Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta ở trong nước chật vật ngóc đầu lên.

“Bạch Thư Hân?”

“Ha ha, bố thật đáng yêu!”

“Chồng, anh thật tuyệt vời, em nghĩ anh ra quá nhiều mồ hôi rồi nên đi xuống tắm đi”

“Em… được rồi, tôi không so đo với em nữa, ai bảo em là vợ của tôi chứ? Chậc chậc chậc, đêm đó dư vị vô cùng, tuy bản thân không tự mình trải qua, nhưng mà những cảm thụ của Ôn Mạc Ngôn thì tôi là người biết rõ nhất. Anh ấy đã bất tỉnh nhưng mà vẫn để lại cho tôi ký ức sâu sắc. Chúng tôi coi như là một người một nửa!”

“Anh… anh nên chết đuối đi!” Bạch Thư Hân thở phì phò nói.



“Đừng giận nữa, vợ yêu của anh, hôn em cái này!”

“Lưu manh, không biết xấu hổ, đồ đáng ghét!”

“Nhưng mà cậu chỉ đối với một mình mợ như vậy thôi!” Cố Cố trầm giọng nói.

“Anh ta còn dám làm chuyện này với người khác sao? Nếu dám làm như vậy thì đã sớm bị phế rồi! Hơn nữa, anh ta dám dùng thân xác của Ôn Mạc Ngôn làm xẵng làm bậy thì mợ sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho anh tai”

Họ đã về nhất trong ba vòng này nên không có gì bất ngờ có thể bước vào vòng tiếp theo.

Bọn họ ung dung nhàn nhã ở bên cạnh làm khán giả, nhìn những người khác bận rộn khí thế ngất trời.

Thiện Ngôn giống như là làm ảo thuật lấy ra một túi tụi lợi, bên trong chứa đầy hoa quả, còn có cả đá lạnh nên dù đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua nhưng mà hoa quả vẫn còn lạnh.

Anh ta thậm chí còn lấy ra một chiếc áo chống nắng.

“Em xoa lên người đi, xoa một ít cho Cố Cố nữa”

Tất cả đồ của cô ấy đều để trên xe, không có lấy xuống, không ngờ anh ta lại đem theo.

“Làm thế nào mà anh lại… trở nên chu đáo như vậy?”

“Đàn ông chu đáo hơn một chút không được sao? Hay là em thích đàn ông thô kệch, luộm thuộm? Em không thích phong cách Ôn Mạc Ngôn sao?”

“Nhưng mà… anh cũng không phải là anh ấy”

“Đương nhiên tôi không phải anh ấy, tôi chỉ đang làm những gì mình cho là đúng, làn da của em rất mỏng manh, làm sao có thể phơi nắng được?”


Anh ta rõ ràng làm chính mình, nhưng tại sao Bạch Thư Hân lại cảm thấy mình đang dần trở thành một Ôn Mạc Ngôn thứ hai chứ!


Có lẽ… đó thật sự là Ôn Mạc. Ngôn.


Trong lòng cô ấy bối rối, vội vàng thu hồi ánh mắt, tùy tiện thoa kem chống nắng lên người.


“Cậu… cháu muốn ăn kem”


Cố Cố nhìn ra cửa nơi có một cái máy làm kem, nhìn là muốn ăn.


“Được rồi, cháu ở đây chờ cậu, cậu đi một lúc sẽ trở lại”


“Chút xíu tôi mang cho em một cây kem vani. Ngoan ngoấn chờ tôi trở lại”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK