Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Mạc Ngôn quay người lại nhìn Bạch Thư Hân.

“Anh…anh có thể thu xếp một số đồ đạc lặt vặt, những đồ quý giá và quần áo cá nhân của em… thì anh, anh không động đến.

Bạch Thư Hân bất lực nhìn Ôn Mạc Ngôn, đúng là trở lại nguyên hình trong chốc lát.

“Ăn xong rồi chúng ta thu dọn tiếp, tôi cũng vừa mới chuyển vào, cũng có nhiều thứ cần thu dọn.”

“Được.. được.”

Hai người bọn họ ăn xong thì Ôn Mạc Ngôn đi sang giúp cô dọn dẹp.

Cô gọi điện thoại cho Hứa Minh Tâm, là Cố Gia Huy nghe máy.

Cô gọi tới là để hỏi tình hình của Hứa Minh Tâm, xem cô ấy đã dậy hay chưa. Nghe thấy giọng nói của Cố Gia Huy, cô cũng có thể đoán ra được vài phần.

“Minh Tâm vẫn chưa tỉnh lại sao?”

“Ừm, cô ấy vẫn còn đang ngủ, cô ấy náo loạn cả buổi tối hôm qua.”

Giọng nói của Cố Gia Huy trầm thấp và hơi khàn, lộ ra rõ cảm giác mệt mỏi, xem ra tối qua Cố Gia Huy bị Hứa Minh Tâm giày vò không ít.

Bạch Thư Hân không nhịn được mỉm cười, cô biết Hứa Minh Tâm sau khi uống rượu sẽ là con người thế nào, uống một chút rượu mà đã đứng không nổi, cứ uống rượu xong thì giống như bị điên, giở đủ các trò “lưu manh”.

Lúc trước còn ở trong ký túc xá, cô chỉ uống có một lon bia mà đầu óc quay cuồng, nhất quyết đòi tắm cùng Bạch Thư Hân. Thật sự không khác gì một nữ lưu manh.

Lại còn nói mình không có nên mới làm vậy với người khác.

Tối hôm qua cô ấy uống không ít nên bây giờ vẫn còn ngủ thì cũng không có gì kỳ lạ.

“Xin lỗi anh, là lỗi của tôi, tôi không nên cố ép cô ấy uống rượu.”

“Không sao, bạn bè với nhau có thể hiểu được. Ôn Mạc Ngôn vẫn ổn chứ?”

“Ừm, một lát nữa sẽ đi mua thuốc.”

“Vậy là được rồi, tối hôm qua nếu như không phải tôi đến kịp thì thằng nhóc đó không chừng bị người ta đánh chết nhưng cũng không cho bọn chúng đem cô đi. Mặc dù cậu ấy tay chân không được nhanh nhẹn lắm nhưng phẩm chất con người cũng rất tốt.”

“Tôi biết rồi, thực ra tôi có truyện muốn nhờ anh, anh có thể điều tra giúp tôi thông tin về ba kẻ đó được không?

Có nợ thì nhất định phải trả.

“Được, tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô sau.

“Vậy được, không làm phiền anh nữa.” Hai người cúp điện thoại.

Không tới 10 phút sau cô đã nhận được tin nhắn về thông tin cơ bản của ba tên kia.

Cô nhìn thấy từng hàng chữ đen đang nhảy nhót trên màn hình, không kìm được nheo mắt lại.

Trong ánh mắt còn lẫn cả vẻ lạnh lùng.

Cô thu dọn phòng ngủ gân xong xuôi, nghĩ lại thấy chắc một mình Ôn Mạc Ngôn cũng khó thu dọn hết cả không gian rộng bên ngoài.

Cô định ra ngoài giúp đỡ nhưng không ngờ vừa mở cửa ra đã thấy bên ngoài được sắp xếp xong xuôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK