Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tình Đình rất ghét Lâm Tuyết, nhưng trên thương trường không có kẻ thù nào vĩnh viễn, là phó tổng của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, Bạch Tình Đình bắt buộc phải có phong thái làm việc này, lợi ích của công ty là trên hết. Cô không từ chối Lâm Tuyết, mà chỉ nhàn nhạt nói:

- Giám đốc Lâm, nếu cô đã muốn nói việc liên quan đến tôi, tôi đương nhiên muốn nghe, chỉ là hiện giờ tôi đang rất bận không có thời gian ra ngoài.

Lâm Tuyết nghe Bạch Tình Đình nói vậy thì bật cười.Ttiếng cười của Lâm Tuyết vào tai Bạch Tình Đình thì trở thành rất khó nghe, cô cau mày, hỏi:

- Giám đốc Lâm, câu nói ban nãy của tôi lại khiến cô thấy tức cười đến thế kia à?

- Đương nhiên không phải, tôi chỉ không ngờ chủ tịch Bạch lại có phong thái làm việc như vậy, gặp bất cứ chuyện gì cũng rất bình tĩnh, không nhanh không chậm, cùng là phụ nữ với nhau mà tôi không thể làm được như cô.

Câu nói này của Lâm Tuyết làm Bạch Tình Đình thấy rất bất thường, cô có linh cảm rằng rất có thể mình đã bị Lâm Tuyết nắm thóp, càng lúc đôi mày cô càng nhíu mày chặt hơn, cái gọi là “tò mò làm lợn nhảy vào nước sôi”, đúng là đạo lý trên thương trường. Đặc biệt là khi đối diện với đối thủ của mình, càng phải học chữ nhẫn.

Bạch Tình Đình quả thật cũng có chút tò mò, cô rất muốn biết rốt cuộc thì Lâm Tuyết đã biết được chuyện gì, nhưng cô vẫn điềm tĩnh nói:

- Giám đốc Lâm, không phải tôi không nhanh không chậm, mà là tôi không biết rốt cuộc cô định nói chuyện gì. Trước khi tôi biết được, đương nhiên tôi không nhất thiết phải quá sốt sắng. Việc gì nên biết thì ắt sẽ có ngày biết. Nếu thật sự giám đốc Lâm muốn nói cho tôi biết, nhất định không sớm thì muộn giám đốc cũng nói. Và ngược lại nếu giám đốc không muốn nói, thì dù tôi có sốt sắng cỡ nào thì cũng chẳng moi được gì từ miệng giám đốc. Giám đốc Lâm, cô thấy tôi nói có đúng không?

Lâm Tuyết đột nhiên thở dài, nói:

- Chủ tịch Bạch, cô làm tôi thấy hổ thẹn quá, không ngờ cô tuổi còn trẻ mà khả năng tiết chế cảm xúc tốt như vậy. Ờ cũng đúng, cô dù sao cũng là phó giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, thì sao có thể bộp chộp, không biết kiềm chế như bà chủ nhỏ là tôi đây được.

- Nếu chủ tịch Bạch không có thời gian ra ngoài thì tôi đành đến gặp chủ tịch vậy. Chủ tịch Bạch à, tôi hôm nay đã làm người tốt đến cùng rồi, còn về câu hỏi tại sao tôi lại làm vậy thì đến tôi cũng không giải thích rõ ràng được. Có thể giải thích là do chúng ta cùng là phụ nữ cũng được.

Bạch Tình Đình cũng không nhiều lời mà chỉ lãnh đạm nói:

- Giám đốc Lâm, tôi đang ở tập đoàn, khi nào thì cô tới?

- Nhanh thôi.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Tình Đình ngả người ra sau, dựa hẳn lưng vào ghế. Hai tay cô đặt trước ngực, xoay nhẹ chiếc ghế, trầm mặc suy tư.

Chỉ nửa tiếng sau cuộc gọi, Lâm Tuyết đã xuất hiện ở sảnh lớn của Thế Kỷ Quốc Tế. Thư ký Bạch Tình Đình vào báo với cô là có người bên bách hóa An Thịnh cần gặp, Bạch Tình Đình khẽ uhm một tiếng, ra hiệu cho cô thư ký dẫn Lâm Tuyết vào trong.

Thư ký của Bạch Tình Đình dẫn Lâm Tuyết vào phòng làm việc của Bạch Tình Đình xong thì cũng lập tức rời đi. Lâm Tuyết mặc chiếc váy dài màu đỏ, tay cầm chiếc túi sách nhãn hiệu LV, lúc đi thích lắc người qua hết bên nọ đến bên kia, dáng điệu khêu gợi đến nhức mắt. Cô ta đi thẳng đến trước mặt Bạch Tình Đình, không đợi Bạch Tình Đình mời, đã tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Bạch Tình Đình.



Từ chỗ của mình, Bạch Tình Đình có thể trông thấy rõ ràng rãnh ngực sâu của Lâm Tuyết. Bạch Tình Đình chúa ghét kiểu phụ nữ ăn mặc hở hang như vậy. Mặc dù cô thường xuyên phải tham gia những buổi dạ hội sang trọng, trang phục dạ hội là điều không thể thiếu. Nhưng cô vẫn luôn chọn những bộ đầm lịch thiệp kín đáo một chút. Giờ nhìn thấy kiểu ăn mặc nhức mắt của người đang ngồi đối diện mình, cô không khỏi cảm thấy khinh thường, càng lúc cô càng cảm thấy mụ đàn bà này chẳng ra thể thống gì.

Nhưng Bạch Tình Đình là người được giáo dục tốt, nên trước mắt Lâm Tuyết cô không biểu hiện ra vẻ mặt khinh bỉ của mình dành cho người đàn bà này.

- Chủ tịch Bạch, cô có phiền không nếu tôi muốn hút thuốc?

Lâm Tuyết vắt chân điềm nhiên nói. Nói xong cô ta rút ra một bao thuốc loại dành cho nữ, nho nhã kẹp giữa hai ngón tay. Rõ ràng là dù Bạch Tình Đình có phiền đi chăng nữa cô ta cũng vẫn hút mà thôi.

Bạch Tình Đình cười nhàn nhạt, nói:

- Giám đốc Lâm, chúng ta qua bên này nói chuyện.

Bạch Tình Đình chỉ ra về hướng nam, nơi đó có bàn trà và một cái gạt tàn thuốc đặt bên trên. Ý của Bạch Tình Đình đã rất rõ ràng, trong văn phòng cô không được phép hút thuốc, nếu muốn hút thì mời sang bên kia hút.

Lâm Tuyết cười, không để lộ chút bất mãn nào, mà ngược lại còn tỏ vẻ hối lỗi nói:

- Chủ tịch Bạch, thật xin lỗi. Tôi quên mất đây là văn phòng của cô.

Nói xong, Lâm Tuyết đứng dậy đi trước đến bên kia, ngồi xuống ghế sofa, rút bật lửa ra châm thành thục hút thuốc.

Bạch Tình Đình cũng đi đến. Mặt không biểu hiện cảm xúc ngồi xuống trước mắt Lâm Tuyết, nhìn Lâm Tuyết nói:

- Giám đốc Lâm, cô nói có việc liên quan đến tôi. Không biết cô định nói gì với tôi nhỉ?

Điếu thuốc được kẹp giữa hai ngón tay Lâm Tuyết, cô ta không vội đáp mà thở dài vẻ phiền não rồi mới nói:

- Chủ tịch Bạch, tôi biết giữa chúng ta trước nay vốn có những chuyện không vui xảy ra, hoặc cô cho rằng tôi là kẻ rất đáng ghét, tôi tự biết mình là ai. Tôi cũng không muốn giữa tôi và chủ tịch Bạch có mâu thuẫn xung đột gì đáng tiếc. Ban đầu tôi cũng không có ý định kể chuyện này cho cô biết nhưng chúng ta cùng là phụ nữ, nên tôi có chút đồng tình với chủ tịch Bạch vì vậy mới muốn kể cho chủ tịch Bạch nghe.

Bạch Tình Đình nghe xong cũng chẳng nghĩ đây là những lời thật tâm của Lâm Tuyết. Gì mà chuyện không vui, đó cũng chỉ là cái cớ mũ miện thiên hậu cô ta tìm ra cho chính mình mà thôi. Bạch Tình Đình vẫn chưa quên được chuyện Lâm Tuyết đích thân đến bách hóa Việt Dương soi mói bới móc, và cũng chưa thể nào quên được Lâm Tuyết ngấm ngầm thuê người làm gây chuyện ở Việt Dương. Chỉ là cô không muốn nói ra mà thôi.

Bạch Tình Đình nhìn Lâm Tuyết, lạnh tanh nói:

- Giám đốc Lâm, tôi nghĩ giữa chúng ta không cần thiết phải nói những lời thách đố nhau. Nếu cô đã có chuyện muốn nói thì hãy nói cho rõ ràng luôn đi.

Nghe Bạch Tình Đình thẳng thừng như vậy, Lâm Tuyết vẫn cười nói:



- Chủ tịch Bạch quả thật là người rất thẳng thắn, được, vậy tôi cũng không tốn thêm thời gian của chủ tịch Bạch nữa.

Lâm Tuyết nói xong, cầm túi xách LV cuả mình lên, rút từ trong túi ra một bức thư. Cô ta vứt độp bức thư đó xuống bàn, vắt chân, nói:

- Chủ tịch Bạch, cô xem trước đi, những gì tôi cần nói đều ở trong đây cả.

Bạch Tình Đình giơ tay nhặt lấy bức thư kia lên, ước lượng trên tay, nó có vẻ nặng hơn một bức thư thông thường. Cô mở thư trong tâm trạng nghi hoặc, khó hiểu. Từ trong bức thư Bạch Tình Đình lôi ra được một sấp ảnh. Có lẽ bức thư này Bạch Tình Đình không nên xem thì hơn vì khi vừa nhìn vào mấy tấm ảnh mặt cô đã biến sắc. Cô lật giở từng tấm một, sắc mặt càng thêm khó coi. Khi Bạch Tình Đình xem đến bức ảnh cuối cùng, cô đặt tất cả lại lên bàn, ngả người ra sau, day nhẹ thái dương, trầm mặc đau khổ.

Phản ứng của Bạch Tình Đình sớm nằm trong dự liệu của Lâm Tuyết. Thấy biểu hiện mông lung, man mác của Bạch Tình Đình, Lâm Tuyết thở dài nói:

- Chủ tịch Bạch, tôi nói rồi, chúng ta đều là phụ nữ, những chuyện như thế này chỉ có phụ nữ mới thấu hiểu được tâm tình của nhau. Tôi cũng chỉ vô tình có được những bức ảnh này. Lúc đó tôi thực sự cũng không muốn đưa lại cho cô xem, sợ cô lầm tưởng tôi định làm gì cô. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy dù sao cũng nên để chủ tịch Bạch biết chuyện này, xuất phát từ sự đồng tình với chủ tịch Bạch, tôi mới mạo hiểm nói cho chủ tịch biết dù chủ tịch Bạch có thể sẽ hiểu lầm tôi đi chăng nữa.

Bạch Tình Đình gật đầu, mặt vẫn trắng bệch, quét mắt qua mấy tấm ảnh trên bàn lần nữa. Môi cô khẽ run. Bạch Tình Đình nhàn nhạt nói với Lâm Tuyết:

- Giám đốc Lâm, tôi cảm ơn cô vì đã nói chuyện này cho tôi biết.

- Không cần khách sáo, chúng ta đều là phụ nữ, tôi đương nhiên hiểu được cảm giác của chủ tịch Bạch.

Lâm Tuyết hút một hơi thuốc, mặc dù trên khuôn mặt dường như vẫn lộ vẻ đồng cảm với Bạch Tình Đình, nhưng quan sát kỹ có thể thấy nụ cười lạnh lùng nhạo báng của Lâm Tuyết, nó thể hiện suy nghĩ thật trong nội tâm của Lâm Tuyết lúc này. Cô ta hơn ai hết rất muốn được nhìn thấy tận mắt vẻ mặt đau khổ của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình càng đau khổ bao nhiêu cô ta càng vui mừng bấy nhiêu.


Có hai người mà Lâm Tuyết luôn luôn căm hận. Một người là Diệp Lăng Phi. Tên đàn ông luôn làm cô ta khó chịu, Lâm Tuyết hận Diệp Lăng Phi đến tận xương tủy. Còn người kia là Bạch Tình Đình, nhưng nguyên nhân Lâm Tuyết ghét cay ghét đắng Bạch Tình Đình thì đến cô ta cũng chẳng rõ. Lâm Tuyết sinh ra trong một gia đình nghèo khó, bố mẹ đều là những người thất nghiệp, năm cô ta mười sáu tuổi đã phải vất vả đi làm thêm.


Khi làm thêm trong một nhà hàng, cô ta bị một ông chủ lắm tiền nhiều của hãm hại, những cô gái vào tầm tuổi như cô ta mà gặp phải chuyện như thế có lẽ sẽ khóc hết nước mắt, khóc đến chết đi sống lại, thậm chí có cô còn tủi nhục chọn con đường tự sát. Nhưng Lâm Tuyết lại không như vậy, sau khi tỉnh dậy và hiểu được chuyện đã xảy ra, cô ta đã nhanh chóng tận dụng thời cơ bám riết lấy ông chủ giàu có đó. Có thể nói cô ta già dặn hơn so với tuổi của mình rất nhiều.


Đương nhiên Lâm Tuyết không ngốc đến nỗi chỉ biết ngoan ngoãn để ông chủ giàu có kia bao, cô ta đã dùng rất nhiều thủ đoạn để lừa tiền của lão, rồi thông qua lão làm quen với Từ Hàn Vệ khi đó mới là phó thị trưởng. Rồi cô ta đợi khi thời cơ chìn muồi, đá phăng lão chủ giàu có kia, nghiễm nhiên làm người tình của Từ Hàn Vệ.


Chính vì những năm tháng trắc trở đã qua của mình, nên Lâm Tuyết rất hận Bạch Tình Đình. Chủ yếu là ghen tức với những thứ mà Bạch Tình Đình có. Trong mắt Lâm Tuyết, Bạch Tình Đình không chỉ có sắc đẹp trời ban mà còn được sinh ra trong một gia đình giàu có, cuộc sống đã sớm thuận lợi với Bạch Tình Đình, chẳng cần phải nỗ lực giành giật gì mà vẫn có thể trở thành nhân vật khiến bao người phải trọng vọng. Còn Lâm Tuyết có hao tổn bao nhiêu sức lực đi chăng nữa thì đến hôm nay cũng chỉ là nhân vật tầm thường. Chính sự trái ngược giữa hai số phận khiến Lâm Tuyết cảm thấy bất công. Chỉ cần nhìn thấy Bạch Tình Đình là cô ta đã giận sôi người lên rồi.


Lâm Tuyết chưa bao giờ dám khẳng định sự căm ghét của cô ta với Bạch Tình Đình xuất phát từ sự đố kị. Nhưng bất chấp sự thừa nhận của Lâm Tuyết, thì những việc Bạch Tình Đình làm ở bách hóa Việt Dương luôn đánh bại triệt để Lâm Tuyết. Sự thất bại trong những âm mưu hãm hại Việt Dương và vụ nhà máy hóa chất đã khiến Lâm Tuyết càng thêm căm hận Bạch Tình Đình.


Nếu không phải Lâm Tuyết ngẫu nhiên có được những bức hình trên, cô ta không đời nào trực tiếp đi gặp Bạch Tình Đình. Khi có được những bức hình này, phản ứng đầu tiên của cô ta là vui sướng khi nghĩ đến cơ hội trả thù mà cô ta đã phải chờ đợi từ rất lâu.


Thực tế là Lâm Tuyết đã rất thành công khi làm Bạch Tình Đình đau khổ. Phản ứng lúc này của Bạch Tình Đình đã nói cho cô ta biết cô quả thật đã phải chịu một đòn rất mạnh. Nỗi thống khổ của Bạch Tình Đình chính là mục đích của lần ghé thăm đột ngột này của Lâm Tuyết. Mắt thấy vẻ mặt cắt không còn giọt máu nào của Bạch Tình Đình, Lâm Tuyết như mở cờ trong bụng. Giờ thì cô ta hiểu niềm vui của cô ta xuất phát từ sự đau khổ của Bạch Tình Đình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK