Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, hắn nhìn Đường Hiểu Uyển đang nhìn mình, khẽ cười nói:

- Tiểu nha đầu, tới làm gì?

Đường Hiểu Uyển nhíu nhíu mũi, bất mãn nói:

- Cũng không phải anh bạn Dã Thú kia của anh sao, hắn chạy đến phòng của em, đương nhiên em bị đuổi ra ngoài!

- Ha ha, vậy tối nay không cần về, hai người chúng ta ngủ một giường!

Diệp Lăng Phi vừa nói liền từ trên giường nhảy xuống, đi tới bên cửa số, mở rèm cửa sổ ra, gọi Đường Hiểu Uyển:

- Hiểu Uyển, lại đây xem cảnh đêm!

Đường Hiểu Uyển đi tới, đứng cạnh Diệp Lăng Phi, tay phải của Diệp Lăng Phi ôm eo Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển mặc một chiếc T-shirt màu trắng, nàng có thể cảm giác được từ trong lòng bàn tay Diệp Lăng Phi truyền tới cảm giác ấm áp. Đường Hiểu Uyển không khỏi dựa vào Diệp Lăng Phi, mắt nhìn phía xa, chỉ nhìn thấy trong một mảnh đêm tối, có vài ngọn đèn.

Cùng cảnh thành thị bất đồng, cảnh đêm nơi này cảm giác đặc biệt tối, đã quen mắt với ban đêm đô thị phồn hoa, lại đặt mình trong dãy núi này, phảng phất thân ở trong thế giới kia.

Diệp Lăng Phi nghiêng mặt, nhìn Đường Hiểu Uyển bên cạnh, ý vị thâm trường nói:

- Hiểu Uyển, ở trong đô thị, chúng ta luôn rất dễ dàng bị hấp dẫn, có lẽ có lúc, chúng ta cũng không muốn làm như vậy, lại có lẽ có lúc, chúng ta làm sai một ít chuyện, nhưng mặc kệ thế nào, em đều nhớ kĩ, con người khó có khả năng không phạm sai lầm, chúng ta phải cho hắn cơ hội sửa sai!

Đường Hiểu Uyển chớp chớp con mắt xinh đẹp, trong ánh mắt giống như bịt kín một tầng sương mù, một mảnh nghi hoặc. Diệp Lăng Phi cũng không giải thích, mà là cười nói:

- Hiểu Uyển, chờ anh trở về, anh muốn mua một khối đất, làm một cái nông trang, sau này em có thể tới nông trang của anh chơi. À, anh muốn làm cho so với nông trang Hoan Nhạc còn tốt hơn, anh muốn ở trong nông trang trồng đủ loại hoa, em nói chủ ý của anh có được không?

Con gái đều thích hoa, Đường Hiểu Uyển cũng không ngoại lệ, nghe Diệp Lăng Phi nói muốn trồng đủ loại hoa ở nông trang. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nở hoa, liên tiếp nói:

- Hay quá, hay quá!

Về phần Diệp Lăng Phi vừa mới nói câu kia làm nàng khó hiểu, hoàn toàn vứt lên đến chín tầng mây, không còn suy nghĩ.

Diệp Lăng Phi nhìn bộ dáng Đường Hiểu Uyển vui vẻ, trong lòng hơi thở dài. Thầm nghĩ:

"Nếu để cho Đường Hiểu Uyển biết chuyện chuyện của cha cô ấy, không biết tiểu nha đầu này còn có thể vui vẻ như vậy hay không?

Diệp Lăng Phi cũng không nói cho Đường Hiểu Uyển tình cảnh ngày đó chính mình nhìn thấy, hắn xoay người, khom lung, ôm lấy Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển đỏ bừng mặt, hô hấp của nàng nhanh hơn, miệng liên tục thấp giọng nói:

- Diệp đại ca, không nên như vậy!

Đường Hiểu Uyển kia cảm giác trong ngực phác thông phác thông nhảy loạn, nếu như đổi lại là thành phố Vọng Hải. Đường Hiểu Uyển sẽ rất hy vọng mình được Diệp Lăng Phi ôm như vậy, nhưng nơi này không giống, nói thế nào đồng sự công ty đều ở trong khách sạn. Nếu như bị bắt gặp, Đường Hiểu Uyển không biết sau này phải đối mặt đồng sự như thế nào.

Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển tới bên giường. Nhưng không đem Đường Hiểu Uyển đặt ở trên giường. Diệp Lăng Phi đặt mông ngồi ở trên ghế bên giường. Ôm Đường Hiểu Uyển ngồi ở trên đùi mình.

- Hiểu Uyển. Em sợ hãi anh?



Diệp Lăng Phi hai tay ôm thắt lưng Đường Hiểu Uyển. Môi kề sát cái cổ trắng của Đường Hiểu Uyển, ôn nhu hỏi thăm.

- Không phải. Không phải. Diệp đại ca. Em……em lo lắng có người vào!

Đường Hiểu Uyển liên tục giải thích.

Diệp Lăng Phi hôn tới. Đôi môi hơi mỏng của nàng bị môi Diệp Lăng Phi đè ép, đầu lưỡi của nàng cũng bị đầu lưỡi Diệp Lăng Phi cuốn lấy. Diệp Lăng Phi kéo chiếc T-shirt của Đường Hiểu Uyển lên. Hai tay cởi áo ngực Đường Hiểu Uyển. Bàn tay to đùng ra sức xoa nắn bộ ngực cao ngất của Đường Hiểu Uyển.

Vẻn vẹn hơn mười giây. Đường Hiểu Uyển liền bắt đầu rên rỉ. Sau khi môi nàng và môi Diệp Lăng Phi tách ra đã đem đầu rúc vào ngực Diệp Lăng Phi. Cái mông nhẹ nhàng cọ xát trên đùi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi dùng miệng ngậm "quả nho" trên bộ ngực sữa của Đường Hiểu Uyển. Đầu lưỡi không ngừng khiêu khích quả nho làm người khác mê mẩn kia, hai bàn tay vẫn xoa bóp bộ ngực sữa của Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển trong miệng phát ra tiếng rên rỉ kích thích Diệp Lăng Phi. Làm cho Diệp Lăng Phi cảm giác được hạ thân ngạnh lên.

Diệp Lăng Phi trong lòng biết tối nay là sống chết gì cũng không thể ăn thân thể động lòng người trong lòng mình này. Nếu như ở thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi cũng không đảm bảo được có đem Đường Hiểu Uyển ăn ngay tại trận hay không. Cùng Đường Hiểu Uyên ở chung lâu như vậy. Trong lòng Diệp Lăng Phi càng thêm yêu thích Đường Hiểu Uyển. Bình tâm mà nói, Diệp Lăng Phi đã không thể trơ mắt nhìn Đường Hiểu Uyển rời khỏi mình. Nếu hắn và Đường Hiểu Uyển đã quan hệ tới bước này. Diệp Lăng Phi cũng quyết định tiếp nhận tiểu nha đầu này.

Nhưng tối nay cũng không được. Nếu tối nay ăn Đường Hiểu Uyển. Tất ngày mai Đường Hiểu Uyển sẽ bước đi khó khăn, như vậy ngay cả núi cũng không leo được. Diệp Lăng Phi cưỡng chế ý nghĩ muốn đem Đường Hiểu Uyển hành quyết ngay tại chỗ. Hai tay nắn bóp bộ ngực sữa Đường Hiểu Uyển một trận, mới buông tay ra. Hắn cũng không cài áo ngực của Đường Hiểu Uyển lại, hai tay ôm Đường Hiểu Uyển, trong miệng nói ngon ngọt:

- Hiểu Uyển, em gặp phải chuyện gì đều phải nói với anh, mặc kệ chuyện gì, anh đều sẽ giúp em. Em phải nhớ kĩ, anh là bến cảng của em!

Mấy câu đường mật này của Diệp Lăng Phi đã làm Đường Hiểu Uyển cảm động đến hồ đồ, cô gái nhỏ này vốn đã vô cùng yêu Diệp Lăng Phi, lại nghe được Diệp Lăng Phi nói những lời đó, Đường Hiểu Uyển hận không thể hiện tại đem chính mình cho Diệp Lăng Phi. Nàng ôn nhu nhìn Diệp Lăng Phi, hai tay ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, không chút nào bận tâm áo của nàng đã bị Diệp Lăng Phi cởi ra, miệng ôn nhu nói:

- Diệp đại ca, em biết, em biết!

Vừa nói, vành mắt Đường Hiểu Uyển lại lóe ra nước mắt.

Diệp Lăng Phi đâu lường trước mình chỉ nói mấy câu đó, lại có thế nói đến Đường Hiểu Uyển muốn cảm động đến khóc lên, hắn vội vã bỏ một tay ra, vuốt ve khuôn mặt Đường Hiểu Uyển, miệng nói:

- Hiểu Uyển, được rồi, nhìn bộ dáng này của em, còn muốn khóc nữa. Nếu em mà khóc ……!

Diệp Lăng Phi vừa nói, đột nhiên dừng lại, ngay khi Đường Hiểu Uyển nhìn hắn, hắn mới cười xấu xa nói:

- Chờ anh làm em đau hãy khóc!

Đường Hiểu Uyển trong lúc nhất thời không hiểu được, nhưng cái tay kia của Diệp Lăng Phi đã đặt ở hạ thân Đường Hiểu Uyển, cách quần Đường Hiểu Uyển, chọc vào hạ thân Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển mới hiểu được. Mặt trở nên đỏ bừng, nàng đem môi áp vào bên tai Diệp Lăng Phi, thanh âm cơ hồ không nghe được, nói:

- Diệp đại ca, Hiểu Uyển.... Hiểu Uyển là của anh!

Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển, môi lại hôn tới, hôn môi một phen, hết lần này tới lần khác đúng lúc này điện thoại Diệp Lăng Phi vang lên, Diệp Lăng Phi buông tay đang ôm Đường Hiểu Uyển ra, tiếp điện thoại.

- Giám đốc Diệp, anh mau đến xem xem, đã xảy ra chuyện!

Trong điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng kia của Từ Oánh, Diệp Lăng Phi nghe được bên kia điện thoại Từ Oánh rất ồn ào, tựa hồ có người đang cãi nhau.

- Chậm rãi nói, có chuyện gì!

Diệp Lăng Phi không nóng nảy, hắn vỗ mông Đường Hiểu Uyển, ra hiệu Đường Hiểu Uyên đứng dậy. Đường Hiểu Uyển rất không tình nguyện rời khỏi đùi Diệp Lăng Phi, đỏ mặt, cài lại áo ngực của nàng vừa bị Diệp Lăng Phi cởi ra. Diệp Lăng Phi cũng đứng lên, cầm điện thoại đi tới cửa sổ, nói:

- Không nên gấp gáp!

- Giám đốc Diệp, hai người tiểu Vương và tiểu Triệu của phòng tổ chức chúng ta buổi tối đi ra ngoài tản bộ, cũng không biết sao lại đắc tội với người ta, bị một đám người vây quanh, hiện tại chúng ta đang ở vườn hoa nhỏ phía trước khách sạn. Tôi và Khả Nhạc vừa mới chạy tới, nam nhân này rất hung hang, la hét muốn tiểu Triệu vùng tiểu Vương bồi thường, chuyện cụ thể tôi không rõ ràng lắm!



- Cái gì thế, đi chơi cũng có thể gây chuyện!

Diệp Lăng Phi nói,

- Được rồi, tôi biết rồi, các cô ở bên kia chờ chút!

Diệp Lăng Phi nói xong, hắn nói với Đường Hiểu Uyển:

- Hiểu Uyển, em trở về phòng đi, xảy ra chút chuyện, à, em trở về phòng gọi Dã Thú ra cửa khách sạn, bảo hắn chạy xuống nhanh chóng cho anh.

Đường Hiểu Uyển vừa nghe, vội và đáp ứng, sửa sang lại quần áo và tóc tai một chút, quay người lại, liền ra khỏi phòng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cầm chìa khóa phòng, ra khỏi phòng, nhìn thấy Trương Lộ Tuyết cũng vội vàng từ trong phòng nàng chạy ra. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết lo lắng nói:

- Diệp giám đốc, nhân viên phòng chúng ta đã xảy ra chuyện!

Trịnh Khả Nhạc điện thoại cho Trương Lộ Tuyết, nói dù sao Trương Lộ Tuyết cũng là lãnh đạo phòng tổ chức, Thái Hạo kia không tới, trừ Diệp Lăng Phi ra Trương Lộ Tuyết chính là lãnh đạo cao nhất phòng tổ chức. Trịnh Khả Nhạc làm trợ lý Trương Lộ Tuyết, đương nhiên trước tiên phải thông báo cho Trương Lộ Tuyết.

Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Tôi biết rồi!

Nói xong, Diệp Lăng Phi chạy về phía cầu thang. Trương Lộ Tuyết cùng đi theo Diệp Lăng Phi, lúc này nàng hoàn toàn đem Diệp Lăng Phi trở thành người để dựa vào. Dù sao, Trương Lộ Tuyết không trải qua loại chuyện này, tựa như một khi nàng gặp phải chuyện, luôn luôn có thói quen tìm cha nàng để giải quyết vậy.

Diệp Lăng Phi mới vừa đi đến cửa khách sạn, chợt nghe được thanh âm uỳnh uỳnh, Dã Thú từ trên lầu chạy xuống nhanh như chớp, khi Dã Thú nghe được Đường Hiểu Uyển nói Diệp Lăng Phi bảo hắn xuống nhanh, Dã Thú thậm chí còn không chào hỏi Lục Tuyết Hoa, bỏ chạy đi ra.

Lục Tuyết Hoa vừa nghe Dã Thú nói chuyện thú vị có liên quan nước ngoài, đang nghe có vẻ rất hứng thú, lại bị Đường Hiểu Uyển cắt đứt. Nhìn thấy bộ dáng Dã Thú nhanh chân bỏ chạy. Lục Tuyết Hoa hé miệng cười nói:

- Hiểu Uyển, người này rất có ý tứ, nhìn vóc người hắn cao lớn, nhưng không ngờ rất sợ hãi giám đốc Diệp của chúng ta!

Đường Hiểu Uyển cũng cười nói:

- Vậy chị không biết đâu, Diệp giám đốc của chúng ta tức giận lên thật đúng là dọa người!


Đường Hiểu Uyển nói tới chỗ này, đột nhiên nghĩ đến chuyện ở cửa khách sạn, lại nói với Lục Tuyết Hoa:


- Chị Tuyết hoa, chúng ta đi xuống xem sao?


Lục Tuyết Hoa hơi hơi lắc đầu, nói:


- Hiếu Uyển, chúng ta vẫn là không nên đi ra ngoài, em phải tin tưởng Diệp giám đốc có thể xử lý tốt!


Đường Hiểu Uyển gật đầu, nàng đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, từ cửa sổ nhìn hướng về cửa khách sạn, liền nhìn thấy một đám hai ba mươi người vây quanh, nhưng là có một phần thấy không rõ lắm, Đường Hiểu Uyển nhoài người ra nhìn ngó, động tác này làm cho Lục Tuyết Hoa sợ hãi,


- Hiểu Uyển, em chú ý chút, cẩn thận ngã xuống.


Diệp Lăng Phi làm cho cả phòng tổ chức cảm giác chính là nhân viên đối với hắn vô cùng tín nhiệm, mọi người của phòng tổ chức tin tưởng chỉ cần có Diệp giám đốc ở đây, hết thảy đều không là vấn đề!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK