Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói của Diên hơi buồn phiền.

Halley nghe vậy, anh ta đứa ánh mắt đến con bé nằm trong chiếc nôi.

“Đáng yêu chỗ nào chứ, bộ dạng giống như khỉ vậy”

Lời còn chưa nói xong, anh ta lập tức cảm nhận được sát khí lạnh lễo.

Anh ta hơi nhếch mày, lập tức chống lại ánh mắt với hàn khí bức người kia của Diên, còn có khuôn mặt đen như đáy nồi.

“Khụ khụ. Đúng thật là rất đáng yêu” Anh ta lập tức thay đổi lý do thoái thác.

“Bây giờ tôi còn chưa định trả con bé về. Anh nói đúng, trên người con bé cũng có dòng máu của Cố Gia Huy, sau này trả đũa cũng là một thanh vũ khí sắc bén. Đứa bé của Cố Gia Huy, lại không nhận tổ quy tông, cũng rất tốt mà”

Halley nghe nói như thế, anh ta sờ mũi, mặt ngoài gật đầu phụ họa, trong lòng lại cười nhạt.

Cái gì mà trả thù, đều là chó má, bản thân mình ẩn giấu tâm tư, không muốn trả con cho người ta mà thôi.

Nuôi dưỡng đứa bé của tình địch, còn tìm cho mình một lý do quang minh chính đại như vậy, thật đúng là không biết xấu hổ mà.

Halley biết anh ta không khuyên được, anh ta cũng lười khuyên nhủ, nếu cậu ta cảm thấy vui vẻ, vậy thì anh ta cứ mở một mắt nhắm một mắt đi.

Anh ta xoa xoa tay nói: “Vậy đứa bé này cũng được xem như là bí mật chung của chúng ta đúng không? Tôi là bố của đứa bé, cậu là mẹ của đứa bé. Không không không, anh là mẹ của đứa bé, em là bố của đứa bé.”

“Cửa bên kia.”

“Chú dì cũng được mà, tôi làm dì cũng được luôn, tôi không cảm thấy ủy khuất. Một nhà ba người chúng ta này cũng vui vẻ hoà thuận, rất tốt đó.”

Halley vội vàng nói, còn đang vùng vẫy giãy chết.

“Halley, anh là muốn chết hay là không muốn sống?” Cậu ta sâu kín nói.

Nếu không phải để tâm đến người bạn Halley này, bằng không chỉ dựa vào lời nói vô liêm sỉ đó của anh ta, không biết anh ta đã chết bao nhiêu lần nữa.

“Tôi nghĩ cậu vẫn chưa chọn hạng mục tốt cho tôi.” Anh ta vốn định trả lời, lại cảm thấy dù sao cũng đều chết cả.

“Tiễn khách”

Cậu ta trực tiếp xua tay, sai người tiễn khách, Halley vẫn không chết tâm như cũ.

“Cynthia, lần sau dì lại đến thăm cháu nữa nha, yêu cháu moaz moaz moa”

Diên vội vã che kín lấy lổ tai của Cynthia, cậu ta bất đắc dĩ mà nói: “Đầu óc của người chú này của cháu có hơi không bình thường, nhưng mà người cũng không tồi đâu. Cháu đã có chiếc đồng hồ này, sau này có thể đi lại trong sân của hoàng cung rồi, cháu cũng đừng có ghét bỏ anh ta”

Con bé kia nhìn cậu rồi cười ngây nCô, sau đó dùng đôi tay nhỏ bé mềm mại của mình dùng sức mà nắm lấy tay cậu ta.

Nhưng tay của cậu quá lớn, căn bản cô bé không nắm được, chỉ có thể cố sức mà nắm một ngón tay.

Bộ dáng nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu, ánh mắt linh động đảo qua đảo lại, giống như là một cô hồ ly nhỏ thông minh vậy.

Con bé kia thật sự trả lời lại lời nói của cậu ta, có thể xuống đất đi lại được, cô bé sẽ dỡ luôn cả hoàng cung cho xem.

Hứa Minh Tâm ở Đà Nẵng xem tin tức toàn cầu, nhìn thấy nCôi vị hoàng đế London đổi chủ, Charles đột nhiên sinh một trận bệnh nặng, không thể lo chuyện nước nhà được nữa, cuối cùng một đám các đại thần thương nghị với nhau, trao vương vị cho thân vương Halley.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK