Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dã Thú bật cười, hắn cười toe toét, nói:

- Lão đại, anh đừng nói vội, để em đi đón Tuyết Hoa về đã, Tuyết Hoa cũng sắp sinh rồi, sau khi Tuyết Hoa sinh con xong, em và Tuyết Hoa sẽ kết hôn. À, đúng rồi, Dã Lang cũng định cử hành hôn lễ cùng ngày với em, lão đại, đến lúc đó, chúng ta sẽ gọi mấy người Lang Nha đến, chúng ta làm cho thật tưng bừng!

- Được!

Diệp Lăng Phi cũng đồng ý,

- Tất nhiên là phải gọi mấy người đó đến đây họp mặt, nếu cậu và Dã Lang tổ chức hôn lễ cùng một ngày thì đây đúng là chuyện vui lớn!

Chu Hân Mính không nói gì, đó đều là chuyện của mấy người đàn ông, với tư cách vợ của Diệp Lăng Phi, là cô chỉ đứng bên cạnh ủng hộ hắn. Lương Ngọc cũng vậy, Lương Ngọc đứng bên cạnh Dã Lang, cô không nói gì, nhưng ánh mắt cô khi nhìn Diệp Mính Đình toát lên tình thương của mẹ, dường như Lương Ngọc cũng rất khát vọng có một đứa bé, cô len lén kéo góc áo Dã Lang, ý bảo Dã Lang nhìn sinh mệnh nhỏ bé đó. Dã Lang cười cười, nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta cũng có thể sinh một đứa!

Dã Thú nghe Dã Lang nói với Lương Ngọc như vậy, hắn lập tức chen vào:

- Đúng vậy đó, Dã Lang, cậu và Lương Ngọc cũng có thể cân nhắc về chuyện sinh một đứa bé, nếu bây giờ hai người mới định có con, thế thì sẽ nhỏ hơn con mình một tuổi, nhưng mà nếu hai người định chờ bảy tám năm nữa mới có con, thế thì lúc đó con của mình và lão đại có thể gọi hai người là cô chú rồi, đến lúc đó, hai người cứ ngồi đó mà hâm mộ đi!

Dã Thú nói như vậy thì hơi cường điệu quá, nhưng không phải là không có đạo lý. Dã Lang nghe Dã Thú nói như vậy, hắn quay sang nhìn Lương Ngọc đứng bên cạnh, hỏi:

- Lương Ngọc, anh thấy chúng ta cũng có thể sinh một đứa bé, em thấy thế nào?

- Em nghe lời anh!

Giờ phút này Lương Ngọc tỏ vẻ ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói, đúng lúc đó, Bạch Tình Đình tới bệnh viên. Bạch Tình Đình ăn cơm trưa xong mới chạy tới đây, lúc cô dậy, Diệp Lăng Phi đã không nằm trên giường nữa rồi, lúc đó Bạch Tình Đình cũng đã định đến đây, nhưng cô thật sự không dậy nổi, cô mới ngủ được mấy tiếng, đối với Bạch Tình Đình mà nói, cô vô cùng mỏi mệt, căn bản chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, mãi đến gần trưa cô mới dậy. Lúc đó Dã Thú gọi điện thoại tới, Dã Thú muốn tìm Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình nói với Dã Thú là Chu Hân Mính vừa mới sinh con, có lẽ Diệp Lăng Phi đang ở bệnh viện phụ sản, Dã Thú lập tức gọi Dã Lang, hai người cùng đi đến bệnh viện. Bạch Tình Đình từ xa nghe thấy mấy người Dã Thú nói đến chuyện con cái, lúc cô đi vào, vừa vặn nghe được Lương Ngọc ngượng ngùng nói nghe lời Dã Lang, trong lòng Bạch Tình Đình cảm thấy rất khó chịu, cô cố gắng giữ cho vẻ mặt mình thật bình tĩnh, kê một tiếng "Ông xã!", sau đó đi vào. Diệp Lăng Phi thấy là Bạch Tình Đình, hắn liền ra hiệu với Dã Thú, ý bảo Dã Thú không nên đề cập đến chuyện con cái trước mặt Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi lo lắng Bạch Tình Đình nghe thấy chuyện con cái mà tâm trạng cô xấu đi, hắn ôm eo Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, sao em không nghỉ ngơi cho khỏe đi!

- Em đã nghỉ ngơi đủ rồi, em cũng muốn thăm tiểu Mính Đình một chút, à, Hân Mính, mình đã bảo người ta chuẩn bị phòng cho đứa bé rồi, chờ khi nào cậu về nhà, phòng của đứa nhỏ đã được chuẩn bị xong rồi. Cậu định bao giờ thì về nhà?

Tình cảm của Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính rất tốt, cô nói như vậy hoàn toàn không phải cho có lệ. Chu Hân Mính vừa làm mẹ, trên gương mặt hiện lên vẻ vui sướng vô bờ, cô cười nói:

- Tình Đình, mình định ở lại đây hai ba ngày rồi sẽ về, dù hoàn cảnh ở đây có tốt thế nào cũng không được bằng như ở nhà. Đứa bé nên lớn lên trong hoàn cảnh bình thường, nếu như đứa bé lớn lên trong nhà ấm, mình lo thân thể đứa bé sẽ có vấn đề, mình muốn nó phải mạnh khỏe trộm vía!

Diệp Lăng Phi cũng tán đồng với ý kiến của Chu Hân Mính, hắn nói:

- Lúc anh còn bé sống ở nông thôn, lúc đó khát uống nước suối, đói thì vặt quả trên núi hoặc đi kiếm trứng chim để ăn, lúc đó bẩn thế nào, nhưng trẻ con bọn anh không làm sao cả, không giống như bây giờ, trẻ con bây giờ uống cốc nước lạnh là tiêu chảy, sức đề kháng kiểu gì chứ, thật sự là quá kém!



Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy cô lập tức phản bác:

- Ông xã, sao anh có thể nói như vậy được chứ, nước bây giờ không sạch, không giống như nước suối, thức ăn toàn vi trùng vi khuẩn, nếu không chú ý thì rất dễ dàng bệnh vào từ miệng đấy. Em cho rằng Hân Mính không thể đưa đứa bé về sớm như vậy được, ít thì phải ở lại bệnh viện một tuần, tránh để đứa bé tiếp xúc với vi khuẩn, Hân Mính, cậu cũng thế, cậu ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày, không nên về vội!

Chu Hân Mính cười nói:

- Tình Đình, cậu không cần lo lắng cho mình đâu, mình thật sự không sao đâu!

Lương Ngọc vốn không nói gì lúc này chợt lên tiếng:

- Theo em nghĩ thì chị nên ở lại bệnh viện tầm 3-5 ngày, đến lúc đó xem tình hình thế nào!

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, tán thành với Lương Ngọc, trong miệng hắn nói:

- Cứ quyết định như vậy đi, Hân Mính, em ở lại đây mấy ngày nữa, đến lúc đó chúng ta lại xem tình hình thế nào rồi quyết định. Dù sao nếu không muốn ở, vậy chúng ta về nhà, cũng không sao cả, phài không?

Dù thế nào Diệp Lăng Phi cũng là chủ gia định, nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, quả nhiên Chu Hân Mính không nói tiếp nữa, cô gật đầu, xem như đồng ý. Diệp Mính Đình trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, ngay cả loại vai u thịt bắp như Dã Thú cũng nhìn Diệp Mính Đình với ánh mắt đầy quan tâm....

Bạch Tình Đình kéo Chu Hân Mính qua một bên, tìm một cái ghế ngồi xuống. Bạch Tình Đình nhìn đám người Diệp Lăng Phi đang đứng bên kia nói chuyện, cô khẽ thở dài, nói:

- Hân Mính, mình thật sự hâm mộ cậu, có thể sinh cho anh ấy một đứa con, mình thì không được.

Chu Hân Mính đặt tay lên người Bạch Tình Đình, cười nói:

- Tình Đình, cậu đừng ngốc như vậy, ông xã là của chúng ta sẽ không vì chuyện cậu không sinh con được mà hết yêu cậu đây, theo mình thấy thì tình cảm của anh ấy dành cho cậu còn nhiều hơn mình, mình cũng ghen tị lắm!

Chu Hân Mính nói xong khẽ đẩy Bạch Tình Đình một cái, thấp giọng nói:

- Mấy tháng này đều là cậu ở cùng với ông xã, mình muốn cũng không thể, cậu còn nói như vậy, chẳng lẽ cậu không biết mình muốn thế nào sao?

Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính nói như vậy, cô mìm cười, nói:

- Hân Mính, nếu cậu muốn thế, vậy thì cùng lắm khi nào cậu trở về, mình sẽ để ông xã ở bên cạnh cậu nhiều hơn, mình ấy à, sẽ đi chăm sóc cho tiểu Mính Đình, từ nay về sau cậu là mẹ hai, mình phải làm mẹ cả!

Chu Hân Mính cười nói:



- Được thôi, chuyện đầu tiên mà mẹ cả cần làm đó là cho em bé bú, Tình Đình, chuyện cho con bú giao cho cậu nhé, mình thì muốn làm thế nào để vóc dáng trở lại như ngày xưa cơ, mình đi tập thể dục đây!

Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính nói như vậy xong, cô lập tức kêu lên:

- Hân Mính, cậu không thể làm như vậy chứ, mình không có sữa, làm sao cho con bé bú được. Được rồi, được rồi, mình nhận thua, cậu làm mẹ cả đi, mình thì làm mẹ hai, mình muốn nhìn con bé ngủ!

Chu Hân Mính cười nói:

- Được rồi, Tình Đình, mình hiểu mà, cậu muốn làm gì thì tùy cậu đi!

Bạch Tình Đình nói đến đây, bỗng nhiên nhíu mày. Chu Hân Mính thấy Bạch Tình Đình bỗng nhiên nhíu, cô đoán nhất định Bạch Tình Đình gặp phải chuyện phiền lòng gì đó, liền hỏi:

- Tình Đình, sao vậy?

- Hân Mính, cậu không biết chứ, tối hôm qua mình gặp chuyện không vui!

Bạch Tình Đình khẽ thở dài, nói:

- Có người nói mình lừa tiền lừa tình, tất nhiên là không phải mình rồi, nhưng mà hình như tướng mạo của tên lừa đảo đó rất giống mình. Mình nghĩ trên thế giới này thật sự có người rất giống mình, hoặc có thể, mình còn một người chị hay em gái song sinh nữa. Không biết vì sao tối hôm qua lúc ngủ, mình còn mơ thấy mình có một người chị em song sinh!

Chu Hân Mính nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, cô ngừng lại một chút, dường như là đang do dự chuyện gì đó. Bạch Tình Đình vốn tưởng rằng Chu Hân Mính sẽ lập tức nói gì đó, nhưng không ngờ Chu Hân Mính lại không nói gì cả, cô nhìn về phía Chu Hân Mính, thấy Chu Hân Mính đang đắn đo, dường như có chuyện gì muốn nói, nhưng lại không thể nói ra được.

- Hân Mính, sao vậy?


Bạch Tình Đình hỏi.


Chu Hân Mính ngập ngừng một lát rồi cô nói:


- Tình Đình, thật ra thì có một chuyện mình đã biết từ lâu, nhưng mà mình lại không nói cho cậu!


- Chuyện gì vậy?


Bạch Tình Đình lập tức hỏi.


Chu Hân Mính chậm rãi nói:


- Thật ra thì, có thể cậu còn có một chị em song sinh nữa, chỉ là lúc ấy, mình thấy hồ sơ là do cha cậu báo án, nhưng sau đó, cha cậu lại rút lại, rốt cuộc thì vì lý do gì, mình cũng không biết nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK