Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi tự biết rõ cái sự thật mà ông nói, không cần ông phải nhắc nhở tôi. Ông giỏi tính toán, từ trước đến nay ông đã nhiều lần gài bẫy Minh Tâm nhưng tôi đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua bởi vì Minh Tâm vẫn không sao. Đúng thật là tôi đã bị cuốn vào cuộc nội chiến với Kettering nhưng tôi cũng có khả năng tự bảo vệ mình, bảo vệ nhà họ Ôn bình an rút lui “Hi vọng là như vậy, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện chưa chắc chúng ta có thể giải quyết được. Cầu cảm thấy bản thân có thể vượt qua số phân nhưng nói không chừng đó là do số phân đã có tình sắp đặt để câu này sinh ảo giác, còn trên thực tế thi cậu lại không ngừng lún sâu trong chiếc lồng bị vận mệnh chi phối.”

“Tôi không gấp, cái tôi có là thời gian, chỉ cần tôi vẫn còn sống thì tôi sẽ đợi cậu, đợi đến ngày cậu cam tâm tình nguyện đến tìm tôi.”

Ngôn Dương nói xong thì quay người rời đi.

Ông ấy xuống đến dưới lầu, bước lên xe rồi kéo cửa sổ xe màu đen lên, người bên ngoài không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì ở bên trong.

“Ông chủ, lúc nãy ông quên cầm theo tài liệu này, tôi đã gọi điện thoại cho ông nhưng không có ai bắt máy”

“Tôi không định đưa thứ này cho Cố Gia Huy.”

“Tại sao? Không phải ông chủ nói thứ này rất có khả năng sẽ có thể thay đổi quyết định của Cố Gia Huy, để anh ta hợp tác với chúng ta sao?”

“Tôi chỉ có thể khẳng định năm mươi phần trăm chứ không thể chắc chắn hoàn toàn, tôi sẽ không đưa ra bất cứ quyết định mạo hiểm nào. Tiếp tục điều tra cho tôi, xem thử rốt cuộc K là một người hay là một nhóm người!”

Chiếc xe nghênh ngang rời khỏi đó. Trên lầu, Cố Gia Huy đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe từ từ lái đi mất.

Lời của Ngôn Dương liên tục xuất hiện trong đầu anh.

Anh tự cho rằng đã thoát khỏi số phận nhưng rốt cuộc chuyện này là sự thật hay chỉ là ảo giác mà số phận đã tạo ra.

Anh đau đầu đỡ trán, chính vào lúc đó, Khương Tuấn đẩy cửa bước vào, nhắc anh các ký giả ở dưới lầu đã vào chỗ ngồi, thời gian bắt đầu họp báo cũng đã đến rồi.

Anh khẽ gật đầu, quay người đi xuống dưới.

Rất nhanh sau đó, các vị lãnh đạo đều đã phát biểu xong, tiếp theo sau là thời gian ký giả đặt câu hỏi.

Khương Tuấn đã nói chuyện trước với ký giả, chỉ hỏi các vấn đề liên quan đến kinh doanh, chẳng hạn như quyết định này sẽ thúc đẩy thị trường nào.

Tình hình trước mắt như thế nào, dự toán thu lời ra sao, có ảnh hưởng gì đến thị trường cổ phiếu của J&C không. Nhưng

Tình hình đã thay đổi.

“Tổng giám đốc Huy, anh có cái nhìn như thế nào về những bài báo của báo giải trí khoảng thời gian trước? Anh nghỉ ngơi tại nhà, suốt ngày ra vào những nơi tầm thường như thế, xin hỏi là anh đang muốn trải nghiệm cuộc sống sao?”

“Tổng giám đốc Huy giàu có như thế tại sao lại muốn mua thực phẩm giá ưu đãi vậy?”

“Tổng giám đốc Huy, anh cần cù tiết kiệm cho gia đình như liệu có tốt không?”

Khương Tuấn nghe thấy những vấn đề đó thì lập tức thấy tê hết da đầu.

Những vấn đề này hoàn toàn không giống với những vấn đề trên bản thảo hỏi đáp, đảm ký giả này không muốn sống nữa rồi, sao lại quay sang hỏi chuyện đời tư của tổng giám đốc chứ?

Tiêu rồi, lần này không chết cũng phải mất một lop da roi.

Khương Tuấn đang định ngăn cản, trấn áp những ký giả đó lại thì Cố Gia Huy đã trả lời mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK