Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chính là cô con dâu bà ta dùng tất cả tiến tích góp trong nhà để mua được, nếu như bị người khác mang đi, vậy con trai bà ta thì sao?

Cố Gia Huy nghe nói như vậy, đôi mắt phương của anh nguy hiểm nheo lại, bên trong đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo. Anh liếc mắt nhì bà ta một cái, trong đôi mắt toà ra sự lạnh leo. bà cụ rùng mình sợ hãi, mặt bà ta cứng đờ, miệng run rẩy, nhưng bà ta không phát ra âm thanh nào.

Bà ta chỉ có thể trừng mắt nhìn anh mang cô đi.

Cố Gia Huy ôm Hứa Minh Tâm ra cửa, Khương Tuấn đang đứng ở bên ngoài chờ.

Về mặt anh ta lo lắng nói: “Cậu Huy, tuyết bên ngoài rất lớn, bây giờ xuống núi rất nguy hiểm. Chúng ta vất và lắm mới tạo được một con đường, nhưng chắc bây giờ nó đã bị tuyết lấp rồi.”

“Không được chậm trễ, cô ấy sốt rồi.”

“Vậy làm sao bây giờ? Đường đi xuống núi rất “Cậu xúc tuyết đi, tôi công cô ấy, chúng ta phải khó.” nhanh chóng đi xuống núi.”

“Nếu không để tôi đi cho, đường đi chỗ này rất tron.”

Khương Tuấn đến chỗ Cố Gia Huy an ủi anh, dù sao đường núi này là đường dốc tuyết trên đường đều là mảnh băng vụn, không cẩn thận thì sẽ bị ngã xuống.

“Không được.” Cố Gia Huy lạnh nhạt nói, mặc dù giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng nó lại có tiếng nói rất cao.

Cố Gia Huy tìm thấy một chiếc áo khoác dài của quân đội, tuy nó hơi xấu và giày.

Anh đặt Hứa Minh Tâm lên lưng mình, dùng sợi dây cố định cô lại, sợ khi cô bất tỉnh sẽ không bám vào anh.

Sau đó anh bảo Khương Tuấn dùng áo khoác dài bọc người Hứa Minh Tâm lại, bọc thật kín vì anh sợ cô sẽ bị chết cóng.

Cô vẫn còn có ý thức, chưa bị hôn mê, nhưng mà đầu cô đau dữ dội.

“Em có phải em rất nặng không. Đường đi xuống núi rất khó, nếu không, anh chờ một lúc rồi hằng đi

Cô cố gắng mở miệng nói.

Cô cảm thấy rất hài lòng khi nhìn thấy anh ở đây, dù bây giờ cô chết đi thì cô cũng không thấy hối tiếc “Không chờ được, tuyết đã rơi rất nhiều ngày, em không chờ kịp, anh càng không chờ kịp. Hứa Minh Tâm, nếu như tôi ngã xuống, em cũng ngã theo, sẽ rất dau, em chịu được không?” Giọng nói của anh khản đặc trầm thấp, nghe rất em tai

Hứa Minh Tâm nghe nói như vậy, thì dùng đôi tay nhỏ bé vòng qua cổ anh rồi ôm chặt cổ anh. khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cọ vào tai anh, giống như một con mèo được thỏa mãn.

Người của cô nóng dần lên, cho nên cô cảm thấy hơi lạnh rất rõ ràng khi chạm vào tai anh.

“Không sợ”

Giọng nói nhỏ bé của cô chui vào tai anh.

“Chỉ cần có anh ở đây, thì có làm gì em cũng không sợ.”

“Ử, vậy thì chúng ta đi thôi.”

Anh nghiêm túc gật đầu, trong chớp mắt anh đã ghi nhớ tất cả mọi chuyện trong thế giới của mình, nhất định anh phải cẩn thận không thể sai bước nào.

Nếu anh bị ngã thì anh cũng không để cô bị và chạm.

Khương Tuấn tìm một người dân trong làng, cho họ một khoản tiền lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK