 2 người có cái gì đó ngăn cách. Cô cười nói:
- Hiểu Uyển, anh Diệp là người như thế đó, chuyên gia thích bắt nạt người khác, uhm, đợi lát nữa thì Tần Dao đến rồi, khi nào Tần Dao đến thì em ra ngồi nói chuyện với anh Diệp nhé.
- Dạ.
Đường Hiểu Uyển gật gật đầu.
Diệp Lăng Phi chỉ xem nơi này như chỗ nghỉ ngơi, có thời gian thì đến ngồi 1 chút, uống li cà phê. Hắn lấy từ trên giá sách xuồng 1 cuốn tạp chí xe hơi, đặt xuống trước mặt rồi lật ra.
Vừa lật được vài trang, Diệp Lăng Phi liền nghĩ ngay đèn Vu Đình Đình, không biết bây giờ Vu Đình Đình đang làm gì liền điện cho cô. Tiếng nói của Vu Đình Đình từ trong điện thoại truyền tới:
- Anh Diệp, em và Tần Dao vừa rời khỏi thư viện, có chuyện gì không?
- Lát nữa định đi đâu?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Uhm, em muốn đi với Tần Dao đến tiệm cà phê mà cô ấy làm thêm. Em nghe Tần Dao nói tiệm đó cách trường em không xa.
Vu Đình Đình lại nói thêm:
- Em chỉ là muốn đến uống cà phê thôi. Tần Dao nói không gian ở đó rất tốt.
- Uhm, cho tôi 1 ly trà sữa trân châu!
Vu Đình Đình đặt 2 tay lên mặt bàn, đôi mắt thanh khiết không lẫn chút tạp chất sáng long lanh hiện lên nét cười. Điều này khiến cho Đường Hiểu Uyển có cảm giác rất dễ chịu, không tự chủ được muốn quen hơn với Vu Đình Đình, cô gật gật đầu, lại nhìn sang li cà phê đã cạn của Diệp Lăng Phi, quyết định thay cho hắn, nói:
- Anh Diệp, thêm 1 ly capuchino nữa chứ.
- Uhm.
Diệp Lăng Phi gật đầu.
Đường Hiểu Uyển lại đi đến bên Lý Khả Hân, nói cho Lý Khả Hân nghe yêu cầu của Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi, sau đó nói.
- Chị Khả Hân, em đi thay đồ đây, làm cho em 1 trà sữa luôn, em thay đồ xong thì đưa ra luôn 1 thể.
Lý Khả Hân gật đầu, Tân Dao khi đó cũng vừa thay đồ xong đi lại. Lý Khả Hân gọi Tần Dao lại hỏi nhỏ:
- Tần Dao, cô gái lúc này đèn cùng em là bạn học của em à?
- Chị Khả Hân, chị nói Đình Đình à? Cô ấy là bạn học của em, còn là bạn thân nữa.
Tần Dao vừa nói vừa nhìn Vu Đình Đình, lại nói thêm:
- Đình Đình và anh Diệp là đồng hương.
- Cô ấy thân quen với anh Diệp lắm hả? — Lý Khả Hân hỏi.
Tần Dao do dự hồi lâu, ấp úng nói:
- Đình Đình .... Có lẽ .... Có lẽ rất thân quen thì phải, chuyện này em ... em cũng không biết nói sao nữa, nói chung thì con người Đình Đình tâm địa rất tốt.
Lý Khả Hân là ai cơ chứ, cũng không còn là cô bé con nữa, nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của Tần Dao cũng hiểu được cô gái tên Đình Đình đó và Diệp Lăng Phi có mối quan hệ không đơn giản. Lý Khả Hân lại quét mắt nhìn Vu Đình Đình đang cười cười nói nói vời Diệp Lăng Phi ở bên kia, cũng không hỏi ép thêm nữa, rồi nói với Tần Dao:
- Được rồi, em đi làm việc đi, ờ, tối nay là sinh nhật của Tiểu Lệ, quán chúng ta đóng cửa sớm chúc mừng sinh nhật Tiểu Lệ, Tần Dao, em yên tâm, tiền công nhất định không thiếu của em nhưng vẫn phải làm theo quy định cũ tính công theo giờ cho em.
- Cảm ơn chị Khả Hân!
Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi với Vu Đình Đình cười cười nói nói, trong lòng cảm xúc hỗn tạp, nhật thời cũng không biết là cảm giác gì nữa. Cô không biết rốt cục thì bản thân mình nên làm gì mới có thể lấy lại được cảm giác thân mật không có giới hạn đã từng có giữa cô với Diệp Lăng Phi, cảm thấy tất cả đều cách mình xa thật xa. Lý Khả Hân thầm thở dài, hối hận với sự nóng vội lúc ban đầu của chính mình, kết quả của toàn bộ sự việc đều do cô tự tay gây nên.
Đường Hiểu Uyển thay đồ xong, cô mặc 1 chiếc áo T-shirt ngắn tay màu trắng và 1 chiếc váy xếp. Lý Khả Hân nhìn Đường Hiểu Uyển 1 cái rồi nói đùa:
- Hiểu Uyển à, chị đã nói với em biết bao nhiêu lần rồi, em không hợp với áo T-shirt.
Ý của Lý Khả Hân là vòng 1 của Đường Hiểu Uyển quá to, nếu mặc loại áo đặc biệt rộng như áo T-shirt thì sẽ làm cho vòng Ì của Đường Hiểu Uyển càng lộ rõ vẻ đầy đặn.
Đường Hiểu Uyển le lưỡi nghịch ngợm nói:
- Chị Khả Hân, em cũng đâu còn cách nào khác đâu, người ta cũng không muốn như thế mà, có điều, em nghĩ lát nữa anh Diệp nhất định sẽ nhìn em ấy hông dứt, em sẽ làm anh ấy no mắt luôn, hừ, ai bão anh ấy lại đi tìm cô gái khác chứ.
Lý Khả Hân chịu không nổi cười nói:
- Hiểu Uyển à, da mặt em bây giờ đúng là dày thật đó, chị nói em suốt ngày bám lấy anh Diệp không có được chuyện tốt lành gì đâu, xem em bây giờ kìa, nói mấy câu đó mà mặt cũng không đỏ nữa.
- Sao lại phải đỏ mặt?
Đường Hiểu Uyển cười đáp:
- Đằng nào thi chúng ta và anh Diệp cũng rất thân quen rồi, con người anh Diệp chỉ thích nói miệng thôi, cứ cho là em thật thà đi chăng nữa, anh Diệp cũng sẽ nói mấy câu khó nghe nào đó, cho nên, em là do anh anh Diệp dạy hư đó.
Đường Hiểu Uyển vừa nói vừa lây cà phê và trà sữa, miệng nói:
- Chị Khả Hân, em qua bên kia đây.
- Đi đi, đi đi, con nhỏ ham hố.
Lý Khả Hân xua xua tay, Đường Hiểu Uyển vờ như không nghe thấy Lý Khả Hân nói cô ham hố, đi về phía Diệp Lăng Phi.