Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bấy giờ thì cơn đau cực kì dữ dội, suy cho cùng thì nơi đó cũng hết sức yếu ớt.

Ôn Ngụy Phong khom lưng, một tay chống vào tường, sắc mặt trở nên tái nhợt và mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Mồ hôi rơi xuống từng hạt từng hạt lớn khiến con người ta cảm thấy hết sức sợ hãi.

Bạch Thư Hân cũng nhận ra được bản thân mình ra tay quá nặng, nhìn dáng vẻ anh ta đau khổ như thế, muốn lên an ủi nhưng lại không biết mình phải nói thế nào. “Là do… Là do anh ức hiếp tôi trước đấy nhé.”

Em… Ghét anh như vậy ư?” Giọng nói của anh ta vang lên một cách khó nhọc, còn nghe cả tiếng hít vào do đau khiến Bạch Thư Hân cũng thấy đau.

Ghét ư?

Cô ấy đặt tay lên ngực và tự hỏi.

Hồi đầu cũng khá là ghét, cảm thấy anh ta chính là sao chổi tới ám đời mình, cho nên cứ mỗi lần gặp lại là có chuyện chẳng lành xảy ra.

Thế nhưng thời gian cứ thế trôi qua, dường như mọi thứ cũng trở nên khác đi.

Ngày xưa anh ta chính là phiền phức nhưng khi Ôn Ngụy Phong có thể bảo vệ cô, có thể quan tâm cô, có thể làm những món ăn ngon cho cô, có thể đi mua thuốc mỗi khi cô bệnh… Dường như tất cả những điều đó đã khiến cho cô không cách nào quên nổi, nhưng thế thì sao?

Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn tinh thần để đi yêu một người, cô ấy cũng không thể nhìn thẳng vào trái tim mình.

Bây giờ suy nghĩ trong đầu cô đang rối bời, không muốn giải quyết vấn đề tình cảm. “Ôn Ngụy Phong, chúng ta không thể đến với nhau được đâu.”

“Vì sao?”

“Tôi không thể theo anh về London, chỉ mỗi chuyện đó thôi đã đủ để quyết định chúng ta không có tương lai gì với nhau rồi! Anh sẽ không ở lại đây vì tôi và tôi cũng không thể theo anh đi, nguyên nhân chỉ đơn giản là như thế. Vả lại… Anh vẫn chưa hiểu hết con người tôi, chúng ta không thích hợp với nhau đậu anh có hiểu chưa?”

Những lời đó như những con dao đâm vào tim Ôn Ngụy Phong.

Anh sẽ không ở lại đây vì tôi.

Tôi cũng không thể theo anh sang đó.

Nguyên nhân chỉ đơn giản là như thế thôi. Đúng vậy… Tại sao anh ta lại có thể quên những điều này được cơ chứ. Hết tháng tám anh ta sẽ rời khỏi nơi này và trở lại London.

Người thân và gia đình của Bạch Thư Hân đều ở đây thì làm sao cô ấy có thể gả sang nước ngoài?

Lẽ ra khi biết rõ những điều đó thì anh ta nên dập tắt mọi hy vọng, nhưng vì sao vẫn còn dây dưa không rõ ràng, nhất quyết phải có được một kết quả. “Thế em… Có yêu anh không?” Giọng Ôn Ngụy Phong trở nên khàn khàn, anh ta thoáng dừng lại, dường như đang trở thành một con người dè dặt hơn bao giờ hết.

Những lời đó. Cứ quanh quẩn bên tai Bạch Thư Hân như những lời thôi miên không hồi kết. “Không yêu. Cô ấy bất chấp nói: “Tất cả đều là do anh tự biên tự diễn thôi, anh hoàn toàn không phải là mẫu người tôi thích, hơn nữa tôi vẫn còn nhớ thương người đàn ông tôi từng yêu trước kia, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không thể quên được?”

“Rốt cuộc người đàn ông đó là ai mà có thể khiến em quyến luyến mãi không quên như thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK