Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian là liều thuốc chữa lành, nó có thể làm lành tất cả mọi vết thương.

Nhưng cô lại quên mất rằng Cố Gia Huy lại là một người có chấp niệm rất sâu, những vết thương trên người anh, từ từ sẽ trở nên sâu hơn theo thời gian.

“Không đâu, anh sẽ sống không bằng chết.”

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của Cố Gia Huy vang lên, như một tiếng trống gõ vào tim cô. Nghe vậy, Hứa Minh Tâm sững người lại.

“Sau này anh sẽ không tự ý đưa ra quyết định cho em nữa. Trí nhớ là của em, anh không có quyền can thiệp. Nhưng em phải đồng ý với anh, dù sau này có gặp phải chuyện gì thì còn sống là điều quan trọng nhất. Em còn sống thì anh mới sống tiếp được.”

“Nhưng mà, em sẽ không sạch sẽ…”

“Cô bé, anh yêu em, không chỉ là yêu mỗi cơ thể em, nếu như chỉ yêu cơ thể em thì anh đã chiếm em từ lâu rồi, sao phải vất vả đợi đến khi em hai mươi tuổi chứ? Anh yêu tất cả những gì thuộc về em, anh muốn em sẽ ở bên cạnh anh cả đời, nắm tay nhau mãi mãi.”

“Nếu chết rồi thì sẽ chẳng còn gì nữa. Còn sống thì sẽ làm được rất nhiều việc. Anh hai đã để anh sống tiếp nên anh không thể từ bỏ cuộc sống này được. Vậy em cũng giúp anh sống tiếp nhé, đừng bỏ mặc anh, được không?”

Anh nắm chặt tay cô, chân thành nói từng câu từng chữ.

Hứa Minh Tâm ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt ấy vừa sâu xa lại vừa đau buồn, như ẩn chứa cả biển sao bên trong, mà bản thân cô thì như một con thuyền lá nhỏ bé trong đó.

Nhưng vậy thì sao chứ…

Trong mắt anh không có bất kỳ ai, chỉ có mỗi mình cô.

Hứa Minh Tâm dường như hiểu ra điều gì đó, nếu đã thật lòng yêu một người thì có thể cùng nhau vượt qua rất nhiều thứ.

“Chú ba Cố…”

Cô thì thào nói.

“Anh ở đây.”

“Em sợ.”

Một ngày một đêm đã trôi qua, cuối cùng thì cô cũng nói được nỗi sợ của mình ra thành lời.

Cô ôm chầm lấy Cố Gia Huy, vùi mặt vào lòng anh, cảm nhận hơi ấm trên người và nhịp tim mạnh mẽ, vững vàng của anh.

Cố Gia Huy chỉ cảm thấy lòng mình như mềm ra, chỉ trách chính anh vì đã quay về quá muộn.

Anh ôm chặt lấy Hứa Minh Tâm, nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu cô.

“Em có trách anh không?”

“Trách anh vì chuyện gì?”

“Trách anh vì đã trở về muộn, đáng lẽ ra anh phải về nhà vào lúc chiều hôm qua, nhưng mãi đến tận sáng nay mới vội vàng quay về được.”

“Chắc chắn là do anh đã gặp chuyện gì đó trên đường, nếu không thì anh sẽ không về muộn như vậy đâu. Em nói rồi, em không trách anh vì em biết là chắc chắn anh sẽ đến, chỉ cần anh đến là được rồi.”

“Em có nhớ lần trước em kể cho anh nghe chuyện về Tử Hà không?”

“Sao thế?”

“Anh xem bộ phim đó rồi, đúng là nữ chính đã đợi được đến khi nam chính quay về. Nhưng mà… cô ấy lại chết mất. Anh không thích kết thúc ấy, sau này anh sẽ không bao giờ đến muộn nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK