Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ đại học đến bây giờ cô đã yêu anh không biết bao nhiêu năm không biết bao nhiêu ngày đêm ‘Yêu anh, dường như đã biến thành chuyện thường ngày.

“Lần này chú rể của tôi không có trốn hôn, mà là đi cứu người, đây là việc còn ý nghĩa hơn so với hôn lễ. Tôi không trách anh ấy đến muộn, mà còn rất ủng hộ anh ấy. Tôi cũng không để tâm những hình thức này, thực ra trong lòng tôi vẫn xem mình là vợ Lệ Nghiêm, mọi người có thể nói tôi không cần mặt mũi, có thể nói tôi quá gấp gáp, nhưng tôi chính là thích Lệ Nghiêm”

“Nhưng tôi dám nói, tôi yêu không hề hèn mọn chút nào, chỉ cần người đàn ông trước mặt tôi nói không muốn kết hôn với tôi, cho tôi một lý do, thì tôi sẽ buông tay. Tôi yêu một cách oanh liệt, như thiêu thân lao đầu vào lửa, sẽ không hối hận. Nếu như có buông tay, tôi cũng sẽ không dông dài dây dưa, sẽ thẳng thần cho anh ấy cũng như cho tôi một con đường để đi”

“Tôi không muốn nói nhiều về vết xe đổ, dù sao cũng không phải ký ức vui vẻ gì, thời gian đã qua hai năm, chúng tôi vẫn đứng ở chỗ cũ như vậy, tôi chỉ muốn hỏi một câu…”

“Lệ Nghiêm, anh có cưới em không?”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ giáo đường rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người không kìm được mà ngừng thở, ánh mắt đồng loạt rơi lên người Lệ Nghiêm.

Lúc này câu trả lời của anh cực kỳ quan trọng Anh không lên tiếng ngay lập tức, không khí đều im lặng vài giây.

Cố Yên cảm thấy tim mình sắp nhảy lên tới cổ họng.

Thình thịch, thình thịch…

Một tiếng lớn hơn một tiếng.

Anh không trả lời là có ý gì?

Tâm trạng Cố Yên như rơi vào hầm băng, lúc đang muốn buông tha, không ngờ Lệ Nghiêm lên tiếng rồi.

“Anh cưới.”

“Thật sao?”

Cố Yên không dám xác định mà hỏi nhiều lần.

“Ừm, anh đang nghĩ, anh có thể gánh vác tương lai của em không. Anh đồng ý chỉ là một câu nói, nhưng anh cần cả đời để thực hiện ói. Hai chữ này quá nặng, ép anh không thở ho nên… Chậm một nhịp, em sẽ không trách anh chứ”

Lệ Nghiêm là người luôn suy nghĩ cặn kẽ, có mấy lời chắc như đinh đóng cột chưa chắc là tốt, có mấy lời im lặng một lúc lâu cũng chưa hẳn là tốt.

Anh im lặng vài giây ngắn ngủi, trong đầu là muôn vạn khả năng.

‘Về sau cô là vợ Lệ Nghiêm, là con dâu nhà họ Bạch.

Về sau cô sẽ sinh con dưỡng cái cho anh, cũng sẽ kề vai chiến đấu với anh, anh muốn yêu thương cô, che chở cô.

Là điều quan trọng nhất trong đời anh!

“Gả cho anh nhé, Cố Yên” Lệ Nghiêm lấy ra nhãn kim cương sớm đã chuẩn bị xong, quỳ một chân trên đất.

Cố Yên đợi câu nói này, không biết là đã đợi bao lâu rồi, bây giờ nó lại được văng vắng ngay bên tai, nhưng cô ấy lại cảm thấy nó thật sự không chân thật một chút nào.

Như thể…….cô ấy đang năm mơ vậy.

Mọi thứ ngay trước mắt này, giống hệt như là trăng trong gương, tất cả đều là ảo giác……

Ngón tay của cô ấy khẽ run lên, nhất thời không dám vươn tay ra để nhận lấy chiếc nhãn kim cương đó.

“Ngọc Vy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK