Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời tiết thứ bảy đã bắt đầu tốt hơn. Từ hôm thứ năm trời bắt đầu mưa, mấy ngày qua mưa như trút dường như không muốn dừng lại. Hai ngày này quan hệ của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cũng không được tốt lắm làm cho Diệp Lăng Phi liên tục oán trách cái thời tiết quái quỷ này. Bạch Tình Đình luôn tỏ ra hờ hững với Diệp Lăng Phi, cho dù Diệp Lăng Phi muốn bắt chuyện như thế nào thì Bạch Tình Đình cũng mặc kệ. Diệp Lăng Phi đoán nhất định là chuyện đêm hôm đó làm Bạch Tình Đình cảm thấy mình đã lừa gạt nàng. Diệp Lăng Phi buồn bực không thôi, rõ ràng mình lấy cớ lung tung hết lần này đến lần khác vẫn bình thường, không biết tại sao hôm đó Bạch Tình Đình lại dám gạt mình. Diệp Lăng Phi luôn cho rằng Bạch Tình Đình là người đàng hoàng không lừa dối ai. Hiện tại hắn mới hiểu được càng là người đàng hoàng thì khi lừa người càng lợi hại. Diệp Lăng Phi cũng đã đi tìm Chu Hân Mính, hi vọng Chu Hân Mính có thể giúp mình, nhưng Chu Hân Mính chỉ nói với Diệp Lăng Phi rằng khi Bạch Tình Đình tức giận thì càng khuyên nàng càng tức giận, chờ Bạch Tình Đình hết giận thì sẽ bình thường lại. Diệp Lăng Phi cũng không có cách gi, không thể làm gì hơn là đàng hoàng đợi ở nhà, hi vọng không bị Bạch Tình Đình nắm được nhược điểm gì.

Trong khi Diệp Lăng Phi ngoan ngoãn ngồi nhà thì Bạch Tình Đình lái xe đến đại học Vọng Hải. Vốn là hôm nay nàng muốn hẹn Chu Hân Mính cùng đi dạo phố nhưng hôm nay Chu Hân Mính lại phải làm thêm giờ, nàng đành hẹn Vu Tiêu Tiếu đi cùng. Vu Tiêu Tiếu hôm nay cũng rảnh rỗi, vốn định đi chơi điện tử nhưng Hứa Duy lại có chuyện đi vắng, Vu Tiêu Tiếu muốn tìm Hứa Duy chơi cùng cũng không được. Vu Tiêu Tiếu thấy Hứa Duy dạo gần đây rất cổ quái, không có chuyện gì bỗng dưng bỏ đi đâu mất, số lần đi chơi với nàng cũng giảm dần. Vu Tiêu Tiếu đã dò hỏi Hứa Duy nhưng Hứa Duy cũng không nói rõ cho nàng biết. Dần dần Vu Tiêu Tiếu cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Vu Tiêu Tiếu mặc một chiếc váy trắng dài quá đầu gối, hôm nay phá lệ ăn mặc giống một cô gái hiền thục. Nàng lên Bạch Tình Đình xe.

- Chị, bây giờ đi dạo phố ở đâu vậy?

Vu Tiêu Tiếu là một người rất thoải mái, từ khi kết nghĩa chị em với Bạch Tình Đình thì Vu Tiêu Tiếu đã coi Bạch Tình Đình là người thân của mình. Bạch Tình Đình rất thích tính cách của Vu Tiêu Tiếu. Nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu, tâm tình của Bạch Tình Đình đã tốt hơn rất nhiều. Nàng đeo kính râm lên cười nói:

- Có em đi cùng là được rồi. hôm nay chị chỉ muốn đi chơi giải sầu, đi đâu cũng không quan trọng .

- Vậy thì dễ thôi, chị em mình đi shopping đi!

Vu Tiêu Tiếu nhìn Bạch Tình Đình cười nói:

- Chị, có phải là sư phụ em lại chọc tức chị không ?

- Ừm, chị cũng không biết nói như thế nào!

Bạch Tình Đình khẽ thở dài, khởi động xe. Nàng bây giờ có chút lo lắng. Bạch Tình Đình không biết tại sao Diệp Lăng Phi lại lừa gạt nàng, chẳng lẽ Diệp Lăng Phi còn có người phụ nữ ở bên ngoài? Một loạt ý nghĩ hiện lên trong đầu Bạch Tình Đình. Trong lòng nàng hơi hỗn loạn nên hôm nay muốn đi chơi cho khuây khỏa, không suy nghĩ những chuyện khác nữa. Vu Tiêu Tiếu cực kì thông minh tinh tế, thấy Bạch Tình Đình không chịu nói liền đoán nhất định bà chị này phiền muộn vì chuyện của sư phụ mình. Vu Tiêu Tiếu cũng không hỏi tiếp nữa mà đề nghị đi đến bách hóa Việt Dương. Bạch Tình Đình từ khi trở về tập đoàn chỉ xem qua những báo cáo của tài vụ tập đoàn cũng thấy được gần đây tình hình buôn bán của bách hóa Việt Dương rất tốt. Thành tích không thể không kể đến công lao của nàng lúc còn quản lí cửa hàng bách hóa. Bạch Tình Đình lại nghĩ tới Diệp Lăng Phi. Ban đầu nếu như không có Diệp Lăng Phi giúp nàng bày mưu tính kế, Bạch Tình Đình căn bản không thể kinh doanh cửa hàng bách hóa Việt Dương tốt như vậy . Bất tri bất giác Bạch Tình Đình nghĩ tới những điểm tốt của Diệp Lăng Phi, trong lòng âm thầm giận mình luôn luôn nghi ngờ Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình tính toán*trước tiên cứ hờ hững mấy ngày nữa ít nhất có thể làm cho Diệp Lăng Phi “ngoan” một chút.

Bạch Tình Đình không có ý kiến gì, lái xe đến bách hóa Việt Dương. Hôm nay là thứ bảy, có rất nhiều người đi dạo phố, mua đồ. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu cùng đi vào bách hóa Việt Dương. Tuy Bạch Tình Đình là phó tổng giám đốc tập đoàn nhưng nàng lại không muốn quá phô trương tại cửa hàng bách hóa nên chỉ cùng Vu Tiêu Tiếu đi mua đồ như những người khác. Hai người dạo một vòng ở đại sảnh lầu một sau đó đi thang máy lên tầng hai. Hai người đang đi về phía thang máy thì chợt Bạch Tình Đình nhìn thấy một cô gái rất quen mắt dường như nàng đã gặp ở đâu đó nhưng nhất thời Bạch Tình Đình không nhớ ra đây là ai.

- Chị, chị nhìn cái gì đấy?

Vu Tiêu Tiếu mắt thấy Bạch Tình Đình có chút thất thần, khẽ kéo cánh tay Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình lúc này mới hồi phục tinh thần, cười nói:

- Không có chuyện gì đâu. Vừa rồi chị thấy mấy người trông rất quen nhưng lại không nhớ là ai. Không có chuyện gì, chúng ta vào thang máy thôi.

Bạch Tình Đình vẫn cố vắt óc nhớ lại nhưng cũng không nhớ ra cô gái trông rất quen kia kà ai. Trong lúc Bạch Tình Đình đang suy tính, bỗng nhiên nghe thấy cô bé xinh đẹp đi cạnh cô gái đó nói:

- Oánh Oánh tỷ, em quên mất một chuyện. Chị biết chuyện của giám đốc Diệp và Trương Lộ Tuyết - Trương tổng giám đốc không?

Người nói chính là Trịnh Khả Nhạc, bên cạnh Trịnh Khả Nhạc là Từ Oánh. Trước kia khi Bạch Tình Đình đến tập đoàn Tân Á ,Từ Oánh chưa phải trợ lý của trưởng phòng tổ chức. Lúc ấy Từ Oánh đã tiếp đãi Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình vì vậy mà có chút ấn tượng đối với*Từ Oánh nhưng chỉ có một chút mà thôi. Bạch Tình Đình cũng không nhớ được tên của Từ Oánh. Chuyện đời nhiều khi trung hợp. Hôm nay là thứ bảy, Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh cũng rảnh rỗi, hai người đều muốn đi muốn đi mua sắm một chút. Trịnh Khả Nhạc đề nghị đến bách hóa Việt Dương. Nàng muốn mua một bộ quần áo thể thao ở đây. Phụ nữ chính là như vậy, luôn lo lắng mình bị béo phì. Trịnh Khả Nhạc suốt ngày sợ béo, cho nên muốn vận động nhiều hơn. Trịnh Khả Nhạc muốn mua một bộ quần áo thể thao để chạy bộ, đánh cầu lông. Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh đến bách hóa Việt Dương lập tức lên tầng hai. Trong thang máy, Trịnh Khả Nhạc nhớ tới chuyện lần trước mình nghe được ở phòng làm việc Trương Lộ Tuyết. Nàng nói chuyện này với Từ Oánh. Từ Oánh nghe Trịnh Khả Nhạc nhắc tới Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết, hơi mỉm cười nói:



- Khả Nhạc, giám đốc Diệp và tổng giám đốc Trương có chuyện gì sao. Chị cũng biết hai người bọn họ hay sinh sự với nhau. Em cũng không phải không biết tổng giám đốc Trương vừa tới tập đoàn đã đến phòng tổ chức gây lộn với giám đốc Diệp. Bọn họ lại vừa cãi nhau nữa sao!

Trịnh Khả Nhạc cười ha hả nói:

- Oánh Oánh tỷ. Chị chưa nghe qua câu nói “ Đánh là thương, mắng là yêu” sao. Em thấy quan hệ giữa giám đốc Diệp và tổng giám đốc Trương không đơn giản như vậy đâu. Lần trước chính tai em nghe thấy tổng giám đốc Trương nói nàng mang thai, chuyện này hình như có liên quan đến giám đốc Diệp.

Nghe Trịnh Khả Nhạc nói xong, Từ Oánh há hốc mồm, không tin đây là sự thật . Đến lầu hai, Trịnh Khả Nhạc kéo tay Từ Oánh nhằm hướng khu vực quần áo thể thao. Từ Oánh vừa đi vừa nói chuyện:

- Khả Nhạc, em đừng bịa chuyện bậy bạ đó. Giám đốc Diệp người đã kết hôn, hơn nữa chị còn nghe nói vợ của giám đốc Diệp là bạn của tổng giám đốc Trương đó. Em không biết sao, tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế cũng là bạn chiến đấu của tổng giám đốc tập đoàn Tân Á Trương Khiếu Thiên!

- Em cũng biết mà!

Trịnh Khả Nhạc cười nói.

- Em thấy chuyện càng lúc càng thú vị. Chị không biết đâu, hôm đó tổng giám đốc Trương gọi giám đốc Diệp vào phòng làm việc, lúc ấy em cũng ở đó. Em nghe thấy chính miệng giám đốc Diệp hỏi tổng giám đốc Trương mang thai gì gì đó mà tổng giám đốc Trương cũng không phủ nhận. Nhìn bộ dạng tổng giám đốc Trương dường như rất tức giận. Em nghĩ nhất định là giám đốc Diệp của chúng ta đã bội tình bạc nghĩa người ta. Nói không chừng...

Trịnh Khả Nhạc hạ thấp giọng ở mấy câu cuối.

Từ Oánh kinh ngạc nói:

- Không thể nào!

- Làm sao lại không thể chứ!

Trịnh Khả Nhạc nói.

- Bằng không tại sao không ai ở tập đoàn Tân Á dám động đến giám đốc Diệp. Chị xem anh ta thường xuyên không đi làm, tổng giám đốc Trương cũng không nói một câu nào chứ. Em thấy chuyện đúng là như vậy!

Từ Oánh mặc dù không hoàn toàn tin tưởng lời của Trịnh Khả Nhạc nhưng nàng cũng mơ hồ cảm giác có lẽ chuyện Trịnh Khả Nhạc nói không hoàn toàn là giả. Hai người đang tán gẫu chợt nghe một giọng nữ thanh nhã từ phía sau truyền tới:

- Hai cô, xin chờ một chút!

Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh quay đầu nhìn lại thì thấy có hai cô gái, trong đó một người dung mạo cao quý thoát tục ,sắc mặt lúc này đã trắng bệch, đôi môi khẽ run run.Câu nói vừa rồi chính là do nàng nói. Từ Oánh không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cô gái này, nàng cảm thấy đầu “ông” một tiếng. Nàng không ngờ lại gặp phải Bạch Tình Đình ở đây. Từ Oánh sao lại không thể nhận ra Bạch Tình Đình, ở thành phố Vọng Hải Bạch Tình Đình cũng là người nổi tiếng. Từ Oánh cũng biết Bạch Tình Đình là vợ của Diệp Lăng Phi. Từ Oánh bây giờ đang lo lắng vừa rồi mình và Trịnh Khả Nhạc nói chuyện Bạch Tình Đình có nghe thấy không, còn Trịnh Khả Nhạc thì vẫn chưa nhận ra Bạch Tình Đình. Nàng nhìn Bạch Tình Đình hỏi:



- Cô có chuyện gì vậy?

- Các cô là nhân viên của tập đoàn Tân Á sao?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Khả Nhạc, chị quên mất, vòi nước ở nhà mình hình như vẫn còn mở đúng không. chúng ta mau về nhà khóa vòi lại đi.

Từ Oánh nói.

Nàng vội vàng kéo Trịnh Khả Nhạc rời đi nhưng Trịnh Khả Nhạc lại nói:

- Oánh Oánh tỷ, chị làm gì vậy. Chúng ta ở trước khi đi đã kiểm tra vòi nước rồi mà, không có chuyện gì đâu.

Nói xong, nàng gật đầu với* Bạch Tình Đình trả lời:

- Đúng vậy. Chẳng lẽ cô cũng là nhân viên của tập đoàn Tân Á?

Bạch Tình Đình lắc đầu:

- Tôi không phải là nhân viên tâp đoàn!


Rồi lại hỏi:


- Vừa rồi các cô nói tới giám đốc Diệp có phải là Diệp Lăng Phi của phòng tổ chức tập đoàn Tân Á không?


- Đúng vậy!


Trịnh Khả Nhạc thuận miệng đáp nhưng nàng lập tức cảnh giác hỏi:


- Rốt cuộc cô là ai? Hỏi những chuyện này để làm gì?


Sắc mặt Từ Oánh lúc này vô cùng khó coi. Nàng mới vừa rồi đã liên tục nháy mắt với Trịnh Khả Nhạc nhưng Trịnh Khả Nhạc không lại không để ý. Bây giờ dù nàng muốn chuyển chủ đề nóichuyện cũng không còn kịp rồi. Bạch Tình Đình nhìn Trịnh Khả Nhạc, thản nhiên nói:


- Tôi là Bạch Tình Đình, là vợ của giám đốc Diệp phòng tổ chức mà các cô đang nói đến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK