Chu Hân Minh không dám mạo hiểm, đành phải ra cửa từ sớm, nhân lúc buổi sáng sớm thưa người chạy đến tiệm thuốc ban 24/24 giờ để mua thuốc tránh thai.
Sau khi mua thuốc xong Chu Hân Minh vội uống nhanh, thuốc tránh thai còn lại cô cho thẳng vào trong túi xách, xong rồi mới cảm thấy yên tâm.
Lúc Chu Hân Minh rời khỏi Diêp Lăng Phi con đang ngủ. Việc nam hoan nữ ái thường đều là đàn ông bỏ sức ra, phụ nữ hưởng thụ, cái này xem như cũng tuyệt, chỉ ít là phụ nữ của mình, nếu như tìm môt tiểu thư thì lại biến thành vừa tốn tiền vừa tốn sức rồi.
Tối qua Diêp Lăng Phi quả thật là bán sức mà, lão Hán đẩy xe, tiên nhân chỉ đường..., một luồn từ trong não tuôn ra, ngay cả bản thân Diêp Lăng Phi cũng thấy khó hiểu, từ lúc nào hắn cũng biết khả năng này.
Cổ của Chu Hân Minh suýt nữa kêu đến khản giọng, trận đại chiến này của Diêp Lăng Phi vừa xong thì toàn thân đã mềm nhũn nằm trên giường không muốn dậy nữa.
Hôm nay là thứ sáu, Diêp Lăng Phi vốn định đến công ty bảo hiểm đi làm, nhưng bò dậy hai lần vẫn không thể bò ra khỏi giường, thật sự bò dậy không nổi, lấy chăn trùm lấy đầu tiếp tục khò khò.
Diêp Lăng Phi bị tiếng chuông điện thoại làm thức tỉnh, hắn mơ mơ màng màng cầm lấy điên thoại, nghe thấy giọng của Phương Linh từ trong điện thoại vọng ra, nói:
- Diêp Lăng Phi, anh đang ở đâu, BOSS của chúng ta, Vu Uy tiên sinh đang tìm anh!
- Ông ta tìm tôi làm cái đết chi, chẳng lẽ ông ta không thể đích thân gọi cho tôi sao?
Diêp Lăng Phi giận dữ vì Phương Linh đã làm vỡ giấc mộng đẹp của hắn, nói cộc cằn không vui:
- Bây giơ tôi đang ngủ, mới sáng sớm đã làm ồn ào người ta rồi, có đạo đức không hả!
Sau khi Phương Linh nghe xong câu nói của Diệp Lăng Phi thì bật cười khì khì nói:
- Diêp Lăng Phi ạ, anh thật quá lợi hại đó, còn mới sáng sớm ạ, bây giờ đã là mười giờ sáng rồi đó, còn đại giám đốc của chúng ta tại sao tìm anh thì tôi biết hết cả rồi, tóm lại là nếu như anh không đến kẻo người ta ky anh không đạt yêu cầu, giờ sẽ khai trừ anh.
- Chết tiệt!
Diêp Lăng Phi hét lên môt câu nói.
- Me kiếp, đe dọa tôi à, tôi sẽ xào ông ta trước!
- Diêp Lăng Phi, có phải anh ngu con hồ đồ không. Anh muốn xào đại BOSS của chúng ta à, tôi thấy anh đang nằm mơ đó!
Phương Linh nói:
- Được rồi, không tào lao với anh nữa, tóm lại là đại BOSS của chúng ta hình như lại có môt cái hợp tác cho anh đó. Tóm lại là tôi thấy ông ta không được vui, ai biết được anh đắc tội gì với ông ta rồi.
- Được rồi, được rồi. Hôm nay tôi không rảnh để ý đến hắn. Để ông ta làm um xùm lên trước đi!
Diệp Lăng Phi nói xong đột nhiên lai bổ sung thêm:
- Phương Linh, tôi nói với cô chuyên nay. Tôi định mua lại Dân An, để cô làm giám đốc, cô thấy thế nào?
- Được thôi! Đợi đến lúc anh mua lai nó hãy nói với tôi!
Phưang Linh sớm đã quen với những lời khoác loác của Diêp Lăng Phi nên cô chẳng để ý mấy, mà còn cười ha ha nói:
- Ưm, còn có môt chuyện, bộ phận chúng ta ngày mai tập trung đi biển chơi, anh có đi không?
- Mai gọi điện cho cô, bây giờ tôi đang rất buồn ngủ!
Diêp Lăng Phi nói.
- Được rồi, xem chuyện anh giúp tôi đạt được môt tờ đơn lớn, tôi sẽ không tính toán với anh, ngay mai nhớ gọi điện cho tôi.
Diêp Lăng Phi cúp máy rồi ném điện thoại qua bên đầu gối, lại ngủ tiếp, kết qua vừa ngủ không được bao lâu thì điện thoại lại vang lên, Diêp Lăng Phi bực bội, rốt cuôc là ai chứ, sao cứ đang lúc mình ngủ thì lại gọi đến.
Diêp Lăng Phi cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy là của Lý Khả Hân gọi đến. Diêp Lăng Phi nghĩ không ra làm gì mà Lý Khả Hân gọi cho mình lúc này, chẳng lẽ tiểu, nha đầu nay giờ đã nhớ mình rồi?
Diêp Lăng Phi bắt máy định chọc Lý Khả Hân môt chút, nhưng không ngờ lúc hắn vừa bắt máy thì nghe giọng hoảng hốt của Lý Khả Hân:
- Diệp Lăng Phi, anh mau đến tiệm cà phê Mộng Viên đi,
ở đây bị đốt cháy rồi!
- Bị đốt cháy?
Diêp Lăng Phi sững sờ hỏi:
- Đã cháy những gì rồi?
- Toàn bộ bị cháy hết rồi!
Lý Khả Hân nói.
- Anh đến thì biết!
- Ưm, được rồi, bây giờ anh sẽ chạy qua!
Diêp Lăng Phi nói rồi cúp máy.
Diệp Lăng Phi không hề quan tâm lo lắng đến viêc quản lý tiệm cà phê đó của Lý Khả Hân, đó chẳng qua là cho Lý Khả Hân kinh doanh, cho dù không có Diêp Lăng Phi cũng không hề cảm thấy đau lòng. Hơn nữa, tiệm cà phê Mộng Viên đã kiếm không ít tiền, lại mở thêm tiệm ở lầu hai bách hóa Việt Dương, bây giờ đã đi vào kinh doanh buôn bán, cho dù tiệm cà phê đó không có thì Lý Khả Hân hoàn toàn có thể chuyên tâm đi kinh doanh buôn bán tiệm cà phê ở bên bách hoa Việt Dương.
Nhưng Lý Khả Hân gọi điên tới bảo hắn qua, Diêp Lăng Phi lại không thể không qua, hắn từ trên giường bò dậy, tắm nước lạnh trước rồi mới lái chiếc xe Benz đại gia của mình ra khỏi cổng.
Trên đường đến tiệm cà phê Mộng Viên, Diêp Lăng Phi gọi điện cho Chu Hân Minh, đợi thông điện thoại Diêp Lăng Phi nghe thay tiếng hơi khàn khàn của Chu Hân Minh nhìn không được cười xấu xa nói:
- Hân Minh, hay la anh mua cho em ít thuốc đau họng nha?
- Dep, đều là anh làm chuyện hay cả!
Giọng của Chu Hân Minh rất nhỏ, cố thấp giọng nói:
- Hôm nay em chẳng có chút sức lực nào ca, hai chân đau muốn chết, đi bộ cũng khó khăn nữa, trưa nay Tình Đình còn hẹn em đi ăn cơm, nếu như để Tình Đình thấy được thì phải làm sao đây?
Diêp Lăng Phi vừa nghe cười bảo:
- Vậy thì lấy đũa vứt đi là xong!
- Im miệng, không rảnh để ý đến anh nữa đâu!
Chu Hân Minh dìm Diêp Lăng Phi môt cái nói:
- Anh dậy rồi hả, sao nghe bên anh rất ồn ào?
- Anh có chút việc đang chạy xe đi!
Diêp Lăng Phi nói.
- À, đúng rồi, Hân Minh, vụ án tối qua có tin gì em báo cho anh biết nha!
- Sao, anh còn muốn báo thù à?
Chu Hân Minh nói.
- Đừng có quên những lời tối qua em nói, anh cứ thành thật đợi đó cho em là tốt nhất!
- Em nghĩ bậy gì thế, anh đã nói không báo thù là không báo thù mà!
Diêp Lăng Phi nói.
- Anh chỉ là muốn giúp em phân tích vụ án, nói thế nào thì về phương diện này anh cũng có kinh nghiệm mà, nói không chừng sẽ giúp được em!
- Em nói không lại anh. Được rồi, bên em nếu có tin gì thì sẽ báo cho anh biết!
Chu Hân Minh đồng ý đáp.
Diêp Lăng Phi cúp máy trong lòng lại nghĩ đến cảnh tối qua hắn và Chu Hân Minh quấn lấy nhau.
Lúc Diêp Lăng Phi chay đến tiệm cà phê gần trường đã hơn mười môt giờ rồi.
Lý Khả Hân đang đứng bên đường đợi Điêp Lăng Phi, Diêp Lăng Phi vừa đến Lý Khả Hân đã bổ vào lòng Diêp Lăng Phi khóc nức nở.
- Không sao, không sao!
Diêp Lăng Phi trong nhất thời còn chưa rõ tình hình, nhưng nhìn thấy tiệm cà phê Mộng Viên bị đốt cháy thành bộ dạng thế này, Diêp Lăng Phi có thể thấy được tâm trạng của Lý Khả Hân lúc này đau buồn đến mức nào. Diêp Lăng Phi đưa tay ra vỗ vỗ vai Lý Khả Hân an ủi Lý Khả Hân đừng có khóc nữa.
Nước mắt của Lý Khả Hân giống như những hạt châu bị đứt rơi xuống, giống như khóc hết nước ở trong bụng ra, bất luận Diêp Lăng Phi có an ủi thế nào thì Lý Khả Hân vẫn không ngừng khóc.
Đứng bên đường lớn khóc là chuyện không nên, rất nhiều người đi đường đểu hướng ánh mắt khinh miệt nhìn về phía Diêp Lăng Phi, cho rằng Diêp Lăng Phi làm cho Lý Khả Hân đau lòng đến như vây. Diêp Lăng Phi đầy bụng uất ức nói không ra, hắn cũng cảm thấy đứng ở đây không hay lắm, thế là nói với Lý Khả Hân:
- Khả Hân, lên xe của anh trước đã, đứng ở đây không được hay lắm!
Lý Khả Hân mặc kệ cứ khóc không nguôi, Diêp Lăng Phi thấy vậy đành hết cách ôm Lý Khả Hân đi đến trước xe hắn.
Đến trước xe, Diêp Lăng Phi vốn định ở cửa trước, nhưng nghĩ một lúc rồi mở cửa sau. Diêp Lăng Phi để Lý Khả Hân lên xe trước rồi hắn lên theo sau, vừa đóng cửa xe lại là Lý Khả Hân bổ nhào vào lòng Diêp Lăng Phi khóc nấc lên. Lần này không đứng bên ngoài nên rõ ràng Diệp Lăng Phi cảm thấy dễ chịu hơn. Hắn nhìn thấy Lý Khả Hân khóc mãi không thôi liền thanh thật bảo Lý Khả Hân cứ khóc đi, đến lúc nào Lý Khả Hân khóc mệt rồi thì hắn nói chuyện sau.
Trước ngực của Diệp Lăng Phi nhanh chóng ướt nhẹp, mãi đến khi Lý Khả Hân khóc gần chán chê rồi Diêp Lăng Phi mới an ủi nói:
- Khả Hân, rốt cuôc là chuyện gì thế, em nói rõ cho anh biết đi, anh bị em làm cho vo ve cả đầu rồi nè, tiệm cà phê đang yên đang lành sao lai bị cháy chứ!
- Đều la do em quá tin Tần Dao!
Lý Khả Hân thút thít nói:
- Tối qua Tần Dao nói muốn ở lai tiệm cà phê ôn bài, cô ấy còn một môn nữa, muốn tìm chỗ gần trường ôn cho tốt. Em không có nghĩ gì nhiều đã cho cô ấy ở trong tiệm, ai biết sáng sớm nay vừa đến đã thấy nơi này bị cháy thành như vậy, em tìm Tần Dao cũng tìm không ra, đều trách em, em không nên cho cô ây ở lại tiệm!
- Không sao, tiệm chúng ta chẳng phải có bao hiểm sao, bao bao hiểm đền bù là được thôi!
Diêp Lăng Phi nói.
Sáng nay người của công ty bảo hiểm có đến, người ta nói đợi có kết quả hãy nói. Nếu là người làm thì công ty bao hiểm không đền tiền, trừ phi đường bị xuống cấp!
- Ai bảo thế, luc đầu mua bao hiểm là bao hiểm ngoài ý muốn, cho dù có là do con người làm thì họ cũng phải đền cho anh
Diêp Lăng Phi nói.
- Công ty bảo hiểm nào, bây giờ anh đi tìm bọn họ!
- La công ty bao hiểm Dân An!
Lý Khả Hân nói.
- Chính là công ty bao hiểm anh làm đó!
Diêp Lăng Phi vừa nghe đến công ty bảo hiểm Dân An, hắn nhếch môi cười nói:
- Ưm, vẫn là nhà chúng ta, vậy thì giao cho anh được rồi, anh xử lý việc này.
Diêp Lăng Phi vỗ vỗ vai Lý Khả Hân nói:
- Xem em khóc kìa, giọng như đứa trẻ khóc vậy, xấu xí dễ sợ. Được rồi, đừng khóc nữa, dù sao tiệm chúng ta cũng chẳng đang bao nhiêu tiền, em hay đến tiệm bên bách hoá Việt Dương quản lý trước đi đã, tiệm ở đây đợi sau khi nhận được tiền từ công ty bảo hiểm hãy tu sữa lại sau!
- Bon họ thực sự có thể đền tiền sao?
Lý Khả Hân không dám tin hỏi.
Lúc nãy em nghe hai người của công ty bảo hiểm nói theo như hiện trường thấy được thì hình như là người gây nên, vì thế nên nói bọn họ rất có khả năng sẽ không đền tiền đâu, mà cho dù có đền thì cũng có thể rất ít rất ít!
Lý Khả Hân lo lắng nói.
- Em chỉ lo ngộ nhỡ công ty bảo hiểm không đền tiền vậy thì trong chốc lát sẽ tổn thất đến trên môt triệu đó!
- Anh đã nói rồi, em đừng có lo nữa mà!
Diêp Lăng Phi nói xong đưa tay ra nhéo cằm Lý Khả Hân cười xấu xa nói:
- HÌ, Khả Hân, cười cái nào!
Lý Khả Hân vốn chẳng thể cười nổi, nhưng nhìn thấy nụ cười đó của Diêp Lăng Phi giống như tên lưu manh liền khì khì một tiếng, bật cười.